Thỏ tộc địa bàn là cánh đồng cỏ gần bên bìa rừng, thỉnh thoảng sẽ có những tảng đá rải rác trở thành những điểm quan sát cho Thỏ tộc. Tại trong hang trung tâm, Thỏ tộc cao tầng đã tụ họp đông đủ.
Bạch Thiên Thu đi vào trong, tộc trưởng Đồng Thố lấy tay đập đập vị trí bên cạnh, nói:
“Thiên Thu tới đây ngồi.”
Bạch Thiên Thu ngồi xuống, hỏi:
“Tộc trưởng hôm nay có chuyện gì mà triệu tập hội nghị cả tộc vậy?”
“Ừm, là chuyện rất quan trọng có thể ảnh hưởng đến tương lai tộc ta, ngươi đã là thánh tử, cũng nên góp một tiếng nói.” Đồng Thố ôn tồn nói.
“Vì Thỏ tộc, ta quyết không từ mọi gian nan thử thách.” Bạch Thiên Thu khẳng khái nói.
Đồng Thố gật đầu hài lòng, quay sang nói với một vị trưởng lão:
“Manh trưởng lão nói đi.”
Trong tên Thỏ tộc thường mang theo một chữ Thố, chỉ có Bạch Thiên Thu là khác đủ để thấy Thỏ tộc đối với hắn cực kỳ coi trọng.
Manh Thố gật đầu đứng lên nói:
“Hai ngày trước, tại khu tây nam địa bàn chúng ta, gần biên giới lãnh thổ của Địa Hùng Vương, do thám của chúng ta tìm thấy một cây Minh Linh Thảo sắp thành thục.”
Minh Linh Thảo! đám Thỏ tộc trưởng lão nghe được tên này thì không khỏi nhìn nhau kinh sợ, Bạch Thiên Thu ánh mắt nghi hoặc, hắn mới thành Yêu tộc không lâu, kiến thức còn ít, không hiểu Minh Linh Thảo là gì?
Đồng Thố tộc trưởng biết điều này nên mở miệng giải thích:
“Minh Linh Thảo là thảo dược quý sống tại những nơi thoáng nắng nhiều nước, Minh Linh Thảo thường ở dạng rễ ngầm dưới đất, trải qua ba trăm năm thành thục, nó sẽ nảy chồi vươn lên, nó trong vòng một tháng sẽ nở hoa kết trái, thêm mười ngày nữa thì trái sẽ thành thục, sau đó cây tự tàn lụi. Trước khi cây tàn lụi phải hái xuống Minh Linh Quả nếu không trái của nó sẽ chìm vào trong đất, đợi thời gian nảy mầm.”
Bạch Thiên Thu gật gật đầu, Đồng Thố tiếp tục nói: “Minh Linh Quả đối với dã thú là đại cơ duyên có thể giúp bọn chúng mở ra linh trí trở thành Yêu tộc. Còn đối với chúng ta có thể giúp nâng cao huyết mạch.”
Bạch Thiên Thu nghe nói có thể nâng cao huyết mạch thì ánh mắt rực sáng, nâng cao huyết mạch chẳng phải là thứ hắn luôn cố gắng làm sao? hắn hỏi lại:
“Công dụng nhiều hay ít?”
“Nếu ít thì chúng ta đã chẳng ngồi đây bàn kế sách.” Đồng Thố cười nói.
Bạch Thiên Thu gật đầu, hắn hiểu được chuyện này cực kỳ quan trọng với Thỏ tộc. Một vị trưởng lão mở miệng hỏi:
“Có bao nhiêu Minh Linh Quả?”
“Năm trái.” Manh Thố trả lời.
“Bao giờ thành thục?”
“Ước chừng năm đến tám ngày nữa.”
“Có thể hay không bí mật che giấu, đợi đến khi thành thục thì chúng ta ngay lập tức hái xuống?” Một tên trưởng lão ý kiến.
“Rất khó! Minh Linh Quả khi chín sẽ tỏa hương thơm ngào ngạt, mũi của tên Địa Hùng Vương kia rất thính, hắn nhất định sẽ tìm tới, nếu không thấy trái, hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ Thỏ tộc đầu tiên, nếu bị hắn tìm tới gây chuyện vậy thì rắc rối to.”
Nghe thấy tên Địa Hùng Vương, đám Thỏ tộc lập tức trùng xuống, Địa Hùng Vương thật sự rất dã man bạo ngược, hắn mỗi khi ngủ dậy tìm kiếm thức ăn thường sẽ chọn Thỏ tộc lạc đàn đầu tiên, Thỏ tộc nhiều lần liên hợp đánh nhau với Địa Hùng Vương nhưng chỉ có thể giữ thế giằng co, cuối cùng không thể làm gì đành lấy cây gai làm mốc chia ranh lãnh thổ. Nhưng mà Địa Hùng Vương khi đói vẫn thỉnh thoảng tấn công sang Thỏ tộc, cũng may là hắn dùng rất nhiều thời gian để ngủ, nếu không Thỏ tộc chỉ sợ đã sớm tan nát.
“Vậy thì chia ta ba - hắn hai, dù sao trái cũng là do chúng ta tìm ra.” Một tên trưởng lão đề nghị.
Đồng Thố lắc đầu.
“Vậy coi như chúng ta chịu thiệt ta hai – hắn ba.” Một tên khác nói. Đồng Thố vẫn lắc đầu.
“Ta một – hắn bốn. Đây là giá cuối cùng.” Một tên cắn răng đưa ra cái giá cuối cùng. Đồng Thố vẫn lắc đầu.
“Chẳng lẽ chúng ta phải nhường cho hắn hết?” Hoàng Thố trưởng lão chán nản nói.
Đồng Thố giải thích:
“Các vị cũng biết Địa Hùng Vương tính tình tham lam độc ác, nếu biết sự tồn tại của Minh Linh Quả, hắn sẽ một mình nuốt trọn mà không chịu phân chia với chúng ta. Nhưng các vị cũng biết Minh Linh Quả tác dụng, nếu Địa Hùng Vương ăn hết thì huyết mạch của hắn sẽ tăng vọt, lúc đó chúng ta sẽ không còn là đối thủ, Thỏ tộc sẽ đối diện với nguy cơ bị tiêu diệt.
Còn nếu chúng ta chiếm trọn Minh Linh Quả, chỉ sợ chưa kịp phục dụng thì Địa Hùng Vương đã xông tới đại khai sát giới. Ta và một số vị trưởng lão thì già rồi, còn thanh niên trẻ thì chưa kịp trưởng thành, mà Địa Hùng Vương đang thời kỳ cường thịnh, có thể hay không chống lại hắn, bọn ta cũng không dám nói chắc.”
Đám Thỏ tộc một mảnh trầm mặc, Minh Linh Quả lần này là đại cơ duyên cũng là đại nguy cơ, chỉ cần một lựa chọn sai lầm thì vạn kiếp bất phục. Nhưng mà con đường cho bọn hắn lựa chọn không nhiều, đúng hơn là tất cả đã bị bít lại, chọn đường nào cũng chết.
Bạch Thiên Thu lúc này đứng lên, khẳng khái nói:
“Ta có cách vẹn toàn đôi đường.”
“Cách gì?” đám trưởng lão đồng loạt hỏi.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên còn chưa ló dạng, tại bên trong hang thỏ, cả Thỏ tộc đang hối hả ngược xuôi, bọn hắn mất cả đêm qua bàn bạc lên kế hoạch. Khi trời còn chưa sáng kế hoạch ngay lập tức được tiến hành.
Bạch Thiên Thu cùng đám Thỏ tộc trưởng lão đến chỗ Minh Linh Thảo.
Tại bên bờ suối là một bãi đá, giữa hai tảng đá nham đen lớn có một cọng cỏ nhỏ xanh mướt lưa thưa vài cặp lá đối xứng, thân cây cong xuống nặng trĩu một chùm năm trái cây to cỡ trái nhãn. Trái màu xanh đậm có vài sọc vàng từ cuống chảy xuống, hiển nhiên sắp thành thục.
Bạch Thiên Thu nhìn quả này mà huyết mạch có chút rục rịch, đám trưởng lão ánh mắt càng lộ vẻ thèm muốn. Đồng Thố cười nói:
“Nếu kế hoạch thành công, Thiên Thu sẽ được một trái, còn lại chúng ta chia nhau.”
Đám trưởng lão ánh mắt hâm mộ nhìn Bạch Thiên Thu nhưng mà bọn hắn cũng không có dị nghị, kế hoạch này của Thiên Thu, Thiên Thu xứng đáng nhận được phần thưởng, lại nói Thiên Thu cũng là tương lai cả tộc dù không làm gì bọn hắn cũng sẽ phân một phần cho Bạch Thiên Thu.
Cả đám trưởng đều mỉm cười gật đầu hài lòng với thái độ của Bạch Thiên Thu.
…
Trong một bụi rậm, con cáo lửa khịt khịt mũi, mắt đảo liên tục. Ánh mắt nó khóa lại một vị trí, chính là năm viên Minh Linh Quả chín mọng, nước dãi từ từ nhỏ xuống, nhưng mà nó vẫn không nằm im trong bụi rậm.
Con cáo ném ra một viên đá cách Minh Linh Thảo ba thước. Không có động tĩnh gì.
Nó lại ném tiếp ba viên đá tới các phương vị khác nhau. Hoàn toàn yên ắng.
Con cáo từ từ bò ra khỏi bụi rậm, nó đứng thẳng người, tay chống hông, há miệng cười nói:
“Ha! Ha! Ha! lũ chuột nhắt, một chút tiểu kế cũng nghĩ lừa được ta sao? Ta đã sớm phát hiện ra kế hoạch của ngươi. Còn không chịu thò mặt ra ngoài?”
Nó đứng yên tại đó, ánh mắt láo liên đảo qua mấy vòng. Đáp lại lời hắn chỉ có những cơn gió thoảng lá cây xào xạc. Chờ một lúc không thấy gì, con cáo lại lớn giọng:
“Hừ! còn ngoan cố sao? ngươi cho rằng mình đã trốn rất kỹ? Ngươi nghĩ có thể thoát được hỏa nhãn kim tinh của ta? Ta có thể thấy rõ ngươi mồn một. Cái bụng lông trắng của ngươi ta còn biết huông chi là cái bẫy nhỏ này.”
Độp… độp… tiếng cá đớp bọt nước. Rích… rích… tiếng dế kêu. U u u… tiếng côn trùng kêu.
Con cáo chờ một lúc không thấy gì, nó hạ xuống thân hình, chậm rãi bò tới chỗ Minh Linh Thảo. Khi chỉ còn cách Minh Linh Thảo mười bước chân, nó liếm mép, ánh mắt tham lam, nó cong lại thân mình lấy đà chuẩn bị vồ đến Minh Linh Thảo.
Rắc! một tiếng. Hả? con cáo kinh sợ, cảm giác nguy hiểm ập tới. Nhưng đã muộn, đất dưới chân nó sụp đổ, nó ngay lập tức rơi xuống hố. Con cáo cuống cuồng, tay chân vồ lấy không khí.
Phốc! một cọc gỗ xuyên thủng bụng con cáo, nó rên lên ư ử, máu từ miệng nó trào ra.
Mấy cái đầu từ trên nhìn xuống hố, một giọng nói vui mừng:
“Bạch ca, bẫy của huynh có hiệu quả rồi.”
Lên tiếng là một nàng thỏ cái với đôi tai thật dài, nàng nhìn Bạch Thiên Thu với ánh mắt mê ly. Một chú thỏ lông vàng nói xen vào:
“Con cáo này cũng quá gian xảo, lúc nãy nghe nó nói đệ còn tưởng mình bị lộ. Cũng may có Bạch ca cản ta lại.” Vừa nói Hoàng Thố vừa xoa xoa cái bụng lông trắng của mình.
Bạch Thiên Thu cười nói:
“Loài cáo lúc nào cũng gian xảo, nó nói bâng quơ để dò xét bẫy vì chín phần mười Yêu thú đều có lông trắng ở bụng dưới, nếu tâm lý không vững vàng sẽ tưởng rằng bị nó phát hiện, nhưng mà tiểu xảo này sao có thể qua mắt được ta.”
“Bạch ca thật thông minh.” Nàng thỏ Nhu Thố nhảy lên, hai tay vỗ vào nhau bạch bạch.
“Lôi nó lên xử lý, sau đó cứ theo kế hoạch mà tiếp tục.” Bạch Thiên Thu ra lệnh.
Mấy con thỏ nhảy xuống hố lôi con cáo lên, sau đó xé xác chia nhau máu thịt. Thỏ vốn là loài ăn cỏ, cho dù có thành Yêu thì vẫn giữ thói quen này, nhưng nếu như có cơ hội, bọn chúng vẫn là sẽ uống máu tăng huyết mạch.
Yêu tộc tu hành lấy tăng lên huyết mạch làm mục tiêu chính, cách tăng lên nhanh nhất chính là cướp đoạt huyết mạch. Tất nhiên cũng không phải cứ nuốt huyết mạch là bản thân huyết mạch sẽ tăng lên, còn phụ thuộc rất nhiều yếu tố. Bởi vậy vẫn có nhiều Yêu tộc chọn giữ thói quen ăn thực vật từ từ tăng lên huyết mạch bản thân như Thỏ tộc chẳng hạn. Nếu Yêu tộc nào cũng lấy việc giết chóc uống máu làm chính, vậy thì Yêu tộc chỉ sợ đã sớm tự diệt.
Sau khi chia nhau xong con cáo, Nhu Thố mang đến cho Bạch Thiên Thu một chén máu, Bạch Thiên Thu ngửa mặt một hơi uống sạch.
Bạch Thiên Thu ra lệnh lột da con cáo, dồn đá vào trong làm thành hình nộm, đặt con cáo vào trong bụi cây nửa hở nửa kín, tiếp đó vãi ít máu xung quanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT