Nhìn Tôn Kỳ lúc này vật vờ nửa sống nửa chết, tình huống có vẻ cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà đối với mấy tên đại lão ở đây, nắm giữ phần lớn thiên tài địa bảo của Ma giới thì giữ lại một hơi cho Tôn Kỳ vẫn là có thể.

Một tên béo mập mạp cười nói:

“Tên này tình huống nguy cấp, nhưng may mắn gặp ta, vừa lúc ta có mang theo Sinh Mệnh Đan có thể giữ cho mạng hắn kéo dài, đợi đến khi đưa hắn đến Sinh Mệnh Tuyền của ta hẳn là có thể khôi phục hoàn toàn.”

Tên bên cạnh liếc nhìn tên béo khinh thường, tên béo này nhìn như mập mạp vô hại, nhưng mà là chủ một trong Thất Thành, quân lâm thiên hạ há có thể là hạng đơn giản, tên béo này rõ ràng muốn lấy độc chiếm riêng Tôn Kỳ, hắn làm sao có thể để chuyện này xảy ra, giọng hắn khinh miệt nói:

“Hoàng Chung, lão béo nhà ngươi cũng thật giỏi tính toán đi, định độc chiếm một mình sao?”

Tên béo gọi Hoàng Chung cười ha hả vỗ cái bụng béo bộp bộp, lớp vải thô hắn mặc căng ra muốn nứt, hắn cười nói:

“Đường Mục, tên củi khô nhà ngươi không thể xuyên tạc lời nói của ta, ta hoàn toàn là xuất phát từ ý tốt.”

Tên gọi Đường Mục liếc xéo Hoàng Chung, bọn hắn đều là quân chủ một thành, há có thể không biết tiểu tâm tư của đối phương. Giữa bọn chúng lúc này chỉ là mắt đối mắt nhưng mà khí thế đang dần kéo lên.

Đúng lúc này có tiếng hừ lạnh, kẻ lên tiếng không ai khác chính là đại tế tư:

“Hừ! đây là Tổ Địa, các ngươi nên dẹp đi tiểu tâm tư đấy. Nếu các ngươi muốn tìm hiểu Tổ Địa thì bây giờ có thể đi thử, các ngươi nên nhớ ta chưa bao giờ ngăn cản các ngươi đi vào Tổ Địa tìm hiểu, xưa nay vẫn thế tương lai cũng vậy, nếu trong Tổ Địa thật sự có Ma Tổ truyền thừa thì sợ cũng không đến phần các ngươi. Biết ít một chút, sống lâu một chút. Dã tâm ít một chút, hưởng thái bình thêm một chút.”

Lời của đại tế tư có vẻ không đầu không đuôi nhưng đám đại lão ở đây đều hiểu đại tế tư nói gì. Xưa nay quả thật không cấm bọn hắn bước vào Tổ Địa, nhưng mà có thể tiến vào thì đã sao, bọn hắn có thể lật tung Tổ Địa lên tìm kiếm bí mật không? Chắc chắn là không, vì có những tồn tại đáng sợ đang nghỉ tại trong Tổ Địa, các tế tư sở dĩ lời nói như thiết luật chính là nhờ có các tồn tại đó chống lưng. Bọn hắn muốn chính thức trở thành hoàng đế cũng phải nhận được sự đồng ý của các tồn tại kia.

Hoàng Chung nhanh chóng cười hề hề làm lành:

“Đại tế tư quá lời, ta thật lòng chỉ có ý tốt.”

Đường Mục cũng nói theo:

“Là ta lỗ mãng mong đại tế tư thứ lỗi.”

Đại tế tư nhìn qua đám lão đại tại đây, hắn biết mấy tên này ngoài mặt phục nhưng trong lòng vẫn còn nuôi ý đồ, hắn nói:

“Được rồi, nếu không có các ngươi một câu trả lời, chỉ sợ các ngươi sẽ ăn ngủ không yên.”

Hắn sau đó phất tay, một tên Hồng Y bước ra, tên Hồng Y lấy từ trong tay áo ra một viên đan nhét vào miệng cho Tôn Kỳ. Tên Hồng Y vuốt nhẹ cổ họng để viên đan trôi xuống, hắn dùng hồn lực giúp dược lực khuếch tán.

Nửa ngày sau, ngực Tôn Kỳ có chút chập chùng hơi thở của hắn dần đều hơn, ý thức dần trở lại với hắn. Cảm nhận đầu tiên là đau, sau đó là đau, sau đó nữa vẫn là đau, đau vô cùng đau, đau về thân xác, hồn phách lẫn tinh thần.

Ọc… ọc… ọc… một dòng máu từ miệng Tôn Kỳ trào ra, đi kèm theo là từng cục máu đông, một ít xương thịt và mảnh vụn nội tạng. Hồng Y tế tư nhẹ vuốt ngực hắn, giọng nói ấm áp:

“Tốt rồi… tốt rồi… ói ra được là tốt rồi…”

Lại thêm một lúc sau, Tôn Kỳ gian nan mở ra đôi mắt, trong mắt của hắn lờ mờ xuất hiện những bóng hình bao quanh, hắn cảm giác mình như một con thỏ đang bị lũ sói vây quanh đang chực chờ ăn thịt hắn. Đúng lúc này xuất hiện một ánh hồng quang ấm áp mang cho hắn cảm giác dễ chịu và an toàn.

Tôn Kỳ nhắm chặt mắt rồi mở ra lần nữa, mọi thứ đã rõ ràng hơn, xung quanh hắn đều là đại lão các thế lực, lúc tham gia Tế Tổ hắn vẫn còn nhớ mặt bọn hắn, trong đó có cả Lý Thiên Hoa, ngồi bên cạnh giường Tôn Kỳ là một vị tế tư mặc hồng y.

Hồng Y tế tư ân cần nói:

“Ngươi thấy thế nào rồi?”

Tôn Kỳ dời ánh mắt về phía vị Hồng Y tế tư, gian nan mở miệng nói:

“Đa tạ tiền bối cứu giúp.”

“Chuyện nhỏ thôi.” Hồng Y tế tư vẫn giữ nụ cười ấm áp, nói: “Ngươi đã gặp chuyện gì mà ra nông nỗi thế này?”

Tôn Kỳ nghe hỏi thì cố gắng hồi tưởng, nhưng mà thứ hắn nhận được chỉ là cảm giác đau buốt như búa bổ, hắn rên lên đau đớn:

“A a a đau quá!!! Ta không nhớ gì cả?? đau đầu quá!!!”

Tôn Kỳ lắc đầu qua lại như đang cố phân tán cơn đau, nhưng mà mọi chuyện không hề tốt lên. Đám đại lão nhìn nhau, có vẻ như Tôn Kỳ bị chấn động quá mức mà mất đi trí nhớ, vậy tiếp theo nên làm thế nào? Bọn hắn có chút bối rối.

“Thật là rách việc.” Một nữ phụ thân hình yểu điệu, dù trùm trên người là vải thô cũng không che đậy được thân hình nóng bỏng, nàng lách qua đám đại lão đi tới phía đầu Tôn Kỳ, giọng nói của nàng đầy mê hoặc dụ dỗ:

“Đám đàn ông các ngươi thật vô dụng.” nói rồi nàng giơ lên bàn tay, móng tay sắc nhọn từ từ dài ra. Phốc! một tiếng, bàn tay của nàng cắm thẳng vào đầu Tôn Kỳ, móng tay đâm xuyên qua sọ não, Tôn Kỳ hét lên đau đớn, máu từ đầu ròng ròng chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt. Nàng ta một tay kết ấn, miệng lẩm bẩm ma chú, từng sợi ma khí chạy dọc theo cánh tay đi vào trong não Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ lúc này ánh mắt trắng dã, đôi tay buông thõng, toàn thân vô lực, hắn đã bị khống chế. Một giọng nói vang lên trong đầu hắn:

“Ngươi là ai?”

“Ta là… ta là… là… Tinh Niệm…” Tôn Kỳ vô thức trả lời.

“Ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Ta… ta… một ngàn tuổi…” Tôn Kỳ vẫn vô thức trả lời.

Nữ phụ này quay nhìn đám đại lão nói:

“Được rồi… trí nhớ của hắn không hề bị tẩy trắng mà chỉ là nhất thời quên đi. Chúng ta có thể kiểm tra xem trong Tổ Địa hắn đã gặp chuyện gì?”

“Hắc… hắc… hắc… Khống Sinh Mệnh của Uyển Vương muội càng lúc càng lợi hại nha!” Hoàng Chung vỗ bụng cười nói.

“Bớt lắm lời đi. Hãy vào chuyện chính.” Uyển Vương nhìn Hoàng Chung với ánh mắt ghét bỏ nói.

Hồng Y tế tư ôn tồn hỏi:

“Ngươi đã gặp chuyện gì trong Tổ Địa?”

Uyển Vương truyền ma khí vào đầu Tôn Kỳ khiến hắn vô thức trả lời:

“Ta gặp rất nhiều tu sĩ, bọn hắn đang cắm trại khắp nơi…”

“Chuyện sau đó cơ?” Vị Hồng Y hỏi lại.

“Bọn hắn đang đánh nhau tại Nhất Trụ Kình Thiên…”

“Ta hỏi là ngươi sau khi rơi vào ám lộ gặp chuyện gì?” Vị Hồng Y có vẻ mất khiên nhẫn hỏi.

“Tối, rất tối, ta đi trong ám lộ, ta cứ đi mãi, đi mãi… Ta không biết mình đã đi đâu, rồi bỗng nhiên ta trượt chân rơi vào một đường ống, ta được đưa tới một nơi tràn ngập ma khí. Nơi đây ma khí dày đặc, ma khí hóa thành những giọt sương nhỏ lơ lửng trong không khí, ma khí ướt đẫm hai bên vách tường…”

Nghe đến đây đám đại lão ánh mắt lóe sáng, Đường Mục vội hỏi:

“Vậy ngươi có phát hiện ma tinh?”

Đây mới chính là điều đám đại lão quan tâm nhất. Mỗi lần Tế Tổ ma tinh đều phun trào từ trong lòng đất ra ngoài, mà đặc biệt chỉ có Tổ Địa mới có ma tinh, theo suy luận thông thường thì bên dưới Tổ Địa hẳn là một mỏ ma tinh, đám đại lão đã nhiều lần thử tìm kiếm, nhưng mà do không dám làm quá mạnh tay nên vẫn chưa tìm được manh mối về mỏ ma tinh. Hôm nay tự dưng Tôn Kỳ xuất hiện, rất có thể sẽ mang đến manh mối về mỏ ma tinh cho bọn hắn.

“Ta sau đó ngồi xuống tham lam hấp thu ma khí…”

Câu trả lời này có chút cụt hứng, Đường Mục sốt ruột hỏi lại:

“Sau đó thì sao?”

“Ta vẫn ngồi hấp thụ ma khí…”

Đường Mục tức giận muốn một tay chụp chết Tôn Kỳ, Hoàng Chung thấy vậy thì cười hắc hắc chế giễu;

“Ngươi hỏi sao thì hắn trả lời như vậy là đúng rồi, để ta dạy cho ngươi phải hỏi thế nào.” Hoàng Chung quay sang Tôn Kỳ hỏi: “Ngươi sau khi hấp thụ ma khí thì làm gì?”

“Ta bỗng nhiên cảm thấy mặt đất rung động, ma khí hỗn loạn, ta cảm thấy có chuyện không ổn, ta đứng dậy chọn một đầu ám lộ rồi cắm đầu chạy… Trời đất quay cuồng, ta bị cuồng phong ma khí cuốn lấy, nó như muốn xé rách cơ thể ta. Ta sau đó vì bị trọng thương mà chìm vào trong hôn mê... Sau đó khi ta mở mắt thì thấy mình lạc giữa bầy sói và một ánh hồng quang ấm áp… Sau khi nhìn rõ thì đấy là các vị đại lão và Hồng Y tế tư…”

“Được rồi… được rồi… ngươi mà kể tiếp sẽ thành vòng lặp vô hạn mất.” Đường Mục mất kiên nhẫn nói.

Đại tế tư lúc này lên tiếng:

“Các vị cũng nghe rồi đấy, hắn không có thứ các vị muốn. Nếu các vị muốn như vậy thì hãy tự mình đi kiểm tra, ta trước giờ chưa bao giờ ngăn cản.”

Đám đại lão tỏ vẻ thất vọng, nhưng mà nghĩ kỹ thì cũng là hợp lý: Tôn Kỳ phát hiện một nơi đậm đặc ma khí, hắn không ngồi xuống hấp thụ mới là lạ, còn tâm trí đâu mà tìm kiếm những thứ khác. Lại nói từ xưa đến nay các thế lực bỏ ra nhiều công sức tìm kiếm mỏ ma tinh đều không thu được kết quả, làm sao mà một tên Tạo Thể cảnh chạy loạn lại có thể đụng được mỏ ma tinh?

Bọn hắn thất vọng quay đầu bỏ đi, Uyển Vương rút tay ra khỏi đầu Tôn Kỳ để lại năm lỗ nhỏ vẫn đang rỉ máu. Hồng Y tế tư cười nói:

“Tên này vốn là thuộc hạ của Thiên Hoa bệ hạ, bây giờ xin giao lại cho bệ hạ.”

“Nên như vậy… nên như vậy…” Lý Thiên Hoa lễ độ đáp lời.

Mọi chuyện Tế Tổ sau đó diễn ra bình thường, Tôn Kỳ đã không còn hay biết sự gì, hắn đã chìm vào trong hôn mê sâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play