Tôn Kỳ và Tề Sở ánh mắt chạm nhau tóe lửa.

Tề Sở hừ lạnh cả thân hình bành trướng, cao tới hai thước, từng khối cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, có thể thấy rõ từng sợi gân nổi lên bề mặt da, làn da đổi màu xanh lục, hoa văn ám kim sáng lên.

Trên trán, một cặp sừng dê từ từ trồi ra. Hai bàn tay to lớn như chân sói với móng vuốt sắc nhọn. Hai chân là cặp chân bò, móng guốc gõ cốp cốp xuống đất.

Tề Sở đã điều chỉnh bản thân vào trạng thái chiến đấu cao nhất.

Phía đối diện Tôn Kỳ cũng không đứng yên.

Tôn Kỳ toàn thân cuốn lên hỏa diễm, biến thành một hỏa nhân giống như một hỏa linh tộc, lơ lửng trên không.

Tề Sở gập gối rồi bật mạnh, hai cái sừng dê sắc nhọn nhắm thẳng Tôn Kỳ đâm tới. Tôn Kỳ không hoang mang, lách thân sang bên né tránh.

Tôn Kỳ trong tay một quả cầu lửa ném tới.

Một mảng da vai của Tề Sở cháy sém, nhưng ngay lập tức hoa văn trên thân sáng lên, vết thương nhanh chóng được chữa lành.

Tề Sở hừ lạnh:

“Chỉ như thế mà cũng đòi tranh hùng với ta. Bây giờ cút xuống còn giữ được tính mạng.”

Tôn Kỳ không thèm đáp lại, hai tay vận khí, hai quả cầu lửa xuất hiện trong tay. Tôn Kỳ liên tục ném ra hai quả cầu lửa.

Tề Sở không sợ mà còn chủ động xông tới, móng vuốt chém tới muốn đánh tan cầu lửa. Nhưng khi tay vừa tiếp xúc, cầu lửa đã nổ bắn ra khiến tay của hắn bị cháy đen, có chút đau xót.

Tề Sở lại vận ma pháp, hoa văn sáng lên, vết thương nhanh chóng được chữa trị. Tề Sở lúc này trong ánh mắt đã có một tia e ngại, hắn mặc dù có năng lực chữa trị nhanh chóng, nhưng phải tiêu hao ma khí. Nếu như cứ liên tiếp trúng đòn chắc chắn không phải chuyện tốt.

Đối phương vận dụng hỏa cầu hẳn là cũng tiêu hao ma khí. Đối phương đây là muốn cùng với hắn đấu tiêu hao. Hắn tự tin ma khí tích trữ của hắn vượt bậc so với cùng cấp, nhưng đối phương lại cao hơn hắn một trọng. Nếu cùng đối phương đấu tiêu hao, hắn bị thiệt không thể nghi ngờ.

Nghĩ thông điểm này, Tề Sở tất nhiên sẽ không để đối phương dắt mũi. Hắn sở trường chính là lực lượng thân thể, chỉ cần để hắn cận chiến, hắn tự tin có thể nhanh chóng giải quyết đối thủ.

Tề Sở cười khinh bỉ nói:

“Ngươi chỉ có như thế thôi sao? Có dám cùng ta đối quyền?!”

Nói rồi, Tề Sở giậm chân, tung nắm đấm về phía đối thủ. Nhưng mà Tôn Kỳ lại không để ý lời khiêu khích, Tôn Kỳ lách thân né tránh.

Tề Sở đánh hụt, vội đổi hướng tấn công, nhưng Tôn Kỳ dễ dàng né được.

Tề Sở liên tiếp tấn công, cố gắng tăng nhanh tốc độ tiếp cận đối phương. Nhưng mà hắn phát hiện Tôn Kỳ quá nhanh nhẹn, linh hoạt, dễ dàng tránh đi đòn tấn công của hắn. Mà mỗi lần né tránh, Tôn Kỳ đều cho hắn một cái hỏa cầu.

Cục diện này càng kéo dài đối với Tề Sở càng bất lợi. Xưa nay vẫn nói tốc độ khắc chế lực lượng quả là không sai.

Tề Sở cảm thấy bế tắc, hắn liếc mắt nhìn sang trận chiến bên kia. Nghệ Cung đang chiếm ưu thế so với Vũ Phượng, có thể sẽ rất nhanh đánh bại Vũ Phượng.

Tề Sở cắn răng, quyết định thay đổi chiến thuật, hắn thu mình lại cố gắng phòng thủ và né tránh. Không cầu thắng chỉ cầu giảm thiểu tiêu hao, chờ đợi Nghệ Cung kết thúc nhanh trận chiến qua giúp hắn.

Nghệ Cung cũng để ý chiến trận bên phía Tề Sở, hắn thấy Tề Sở động tác thì lập tức đoán ra mục đích. Nghệ Cung cười khẩy trong bụng, hắn lập tức giảm chậm tốc độ trận đấu, dây dưa với Vũ Phượng.

Hắn có hai cái mục đích:

Thứ nhất là giảm bớt tiêu hao cho chính mình, muốn cho Vũ Phượng thấy khó mà lui. Giết Vũ Phượng hại nhiều hơn lợi. Dù sao cũng đều là Tạo Thể cảnh của các gia tộc, giết đối phương sẽ gia tăng thù hận giữa các gia tộc, điều này không tốt.

Thứ hai là để cho Tôn Kỳ và Tề Sở tiêu hao lẫn nhau. Hắn sẽ là ngư ông thu lợi. Hợp tác với Tề Sở chỉ là nhất thời, sau đó vẫn là phải đánh nhau.

Vũ Phượng nhận ra điểm này, nàng có chút giận dữ không vui, đây chính là khinh thường nàng. Vũ Phượng ra tay càng mạnh, nhưng Nghệ Cung vẫn nhẹ nhàng hóa giải.

Tề Sở thì nhíu mày, biết là mình bị tính toán. Tôn Kỳ cũng hiểu rõ tình hình lúc này.

Vậy là không khí biến hóa.

Bọn họ đều đang cố gắng gìn giữ thực lực, chờ cho đối thủ bị tiêu hao. Ai thành công, ai thất bại. Vậy phải xem ai kiên trì hơn, ai lì lợm hơn, ai căn cơ tốt hơn, ai mới là thiên tài đích thực.

Nhưng mà thế cục này không thể kéo dài quá lâu, vì ở đây ngoài bọn hắn, các hướng còn lại cũng có kẻ đang đi lên.

Nghệ Cung lúc này cười nói:

“Vũ tỷ tỷ, hay là lui ra đi. Ta không có thời gian luận bàn, tiếp theo sẽ là sát chiêu.”

Vũ Phượng nghe vậy, mặt hơi khó nhìn, nàng nghĩ nghĩ, cắn răng một cái lui ra. Đánh tiếp nàng cũng không thể thắng được, ngược lại còn mất mạng. Như vậy quá thiệt.

Ngược lại lui ra bên ngoài, có thể ôm cây đợi thỏ. Bên ngoài nàng có thể phát huy toàn diện chiến lực, lúc đó Nghệ Cung ngay cả tư cách mở miệng cũng không có.

Nghĩ thông mọi chuyện, Vũ Phượng hừ lạnh một cái rồi lui xuống.

Nghệ Cung cũng không truy đuổi. Hắn liếc mắt nhìn Tề Sở và Tôn Kỳ đánh nhau.

Tề Sở vội lên tiếng:

“Nghệ huynh giúp ta một tay tiêu diệt kẻ này.”

Nghệ Cung nhếch mép cười, không thèm để ý Tề Sở, hắn tiến thẳng lên đỉnh kim tự tháp. Lúc này tất cả đều đang bận chiến đấu, chính là cơ hội tốt nhất cho Nghệ Cung lấy đi trứng Hải Vương.

Tề Sở và Tôn Kỳ rất nhanh nhìn ra âm mưu của Nghệ Cung.

Một cái hỏa cầu, một cái chưởng ấn bay tới sau lưng Nghệ Cung.

Nghệ Cung hừ lạnh, quay đầu tung chưởng đón đỡ. Khi hỏa cầu và chưởng ấn bị đánh tan, Tôn Kỳ và Tề Sở đã xuất hiện hai bên Nghệ Cung, kẹp hắn ở giữa, giống như Tôn Kỳ và Tề Sở liên thủ chiến Nghệ Cung.

Nghệ Cung tất nhiên không hề e ngại. Hắn chủ động đón đánh Tôn Kỳ, vì hắn cảm thấy hỏa linh thể của Tôn Kỳ rất khó chịu, còn Tề Sở thì dễ đối phó hơn.

Tề Sở cũng nhìn ra điểm đó, vội ra tay tiếp ứng Tôn Kỳ.

Nghệ Cung kích sát Tôn Kỳ mấy lần đều bị Tề Sở quấy rối, hắn tức giận quay sang tấn công Tề Sở.

Tề Sở lập tức rơi vào thế yếu, chật vật phòng thủ. Tôn Kỳ thấy vậy lập tức ra tay cứu viện.

Nghệ Cung bị hai bọn họ dây dưa kéo dài, cảm thấy vô cùng khó chịu. Nghệ Cung mở miệng hỏi Tôn Kỳ:

“Ngươi là ai? Trước giờ ta chưa từng thấy trong các thế lực có Tạo Thể cảnh dùng hỏa linh thể.”

Linh tộc xưa nay hiếm thấy tại Ma giới, dùng phụ thẻ Linh tộc đã rất lâu chưa xuất hiện tại Hắc Liên Khu. Trước đó không lâu, Nghệ Nguyệt chiếm được một bộ phụ thể Linh tộc, địa vị trong gia tộc lập tức tăng một cấp độ. Đây là gần nhất tin tức về phụ thể Linh tộc.

Còn kẻ trước mặt này là ai?

Nghệ Cung nghĩ mãi cũng không tìm ra được manh mối. Đây rốt cuộc là thiên tài của gia tộc nào? Che giấu cũng không khỏi quá kín đi, một chút tin tức cũng không có.

Tôn Kỳ lạnh nhạt không mở miệng đáp. Từ đầu đến cuối hắn luôn giữ thái độ im lặng.

Nghệ Cung cũng không chịu thua, hắn quay sang nói với Tề Sở:

“Nếu cứ dây dưa như vầy sẽ bị bọn kia chiếm trước bảo vật. Ta và ngươi liên thủ giết tên này, sau đó cùng tiến lên. Dù sao đối thủ phía trước còn rất nhiều, ta và ngươi vẫn có thể hợp tác.”

Tề Sở nghĩ nghĩ, vẻ mặt đắn đo. Tôn Kỳ cảm thấy không ổn, mở miệng nói:

“Ngươi hợp tác với hắn chết thế nào cũng không biết.”

“Chịu mở miệng rồi sao?” Nghệ Cung nhếch mép cười. Hắn lại quay sang Tề Sở dụ dỗ:

“Hợp tác với hắn, ngươi cùng lắm là cầm chân ta tại đây. Hợp tác với ta, ngươi còn có cơ hội đoạt bảo vật. Vả lại cho dù có đánh nhau, ta cũng sẽ không giết ngươi. Ta cũng là không muốn bốc lên tộc chiến. Không phải ta đã thả đi Vũ Phượng đấy thôi.”

Tề Sở nghe lời này hoàn toàn bị thuyết phục, hắn gật đầu nói:

“Được! giết tên này trước.”

Tôn Kỳ cảm thấy không ổn, vội vàng lùi lại. Ngay lập tức một chưởng ấn bên hông đánh tới, kèm theo là giọng nói của Nghệ Cung:

“Muốn lui! Muộn rồi!”

Tôn Kỳ không hoang mang, chân đạp mặt đất lấy lực lùi sang bên nhưng chờ đợi Tôn Kỳ là cự trảo của Tề Sở. Tôn Kỳ không chỗ mượn lực để đổi hướng, chỉ có thể đón đỡ.

Bàn tay bốc lên hỏa diễm.

Hai bàn tay lập tức chạm nhau. Ầm! vang một tiếng, lửa bắn tung tóe. Tôn Kỳ bị chấn lực bắn ngược ra sau.

Tề Sở thì lùi lại mấy bước, trên cánh tay còn đang bị lửa cháy. Hiển nhiên Tề Sở chiếm ưu thế lực lượng, nhưng mà hắn cũng bị hỏa diễm làm tổn thương, không mấy dễ chịu.

Tôn Kỳ lùi lại, chưa kịp ổn định thân hình, thì một đấm đã đến trước mặt hắn.

Tôn Kỳ vội vàng nghiêng thân né tránh. Nhưng chưa kịp thở ra một hơi thì Tề Sở đã đánh tới.

Tôn Kỳ đã không kịp né tránh, chỉ có thể bắt chéo hai tay trước ngực đỡ đòn.

Ầm! một tiếng, Tôn Kỳ lại bị bắn ngược ra sau. Thân hình chưa dừng lại thì Nghệ Cung đã đánh tới. Tôn Kỳ cố né tránh đi vị trí yếu hại nhưng vẫn trúng một đấm ngay sườn.

Không đợi Tôn Kỳ thở dốc, một bộ móc vuốt sắc nhọn đã chém ngang muốn cắt lấy đầu Tôn Kỳ. Hắn chỉ có thể đưa tay đỡ đòn.

Móc vuốt xẹt qua, cắt vào tận xương tay. Quả thật da người quá mỏng manh trước móc vuốt ma thú.

Tôn Kỳ vội lấy lửa đốt cháy vết thương để nhanh chóng liền miệng vết thương, máu chảy ra cũng bị đốt cháy.

Ngay lúc này một đấm đánh vào cột sống của hắn khiến hắn tê rần khắp cả người. Tư duy trong khoảng khắc bị đình trệ.

Nghệ Cung và Tề Sở tận dụng cơ hội liên tiếp tung ra những đòn đánh hiểm hóc, Tôn Kỳ lúc này chỉ có thể co mình chịu đòn.

Chịu không biết bao nhiêu đòn đánh, Tôn Kỳ cố gắng tỉnh táo, đạp mạnh một cái, lăn mình xuống dưới kim tự tháp.

Rơi xuống dưới chân kim tự tháp, Tôn Kỳ nằm ngửa thở dốc từng hơi, lửa trên người lập lòe bất định, rõ ràng là đã bị trọng thương cực nặng, lúc này chỉ cần bồi thêm một đòn thì chết không thể nghi ngờ. Nghệ Cung và Tề Sở nhìn nhau không biết có nên kết liễu Tôn Kỳ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play