Tại Ma giới, bên ngoài các thành trì, có hai mối nguy hiểm thường gặp nhất: đạo tặc và ma thú.

Thạch Xà sơn trại là nhóm đạo tặc lớn nhất vùng nhưng thật ra địa bàn của bọn hắn chỉ nằm bìa ngoài một dãy sơn mạch rộng lớn, sâu bên trong ma thú mới là chủ thực sự.

Lần này Thạch Xà sơn trại mục tiêu là Hỏa Hạt Ma Sư, một con ma thú cấp Tạo Thể cảnh nhất trọng.

Một đoàn sơn tặc trăm tên, cưỡi ma thú chậm rãi đi sâu vào địa bàn Hỏa Hạt Ma Sư.

Hoàng Cẩu cưỡi ma thú lại gần xe ma thú của Tôn Kỳ, bẩm:

“Đại vương, chúng ta đã đi vào địa bàn của Hỏa Hạt Ma Sư, mười dặm nữa là đến hang Hỏa Hạt Ma Sư. Cách đây hai dặm có một bãi cỏ trống. Thuộc hạ đề nghị chúng ta tạm đến đấy nghỉ ngơi, bàn tính kế sách chi tiết đối phó với Hỏa Hạt Ma Sư.”

Từ bên trong xe ma thú, xuyên qua tấm màn, giọng Tôn Kỳ vang lên:

“Được. Cứ theo ý ngươi.”

Hoàng Cẩu thúc ma thú lên đầu đoàn, lớn tiếng ra lệnh:

“Tất cả chếch về hướng tây bắc hai dặm.”

Chiều đến, tại bãi cỏ trống, mấy cái lều được dựng lên.

Tại lều trung tâm. Tôn Kỳ ngồi chủ tọa. Mấy tên khác ngồi xung quanh.

Hoàng Cẩu chỉ vào bản đồ, nói:

“Chỗ này có một cánh rừng rậm… chỗ này có một con suối nhỏ, theo tình báo thì Hỏa Hạt Ma Sư thường ra đây uống nước… chỗ này có một bãi lầy, hiện nay bãi lầy đang khô, cỏ mọc cao qua đầu, có một bầy nai hay ở đây ăn cỏ, Hỏa Hạt Ma Sư thường tại đây săn mồi.

Chúng ta có thể lợi dụng bãi cỏ này bố trí bẫy.

Phía này, phía này, phía này chúng ta đào hố chông, trên cọc chông bôi thuốc độc, phía dưới để dầu hỏa.

Phía này chúng ta bố trí nghi binh, đánh trống khua chiêng khiến cho Hỏa Hạt Ma Sư chạy về phía bẫy. Hỏa Hạt Ma Sư khi rơi xuống bẫy, có thể sẽ không chết, chúng ta cần bố trí một nhóm cung binh.

Tại vị trí này, các ngươi bắn hỏa tiễn, đốt dầu hỏa thiêu chết Hỏa Hạt Ma Sư.

Để đề phòng Hỏa Hạt Ma Sư không chết. Một nhóm các ngươi lao lên tấn công, lập tức giết chết Hỏa Hạt Ma Sư.

Các ngươi đều hiểu rồi chứ!?”

Đám sơn tặc liên tục gật đầu, Vương Nhị cười nói:

“Hoàng ca suy nghĩ chu toàn, chúng ta tất thắng không thể nghi ngờ.”

Hoàng Cẩu gật đầu hài lòng, quay đầu nhìn Tôn Kỳ hỏi:

“Đại vương, ngài có ý kiến gì không?”

Tôn Kỳ cười nhạt lắc đầu:

“Cứ thế mà làm.”

“Vậy thì mong đại vương thủ tại vị trí này, tọa trấn trận địa.” Hoàng Cẩu lại nói.

“Được.” Tôn Kỳ vẫn giữ thái độ cũ.

Hoàng Cẩu lại thưa:

“Mong đại vương ban Hồng Hoàng Hồ Lô, đề phòng vạn nhất.”

Tôn Kỳ gỡ hồ lô từ bên hông xuống đưa cho Hoàng Cẩu.

Hoàng Cẩu thu lại hồ lô, rồi quay sang nói với đám sơn tặc:

“Các ngươi nếu không còn ý kiến thì trở về chuẩn bị đi.”

Nói rồi, tất cả bọn hắn chắp tay chào Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ phất phất tay cho phép bọn hắn lui.

Lúc này, Hỏa Hỏa hiện ra, đứng trên vai Tôn Kỳ, khoanh tay bực bội nói:

“Tên Hoàng Cẩu này, hình như gan càng lúc càng to. Lúc trước hắn làm gì dám có thái độ, lời nói như vậy.”

Tôn Kỳ cười nhạt:

“Khi tu vi càng cao, địa vị càng cao, tâm tính tự nhiên sẽ thay đổi. Hắn cho rằng mình đã không còn thấp kém như trước nên tự nhiên đổi giọng.”

“Ngươi để mặc hắn như vậy sao?” Hỏa Hỏa vẫn còn bực nói.

“Ta chấp với đồ thí nghiệm là gì? Hắn cho dù có lớn mạnh bằng trời cũng không thoát được lòng bàn tay của ta. Vào lúc hắn tự đắc nhất, ta sẽ nhấn chìm hắn trong tuyệt vọng.” Tôn Kỳ vẫn giữ thái độ dửng dưng.



Ngày hôm sau, kế hoạch săn giết Hỏa Hạt Ma Sư nhanh chóng được triển khai. Tất cả đều vào vị trí sẵn sàng.

Một ngày… hai ngày… ba ngày…

Bọn hắn chờ đợi nhiều ngày liền.

Đến ngày thứ mười. Hỏa Hạt Ma Sư xuất hiện.

Đó là một con sư tử khổng lồ, cao hai thước, dài năm thước, bộ lông vàng cam lộng lẫy, lông bờm là ngọn lửa đang cháy phừng phừng, phía sau là cái đuôi bọ cạp.

Hỏa Hạt Ma Sư bước đi dưới chân để lại từng dấu ấn lửa, uy phong lẫm lẫm, khí tức ngạo nghễ, không hổ là ma thú cấp bá chủ, sự kiêu ngạo chảy xuôi trong huyết mạch.

Hoàng Cẩu nhìn thấy Hỏa Hạt Ma Sư thì ánh mắt sáng rực, sự thèm khát hiện ra trong mắt, hắn tự nghĩ nếu như có thể dùng Hỏa Hạt Ma Sư làm phụ thể thì uy phong biết mấy. Phải! chính là Hỏa Hạt Ma Sư, hắn nhất định phải có được Hỏa Hạt Ma Sư.

Hỏa Hạt Ma Sư bước đi chậm rãi, duỗi ra cái lưng mệt mỏi, há miệng ngáp dài, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy.

Hỏa Hạt Ma Sư từ từ chui vào trong bãi cỏ, nằm phục kích chờ đợi con mồi.

Hoàng Cẩu giơ tay phất lên cờ hiệu.

Nhìn thấy cờ hiệu, đám sơn tặc hiểu ý lập tức khua chiêng gõ trống.

Hỏa Hạt Ma Sư liếc mắt đưa ngang, nó rõ ràng không chút nào sợ tiếng trống này.

Nó có thể không sợ nhưng mà lũ nai lại sợ, đàn nai hoảng hốt chạy tứ tán.

Hỏa Hạt Ma Sư thấy vậy thì tức giận, mũi phì phì ra khói, đây là dám phá bữa ăn của nó, đáng tội chết!

Hỏa Hạt Ma Sư đứng dậy đi về phía đám ruồi muỗi ồn ào, nó sẽ hành hạ trừng phạt lũ to gan này.

Đám Hoàng Cẩu thì vẫn không hề biết bọn hắn đã chọc giận Hỏa Hạt Ma Sư, còn cho rằng Hỏa Hạt Ma Sư đang sợ hãi chạy về phía bẫy.

Nói đùa gì chứ! Một đám Luyện Linh cảnh cỏn con có thể dọa được ma thú cấp Tạo Thể cảnh sao.

Bọn chúng không bước vào Tạo Thể cảnh, mãi mãi không biết Tạo Thể cảnh thực sự đáng sợ thế nào. Nếu có thể dùng mấy cái bẫy kiểu này giết ma thú Tạo Thể cảnh thì ma thú Tạo Thể cảnh sớm đã tuyệt chủng hết.

Hỏa Hạt Ma Sư dù chỉ tương đương Tạo Thể cảnh nhất trọng, nhưng Ma tộc Tạo Thể cảnh nhị trọng cũng không làm gì được nó. Vì Hỏa Hạt Ma Sư không đơn giản là ma thú bình thường mà còn có huyết mạch cao đẳng, chiến lực phi thường.

Hỏa Hạt Ma Sư đang giận dữ bước tới bỗng khựng lại bước chân, nó cảm nhận được một cỗ khí tức khủng bố, có thể dễ dàng giết chết được nó. Theo bản năng sống nó từ từ lùi lại bước chân, sau đó quay đầu chạy một mạch.

Nó sợ… nó cực độ sợ hãi… nó cắm mặt chạy về phía trước.

Khí tức này tất nhiên của Tôn Kỳ, hắn chỉ mới tiết ra một tia khí tức đã đủ dọa sợ Hỏa Hạt Ma Sư.

Nhưng mà đám sơn tặc lại không biết điều này, bọn chúng cho rằng là do mưu kế của Hoàng Cẩu đã thành công.

Hỏa Hạt Ma Sư chạy vội, không để ý trên đường, bước hụt một cái rơi vào hố chông.

Đám sơn tặc hò reo, lấy ra cung tên, gươm giáo chuẩn bị sẵn sàng.

Hoàng Cẩu phất cờ lệnh lớn tiếng:

“Tất cả chuẩn bị! Nhớ không được làm tổn hại lớn đến Hỏa Hạt Ma Sư.”

“Vâng!” đám sơn tặc đồng loạt đáp lời.

Hoàng Cẩu từ khi nhìn thấy Hỏa Hạt Ma Sư đã cho rằng là của riêng mình, nên hắn không muốn cơ thể Hỏa Hạt Ma Sư bị tổn hại quá nhiều. Hắn thậm chí còn cho rằng nếu biết Hỏa Hạt Ma Sư tốt thế này, hắn sẽ bố trí kế hoạch bắt sống.

Hoàng Cẩu có suy nghĩ ảo tưởng này cũng không thể trách được, vì xưa nay hắn giết được Tạo Thể cảnh nhiều lắm, khiến cho hắn sinh ra một loại ảo giác Tạo Thể cảnh cũng không có gì đặc biệt, hắn có thể lập mưu giết chết Tạo Thể cảnh.

Nhưng hắn đâu biết rằng tất cả đều do Tôn Kỳ thao túng phía sau.

Hỏa Hạt Ma Sư rơi vào bẫy, khác với tưởng tượng của đám sơn tặc, da của Hỏa Hạt Ma Sư rất dày, cọc chông bị nó đè gãy đổ, nhưng da nó một vết xước cũng không có.

Hỏa Hạt Ma Sư rơi xuống hố dầu hỏa, lửa lập tức bùng cháy, nhưng lửa này chỉ đáng gãi ngứa cho nó. Nến nhớ nó chính là ma thú thiện hỏa, nó chơi lửa còn mạnh hơn thế này.

Hỏa Hạt Ma Sư chồm lên nhảy phốc ra khỏi hố.

Đám sơn tặc trố mắt, không nghĩ ra mọi chuyện lại như vậy.

Hoàng Cẩu vội ra lệnh:

“Bắn tên!”

Một loạt mưa tên đổ xuống chỗ Hỏa Hạt Ma Sư, nhưng chỉ như gãi ngứa cho nó, nó vẫn đang hoảng loạn chạy về phía trước.

“Chặn lại Hỏa Hạt Ma Sư!” Hoàng Cẩu ra lệnh cho đội gươm giáo phía sau.

Mấy tên sơn tặc giơ kiếm chĩa giáo ngăn lại Hỏa Hạt Ma Sư.

Nhưng mà Hỏa Hạt Ma Sư không thèm để ý, vẫn băng băng chạy qua nghiền ép tất cả.

Kiếm nát, giáo gãy. Mấy chục tên sơn tặc bị đạp chết.

Hoàng Cẩu tức giận, giơ lên Hồng Hoàng Hồ Lô, há miệng gọi:

“Hỏa Hạt Ma Sư… Hỏa Hạt Ma Sư… nghe ta gọi. Mau trả lời.”

Nhưng mà Hỏa Hạt Ma Sư đang chạy vội nào để ý có tiếng gọi. Vả lại Hỏa Hạt Ma Sư chỉ là tên chủng loài của nó, không phải tên của nó.

Giống như ngươi gọi Ma tộc… Ma tộc… ai sẽ đáp lời ngươi?

Ma thú bình thường không có thói quen đặt tên riêng, chỉ khi trí tuệ đến một mức nhất định, mới tự kiếm một cái tên cho mình.

Hỏa Hạt Ma Sư thoáng cái đã chạy đi xa. Hoàng Cẩu nhìn theo với ánh mắt ngẩn ngơ. Đám sơn tặc thì tử thương thảm trọng. Đây mới chỉ là Hỏa Hạt Ma Sư vô ý va chạm, nếu thật là Hỏa Hạt Ma Sư cố ý săn giết, thì bọn hắn toàn diệt là không thể nghi ngờ.

Trở lại lều.

Hoàng Cẩu quỳ một gối, chắp tay nói:

“Đại vương, là lỗi của thuộc hạ không tính toán chu toàn, để mấy huynh đệ mất mạng.”

“Không sao. Không phải lỗi của ngươi.” Tôn Kỳ cười nhạt nói.

Hoàng Cẩu trong lòng thầm nghĩ: quả nhiên là chỉ coi bọn ta là công cụ, để chúng ta đi chịu chết.

Hoàng Cẩu sau đó đứng dậy, chắp tay hỏi:

“Đại vương, sao lúc đó ngài không ra tay?”

Hỏa Hỏa nghe vậy bực tức truyền âm:

“Quá to gan. Ngươi chưa cho hắn đứng, hắn đã dám đứng lên. Đã thế còn chấp vấn ngươi. Ngươi không giết hắn, để ta giết hắn.”

Tôn Kỳ cười nhạt truyền âm lại:

“Không sao. Chỉ là chuyện nhỏ. Kịch hay còn phía trước. Ngươi cứ chờ xem.”

Trở lại hiện thực, Tôn Kỳ nhìn Hoàng Cẩu cười nói:

“Ta ở phía xa, không kịp tới giúp đỡ.”

“Vậy đại vương có thể nói cho thuộc hạ biết vì sao Hồng Hoàng Hồ Lô mất tác dụng?” Hoàng Cẩu lại hỏi, hắn thực sự rất bực mình, hắn cho rằng Hỏa Hạt Ma Sư đã là vật riêng của hắn, nay lại sổng mất toàn do lỗi của Tôn Kỳ.

“Ta quên nhắc ngươi, Hồng Hoàng Hồ Lô đối phó với ma thú phải dùng cách khác.” Tôn Kỳ trả lời.

“Mong đại vương ban cách!” Hoàng Cẩu lại quỳ một chân chắp tay nói. Nhưng trong lòng hắn lại đang nghĩ: quả nhiên là còn che giấu, nếu chịu nói ngay từ đầu, thì Hỏa Hạt Ma Sư đã không chạy thoát được, tên đại vương này rõ ràng không coi bọn hắn là huynh đệ mà.

“Lúc cầu cạnh mới biết quỳ sao?” Hỏa Hỏa bĩu môi truyền âm.

Tôn Kỳ phất tay để cho hắn đứng dậy, sau đó lại truyền ấn pháp và khẩu quyết điều khiển Hồng Hoàng Hồ Lô.

Ngày hôm sau. Hoàng Cẩu lại bày ra kế hoạch mới giết Hỏa Hạt Ma Sư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play