Ám khí lóe lên, nhanh như chớp đã đến trước mặt Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ đưa tay búng nhẹ một cái.
Keng! Một tiếng vang lên. Ám khí phi đao bị đánh chệch hướng cắm phập vào vách tường.
Tôn Kỳ cười nói:
“Ngươi rất thông minh khi thấy không ổn liền chạy vào trong mật đạo.”
“Ngươi vì sao có thể phát hiện ra ta?” Một giọng nói từ trong góc tường phát ra.
“Ngươi sắp chết rồi, biết nhiều làm gì?” Tôn Kỳ lại nói.
Từ trong góc tối, một tên thanh niên bước ra ngoài, nhìn hắn như một con chuột lớn đứng trên hai chân, hắn hừ lạnh nói:
“Cố gia ta chưa từng đắc tội với luyện linh sư hội, ngươi vì sao muốn diệt tuyệt Cố gia?”
“Cố gia không đắc tội ta nhưng Cố Bạch từng truy sát ta.” Tôn Kỳ trả lời.
“Cố Bạch truy sát? Luyện linh sư hội?” Tên này lẩm bẩm nói nhỏ, bỗng nhiên ánh mắt hắn sáng lên. Hắn nhớ ra năm xưa Cố Bạch có truy sát kẻ giết con hắn gọi là Tinh Niệm, thuộc luyện linh sư hội. Chuyện này là tuyệt đối bí mật với kẻ bên ngoài, nhưng mà Cố gia cao tầng vẫn là biết được.
“Chẳng lẽ ngươi là…”
Bộp! một tiếng. Tên Cố gia bị đánh bay ngược ra sau, ngã xuống bất tỉnh, trên ngực bị một lỗ hõm sâu.
Trong một thoáng thất thần, hắn đã bị Tôn Kỳ tiếp cận tung một đấm vào ngực, Tôn Kỳ thật sự lười nói nhiều với hắn.
Tôn Kỳ sau đó vung tay thu hết bảo vật trong bí khố, riêng tên Cố gia thì bị trói lại mang đi.
Nửa ngày sau, tại trong phủ của Cố gia, đám khách quan tỉnh lại lôm côm bò dậy, lúc này bọn hắn mới biết trước đó không phải bị trúng độc mà chỉ bị trúng mê dược ngất đi. Tôn Kỳ trước đó mạnh miệng muốn diệt thành chỉ đề hù dọa mấy tên Tạo Thể cảnh, nhưng thực sự là hắn không dám làm điều đó.
Diệt một thành, đây là tội lớn, hắn không gánh nổi, dù cho có thuộc luyện linh sư hội cũng không thể tránh được trừng phạt. Luyện linh sư hội cũng không phải là tấm bùa vạn năng. Vậy nên Tôn Kỳ chỉ dùng mê dược.
Sau đó đám quan khách còn phát hiện, Cố gia các vị cường giả Tạo Thể cảnh đều bị biến mất, theo như suy đoán thì hẳn là bị vị thanh niên kia tiêu diệt.
Nếu như vậy thì Cố gia không phải trở thành miếng mồi béo bở sao? Nghĩ ra điều này các thế lực đều tranh nhau xâu xé Cố gia.
Còn Cố gia tộc viên chạy được thì chạy, chạy không được thì bị giết, không bị giết thì cũng bị bắt làm nô lệ. Cố gia đến đây coi như kết thúc.
Từ thọ lễ biến thành tang lễ, tất cả đều do một vị thanh niên gây ra, mà tất cả bọn họ còn chưa rõ vị thanh niên kia là ai.
Tôn Kỳ lúc này đang tại trong một động phủ tự tạo. Hắn đang kiểm kê lại tài sản thu được.
Phải thừa nhận là tài sản của một gia tộc tích lũy là cực kỳ đáng sợ, với số lượng tài sản này thì trong một khoảng thời gian dài sắp tới hắn không cần lo lắng thiếu tài nguyên sử dụng.
Còn có hai tên Cố gia, Tôn Kỳ bắt được, hắn dự định thử rút hồn luyện đan hai tên này, xem có sự khác biệt so với dùng hồn phách ma thú cấp thấp hay không.
Tôn Kỳ đến trước mặt Cố Đông, tay kết ấn, miệng đọc chú ngữ, sau đó tung trảo chụp vào đầu Cố Đông, rút ra hồn phách.
Cố Đông đang bất tỉnh bỗng trợn mắt gào rú nhưng ngay lập tức ánh mắt ngu dại, toàn thân mềm nhũn ngã xuống, xa rời cõi đời.
Tôn Kỳ nắm hồn phách của Cố Đông trong tay, nhìn ngắm một chút rồi đánh vào đan lô. Hỏa Hỏa đứng bên cạnh phù phù thổi lửa.
Tôn Kỳ hóa thần thức thành kim châm đâm xuyên qua đầu hồn phách của Cố Đông. Hồn phách rú lên một tiếng rồi vỡ ra, một cỗ hồn nguyên khổng lồ tràn ngập đan lô, nắp đan lô rung lên như sắp bị bật ra.
Tôn Kỳ nhanh chóng kết pháp ấn ổn định đan lô, thần thức xâm nhập đan lô muốn khống chế cỗ hồn nguyên kia, nhưng khi thần thức vừa xâm nhập vào đan lô thì Tôn Kỳ hét lên một tiếng đau đớn, thân hình lảo đảo lùi về sau, miệng ho ra một ngụm máu.
Hỏa Hỏa lo lắng đang định chạy lại hỏi thăm thì Tôn Kỳ hét lớn:
“Nhanh nổi lửa thiêu rụi tất cả!”
Hỏa Hỏa nghe lời, lập tức hít một hơi sâu, phun ra ngọn lửa bao bọc toàn đan lô, đan lô nhanh chóng bị thiêu nóng đỏ. Từ trong đan lô phát ra tiếng kêu gào rú, một lúc sau mới yên tĩnh trở lại.
Tôn Kỳ ngồi tĩnh tọa ổn định lại thương thế, hắn trước đó bước vào Tạo Thể cảnh tam trọng tạo huyết, vừa rồi phản phệ mạch máu của hắn vỡ ra không ít cần nhanh chóng khôi phục trở lại.
Nửa ngày sau, Tôn Kỳ mới từ từ mở mắt. Hỏa Hỏa lúc này lại gần hỏi:
“Ngươi thế nào rồi?”
“Thương thế coi như tạm ổn.” Tôn Kỳ cười khổ nói.
“Là chuyện gì xảy ra?” Hỏa Hỏa lại hỏi.
“Là do phản phệ. Ta bị oán niệm phản phệ gây tổn thương cho hồn phách lẫn cơ thể, nhưng mà cũng không quá nghiêm trọng, qua một thời gian nữa sẽ khôi phục như cũ.” Tôn Kỳ trả lời.
“Ta thấy hồn phách của ngươi rất mạnh cơ mà, sao lại bị mấy thứ oán niệm gây tổn thương được? Lại nói oán niệm vô hình sao có thể làm tổn thương cơ thể?” Hỏa Hỏa thắc mắc.
Tôn Kỳ lắc đầu, nói:
“Ta cũng không biết rõ câu trả lời. Ta chỉ biết lúc đó có một đợt xung kích thẳng vào hồn phách của ta, bỏ qua mọi phòng thủ của hồn phách, đồng thời gây chấn động cho cơ thể, mạch máu yếu nhất nên bị vỡ ra, còn xương cốt và da thì bị tổn thương không quá lớn. Nguyên nhân cụ thể chỉ có thể nói là hồn phách kỳ diệu, còn rất nhiều thứ mà ta không biết được. Trước đó Vô Ưu từng dặn không nên dùng hồn phách cấp độ quá cao quả là không sai.”
“Ngươi không sao là được rồi. Tiếp theo ngươi định xử lý tên còn lại thế nào?” Hỏa Hỏa chỉ vào tên Cổ gia đang nằm hỏi.
Tôn Kỳ đứng dậy, bước lại gần tên Cố gia nói:
“Giết đi cho gọn.”
Nói rồi, Tôn Kỳ bóp cổ tên Cố gia tiến hành sưu hồn, sau đó giết chết.
Tôn Kỳ dự định ở lại trong động phủ này một thời gian, sử dụng hết đống tài nguyên của Cố gia lại tính tiếp.
Một tháng sau, Tôn Kỳ khôi phục lại hoàn toàn thương thế. Tranh thủ thời gian dưỡng thương, Tôn Kỳ tiếp tục tìm hiểu về cơ thể của bốn tên Cố gia. Song song với đó là tiếp tục nghiên cứu làm sao luyện ma linh đan.
Hai năm sau, tại trong động thủ, Tôn Kỳ cầm trong tay một viên đan đen nhánh, trên bề mặt cuộn trào từng dòng khí lưu, viên đan nhẹ tựa lông chim, có một vòng đan hoàn cuốn quanh.
Đây là thành quả mấy năm nay của Tôn Kỳ, Hồi Nguyên Đan, ma linh đan nhất hoàn, là ma linh đan đầu tiên Tôn Kỳ luyện được.
Tôn Kỳ nhìn viên ma linh đan, cẩn trọng quan sát. Sau đó, hắn không một chút do dự nuốt ma linh đan vào bụng.
Hồi Nguyên Đan vừa vào bụng, hắc động lập tức xoay tròn thôn phệ. Một cỗ linh khí và hồn lực dồi dào nhanh chóng tràn vào cơ thể Tôn Kỳ.
Hắn cảm thấy một sự thoải mái thư sướng, từ trong cơ thể lẫn hồn phách.
Quả nhiên lời Vô Ưu nói không sai, ma linh đan dùng cho Tạo Thể cảnh là thích hợp nhất. Tôn Kỳ nhanh chóng vận chuyển Linh Khí Quyết, dẫn dắt linh khí và thần thức đi đến các mạch máu, chế tạo các mạch máu mới, hoàn thiện hệ thống tuần hoàn máu.
Các mạch máu lớn nhỏ liên tục sinh ra, giúp Tôn Kỳ tu vi nâng cao thêm một bước, tạo huyết cảnh giới đã gần đi đến hậu kỳ.
Khi sự việc đang diễn ra thuận lợi thì bỗng nhiên sắc mặt Tôn Kỳ biến đổi. Tôn Kỳ chợt mở mắt, từng tia máu xích đỏ nổi lên trong tròng mắt, khuôn mặt hắn vặn vẹo biến dạng.
Hỏa Hỏa đứng một bên thấy Tôn Kỳ bất thường thì vội hỏi:
“Này, ngươi làm sao vậy?”
Tôn Kỳ không có đáp lời Hỏa Hỏa. Tôn Kỳ một chống tay xuống đất, bóp nát đá vụn dưới tay, một tay khác đấm thùm thụp liên tiếp vào ngực. Tôn Kỳ lúc này đang giãy giụa chống cự. Mặt hắn lúc thì có nộ ý, lúc thì tràn đầy đau khổ, lúc thì ngoác miệng cười lớn… đủ mọi loại cảm xúc đan xen, thay phiên nhau xâm chiếm làm chủ cơ thể Tôn Kỳ.
Sau đó Tôn Kỳ lại ôm đầu hét lớn, rồi hắn ngã vật xuống bất tỉnh.
Sự việc diễn ra bất ngờ, Hỏa Hỏa cũng luống cuống chân tay không biết phải làm gì. Nó vội xông vào trong cơ thể Tôn Kỳ, nó muốn kiểm tra xem Tôn Kỳ rốt cuộc là bị làm sao?
Nhưng mà làm cho nó thất vọng rồi, vì cơ thể Tôn Kỳ vẫn hoàn toàn bình thường, không hề có dấu hiệu bị trúng độc, bị thương hoặc có bất thường gì.
Càng không tìm ra được vấn đề lại càng khiến Hỏa Hỏa lo lắng, nhưng có một điểm may mắn là Tôn Kỳ vẫn còn sống. Theo như kinh nghiệm cùng trải qua nhiều chuyện với Tôn Kỳ thì chỉ cần Tôn Kỳ còn có một hơi thở thì sẽ không sao, Hỏa Hỏa tin Tôn Kỳ sẽ nhanh chóng khôi phục bình thường.
Hỏa Hỏa lúc này chỉ có thể tại một bên canh giữ bảo vệ.
Nửa ngày sau, cơ thể Tôn Kỳ mới lại động đậy. Tôn Kỳ vất vả chống tay xuống đất đỡ lên cơ thể, hắn ngồi dựa vào vách động, dùng thần thức quét toàn bộ cơ thể.
Một lúc sau đó, Tôn Kỳ thở ra một ngụm trọng khí, cơ thể hắn không chịu quá nhiều tổn thương.
Hỏa Hỏa lúc này mới đến gần hỏi:
“Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì?”
Tôn Kỳ cười đắng chát nói:
“Là do tạp niệm trong ma linh đan phản phệ.”
Trước đây, Tôn Kỳ đã nghe Vô Ưu giảng giải về luyện ma linh đan có thể lẫn tạp niệm bên trong, tạp niệm này cũng giống như tạp chất trong đan dược. Tạp niệm có thể gây ảnh hưởng đến tâm cảnh, cảm xúc và hồn phách của kẻ dùng đan. Chính vì tạp niệm mà khiến không ít kẻ phát điên, hoặc thay đổi tâm tính, thậm chí tự bạo mà chết.
Tôn Kỳ cứ nghĩ tạp niệm giống như tạp chất của đan dược, mà hắn có được hắc động có thể thôn phệ tạp chất. Nhưng khi dùng ma linh đan hắn mới phát hiện, hắc động không hề thôn phệ chuyển hóa được tạp niệm, những tạp niệm này thông qua đường vận chuyển linh khí đi vào trong hồn phách của hắn.
Sau đó các tạp niệm đã tổng công kích hồn phách, tạp niệm muốn hòa vào hồn phách, thay đổi hồn phách. Tôn Kỳ nhất thời không đề phòng nên mới bị phản phệ cực mạnh.
Cũng may cơ thể hắn được dung nhập mảnh vỡ thiên đạo, có tính bài xích bị động với những thứ ngoại lai như tạp niệm nên hiện tại hắn mới không vấn đề gì, hồn phách chỉ chịu một ít tổn thương, cơ thể thì vẫn hoàn hảo.
Nếu như dùng ma linh đan này cho hồn nô thử đan thì hồn nô chắc chắn phát nổ.
Viên ma linh đan đầu tiên này, Tôn Kỳ tự biết rất có thể là phế đan, dùng không được. Nhưng do quá tự tin vào hắc động và thói quen tự thử đan, mới gây nên hậu quả bị tạp niệm phản phệ.
Đây cũng là bài học nhắc nhở Tôn Kỳ: hắc động không phải vạn năng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT