Trong phòng khách, Tôn Kỳ đang ngồi tại vị trí chủ tọa, ngồi bên cạnh bất ngờ chính là ngũ công chúa Lý Thái Hoàng.

Sau vài lời khách sáo, Lý Thái Hoàng vào thẳng vấn đề:

“Cung chủ hôm nay may mắn thắng cược được ma tinh. Nhưng cung chủ nên biết ma tinh là bảo vật đặc thù, cung chủ cầm trong tay chưa chắc đã là phúc, có khi là họa sát thân...”

Lời Lý Thái Hoàng lấp lửng nhưng Tôn Kỳ dễ dàng đoán được: Lý Thái Hoàng đây là muốn cầm đi ma tinh của hắn. Tôn Kỳ trước đó được Hỏa Hỏa nhắc nhở nên hắn cũng không dự định sử dụng ma tinh, nếu đã không dùng vậy thì bán đi nhưng muốn bán đi, phải được giá hắn mới bán.

Lý Thái Hoàng muốn dùng lời dọa dẫm lấy đi không ma tinh của hắn là không thể nào, tiểu kế này há có thể dọa được hắn. Tôn Kỳ phe phẩy chiếc quạt cười nói:

“Vậy công chúa nói xem nên làm thế nào?”

“Bổn công chúa xưa nay dễ mềm lòng, thấy cung chủ mắc nạn không thể không cứu, cung chủ đưa ma tinh cho ta để bổn công chúa xử lý.” Lý Thái Hoàng giọng khẳng khái nói.

Tôn Kỳ từ từ gấp lại các nan quạt, chỉ ra cửa nói:

“Công chúa, cửa ra hướng này.”

Lý Thái Hoàng sầm mặt, đây là không nể mặt nàng, bình thường nàng được phụ hoàng cưng chiều muốn gió được gió muốn mây được mây, cả các hoàng huynh cũng nhường nàng ba phần, nàng chưa bao giờ phải xuống nước cầu cạnh ai, vậy mà hôm nay nàng bị đuổi thẳng mặt. Nếu không phải Tôn Kỳ vô cùng quan trọng với phụ hoàng thì nàng đã một đao chém chết hắn.

Lý Thái Hoàng hít một hơi sâu, cố lấy lại bình tĩnh:

“Cung chủ nên nhớ là bổn công chúa cùng hoàng huynh đặt cược, cung chủ chỉ là phụ thêm, không nên quá phận.”

“Nhưng nếu không có bổn cung chủ thì công chúa không thể hoàn thành tiền cược, ta chính là lấy bản thân ra đặt cược, đổi lấy hai mươi viên ma tinh cũng không quá đáng đi.”

Lý Thái Hoàng tức giận thở phì phì, nói:

“Thôi được! coi như cho cung chủ một cái ân tình, ta lấy một ngàn ma thạch đổi lấy hai mươi ma tinh của cung chủ.”

“Công chúa, cửa ra đằng kia.”

“Hừ! đừng có được nước làm tới.”

“Cổng ra sơn màu xanh lục, công chúa đừng đi nhầm…”

“Được… được… coi như ta sợ ngươi, mười ngàn ma thạch được chưa?”

“Hai bên cổng có cái chậu cây…”

“Một trăm ngàn ma thạch?”

“Bên cạnh chậu cây có hai con sư tử đá…”

“Một triệu ma thạch?”

“Hai con sư tử đá đang thè lưỡi cười…”

“Một tỷ, đây là giá cuối!”

“Trên cổng có bảng hiệu…”

“Hừ! ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

“Trên bảng hiệu có đề chữ: Đan Thanh Cung…”

Cuộc mặc cả diễn ra, sau khi Tôn Kỳ tả hết bảng hiệu đến đá lót đường, đến tên lính canh, Lý Thái Hoàng cũng móc hết những thứ giá trị có thể đổi ra, thì cuộc mặc cả mới kết thúc.

Lý Thái Hoàng tức đến đầu bốc khói, ai bảo ma tinh quý giá mà lại bình thường có tiền cũng không mua được, còn những bảo vật kia tuy giá trị nhưng còn có thể kiếm lại được, để hoàn thành cuộc giao dịch này nàng chính là móc hết hai phần ba đồ tặng sinh nhật của mình.

Tôn Kỳ thì lấy từng viên ma tinh trong túi ra đặt lên bàn, mặt hắn nhăn nhó đâu khổ giống như là bị xẻo thịt. Hắn cầm ra một viên ma tinh nâng lên đặt xuống ôm ấp nâng niu, còn đưa lên gần miệng thỏ thẻ giống như phụ thân sắp xa con cái.

Lý Thái Hoàng thấy vậy thì càng tức hơn:

“Này! Ngươi làm cái gì vậy? giống như là sắp tiễn con gái về nhà chồng vậy?”

Tôn Kỳ ngẩng đầu nhìn Lý Thái Hoàng rơm rớm nước mắt, nói:

“Cái này nào chỉ là tiễn con gái về nhà chồng, đây chình là xương là máu là thịt của ta. Chia tay chúng nó ta rất là đau lòng.”

“Hừ! ngươi nhanh tay lên một chút được không?” Lý Thái Hoàng tức giận nói.

“Dù sao thuộc hạ của công chúa lấy đồ đến cũng mất một lúc. Trong lúc này hãy để ta trò chuyện thêm một chút với bọn nó.” Tôn Kỳ vừa nói vừa áp viên ma tinh lên má, thủ thỉ: “Hài nhi số ngươi thật khổ, phụ thân cũng là bị ép buộc, mặc dù biết nhà chồng bên đấy độc ác nhưng phụ thân cũng là bị ép buộc a, ngươi không nên hận phụ thân.”

Lý Thái Hoàng nghe những lời này tức muốn xì khói, đây chính là chửi xéo nàng a.

Một lúc sau, tên thuộc hạ cuối cùng cũng mang bảo vật tới, hắn thở hổn hển đặt xuống một đống bảo vật. Lý Thái Hoàng lườm hắn tức giận, mắng hắn chậm chạp. Tên thuộc hạ gãi đầu, hắn không biết vì sao bị mắng, hắn rõ ràng đã dùng hết tốc lực làm việc.

Tôn Kỳ ánh mắt lóe sáng, làm gì còn sự thương cảm trước đó, hắn phất tay cho Lý Biểu thu hết đồ vào kho.

Tôn Kỳ sau đó đặt ma tinh lên bàn, rồi cột lại túi ma tinh dắt vào bên hông.

Lý Thái Hoàng nhìn thấy số ma tinh, khóe mắt giật giật, hỏi:

“Cung chủ có phải không biết đếm, sao chỉ có mười viên?”

“Công chúa nói đùa, ta giao đúng số lượng còn gì.” Tôn Kỳ nhởn nhơ nói.

Lý Thái Hoàng tức giận, nàng đã kiềm chế nãy giờ nhưng đến mức này thì nàng không chịu được nữa, nàng vỗ mạnh bàn đứng lên quát:

“Tinh Niệm, ngươi đừng nghĩ được phụ hoàng ưu ái thì muốn làm gì cũng được. Ta hôm nay không giết ngươi nhưng sẽ chặt chân cắt lưỡi ngươi, đợi ngươi chữa lành ta lại tới chặt chân cắt lưỡi ngươi, ta sẽ tra tấn ngươi bảy bảy bốn mươi chín lần để xem ngươi có biết sợ là gì hay không?”

Tôn Kỳ lúc này nghiêm sắc mặt nói:

“Công chúa, ta vừa giúp công chúa thoát khỏi tội chết, công chúa không cám ơn ta, còn muốn ra tay hại ta. Đây là lý lẽ gì?”

“Cứu ta? Xàm ngôn! Ai có thể giết ta? Hôm nay ngươi không nói rõ, ta sẽ méc phụ hoàng ngươi phạm thượng.” Lý Thái Hoàng tức giận nói.

“Công chúa hãy ngồi xuống nghe ta phân tích.”

Lý Thái Hoàng ngồi xuống, quát: “Nói đi!”

“Công chúa nói xem, hiện nay bệ hạ thế nào?”

“Phụ hoàng hùng tài vĩ lược, khí thế hiên ngang.”

“Đúng a! Bệ hạ hiện nay giống như mặt trời đang lên. Bệ hạ ước mơ vĩ đại, mong muốn xây dựng một đế chế to lớn, vượt qua mọi vương quốc khác ghi khắc trong lịch sử Ma tộc…”

“Rồi sao?”

“Công chúa nghĩ thử xem có phải muốn dẹp ngoại thì trước bình nội.”

“Đúng vậy, rồi liên quan gì đến chuyện này?”

“Liên quan quá đi chứ. Nội ở đây chính là hậu cung, hậu cung tranh đấu ngoài tranh sủng còn có các hoàng tử, hoàng nữ tranh vị trí kế thừa. Bệ hạ hiện nay còn đang tuổi sung sức, liệu có cho phép con cái tranh vị, chẳng khác nào muốn âm mưu lật đổ bệ hạ. Lần này ta cùng công chúa cá cược thắng tam hoàng tử, nếu bây giờ ta lại đưa hết ma tinh cho công chúa, bệ hạ sẽ cho rằng công chúa và ta là một phe, cho rằng công chúa đang xây dựng thế lực tạo phản. Liệu lúc đó bệ hạ có tha cho công chúa.”

Lý Thái Hoàng vuốt nhẹ mái tóc, thấy lời Tôn Kỳ cũng có vài phần đúng:

“Lời của ngươi cũng đúng nhưng mà ta cảm thấy…”

“Đúng là được rồi… đúng là được rồi… vậy công chúa mau trở về, để lâu bệ hạ sẽ sinh nghi.” Tôn Kỳ vội vàng cắt lời, vừa nói vừa đẩy Lý Thái Hoàng ra ngoài cửa.

Lý Thái Hoàng ngơ ngơ bước ra ngoài cửa.

Tôn Kỳ nói bên trong nói vọng ra:

“Công chúa đi cẩn thận, nhớ là cánh cửa màu xanh, hai bên có hai chậu cây, có hai con sư tử đang thè lưỡi cười…”

“Câm miệng! Ta biết đường!” Lý Thái Hoàng tức giận mắng, sau đó đi thẳng một mạch như tránh ôn dịch.

Tôn Kỳ trở lại bảo tọa, phe phẩy quạt chờ đợi.

Quả nhiên khách lại đến, lần này là tam hoàng tử Lý Triều Đông.

Lý Triều Đông là kẻ khôn ngoan, hắn không có nhiều lời mặc cả, chỉ nói một câu:

“Số ma tinh còn lại, ta nguyện trả giá gấp đôi ngũ muội.”

Đừng cho rằng hắn trả giá gấp đôi là ngu ngốc, ngược lại hắn rất thông minh, hắn đây là muốn mua nhân tâm. Nếu đứng từ góc độ Tôn Kỳ nhìn vào rõ ràng tam hoàng tử tốt hơn gấp đôi so với ngũ công chúa, tương lai gần có thể không có ý nghĩa, nhưng tương lai xa tranh đoạt hoàng vị, tam hoàng tử sẽ dễ lôi kéo Tôn Kỳ hơn.

Nên nhớ Tôn Kỳ đang nắm giữ đan phương tạo thể, ngay cả phụ hoàng cũng vô cùng coi trọng, nếu có được Tôn Kỳ hỗ trợ, tranh đoạt hoàng vị lại chắc thêm một phần. Có bao nhiêu bảo vật cũng không thể so với sự trợ giúp của Tôn Kỳ.

Đối với nhiều bảo vật như vậy, Tôn Kỳ tất nhiên là… từ chối. Hắn là ai chứ? Sao có thể dễ dàng bị dụ hoặc như vậy. Hắn xưa này làm việc đều rất có nguyên tắc.

Phải để cho Lý Triều Đông năn nỉ một lúc sau Tôn Kỳ mới đồng ý. Giao dịch sau đó nhanh chóng diễn ra.

Lý Triều Đông trước khi ra về không quên mời Tôn Kỳ đến phủ làm khách, Tôn Kỳ tất nhiên là… từ chối. Hắn vẫn luôn rất có nguyên tắc, đợi Lý Triều Đông năn nỉ, hắn mới hẹn lúc rảnh sẽ tới.

Trở lại phủ, Tôn Kỳ hí hửng lấy bảo vật ra kiểm kê.

Trong phủ công chúa, Lý Thái Hoàng lúc này mới nhận ra nàng bị lừa, nàng lấy giá hai mươi ma tinh để trả cho mười ma tinh. Lý Thái Hoàng tức giận, đập phá đồ đạc trong phủ một phen. Nhưng mà nàng cũng không đi đòi lại đồ, đây là vấn đề mặt mũi, da mặt nàng chưa dày đến mức đó.

….

Ba tháng sau. Trên bầu trời hoàng thành rợp bóng phi thú.

Dẫn đầu là sáu quân đoàn trong Thập Nhị Tinh Quân, hộ vệ hai bên là bốn quân đoàn trong Bát Lộ Hầu, bọc hậu phía sau là hai quân đoàn trong Tứ Đại Soái.

Vị trí trung tâm là bảy mươi hai con Hỏa Hoàng Điểu kéo theo một cỗ hoàng xa, bên trong ngự giá là Lý Thiên Hoa, tả hữu có mười hai phi tần, bảy vị hoàng tử, công chúa. Nô tỳ, nô tài mấy trăm tên.

Các vị trọng thần cưỡi kim xa hộ giá xung quanh. Tiểu quan tiểu chức cưỡi ma thú bay vòng ngoài.

Tôn Kỳ ngồi trên một chiếc kim xa, bay bên trái hoàng xa. Hắn đang ngồi tại bảo tọa thưởng thức ẩm thực, sau lưng có Tiểu U đấm lưng, bên phải có Tiểu Diêm đứng quạt, bên trái có Lý Biểu bảo vệ. Hắn lúc này rất là thoải mái.

Bỗng nhiên lúc này Tôn Kỳ rùng mình nổi da gà. Nhìn sang thì thấy một ánh mắt sắc lẹm đang nhìn mình từ hoàng xa, không ai khác chính là Lý Thái Hoàng.

Nàng lúc này vừa nhìn vừa nghiến răng tức giận, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Tôn Kỳ đã chết trăm ngàn lần, thậm chí còn thảm hơn cả chết.

Tôn Kỳ thấy vậy đưa tay vẫy chào.

Lý Thái Hoàng tức giận, bóp nát trái cam trong tay. Lý Thiên Hoa nhìn sang cưng chiều hỏi:

“Hài nhi có ai chọc con sao?”

“Không có, chỉ là có con ruồi bay loanh quanh rất phiền nhiễu.” Lý Thái Hoàng giọng không vui nói.

Lý Triều Đông lúc này cười nói:

“Tam ca thấy ngũ muội giống như là đang tương tư.”

“Xì… tam ca đừng nói bậy.”

“Ngũ muội bây giờ đã trưởng thành, đã đến tuổi thành hôn, tương tư cũng là chuyện bình thường. Tam ca thấy Đan Thanh Cung Chủ là lựa chọn không tệ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play