Hôm nay Đường Hiên có việc nên phải đến cục cảnh sát sớm, tới văn phòng anh ta mới phát hiện ra mình không phải là người đến đầu tiên.
"Lão đại?" Anh ta gõ cánh cửa phòng làm việc phía trong.
"Ừ."
Đường Hiên đẩy cửa bước vào, vừa muốn cười đùa một chút liền thấy lão đại
đang ngồi trên chiếc ghế sau bàn làm việc với sắc mặt vô cùng nghiêm
túc, trên bàn, một đống hồ sơ và tài liệu xếp ngổn ngang, lộn xộn. Lại
có vụ án sao, Đường Hiên đi tới, liếc qua mặt bàn, mấy bức ảnh hiện
trường quen thuộc đập vào mắt, Đường Hiên nhìn lão đại đang vùi đầu vào
tra án, tâm trạng khá phức tạp.
16 năm trước, thành phố Giang xảy ra một vụ án giết người, người bị hại là một nữ sinh tốt nghiệp đại học A, trẻ tuổi, xinh đẹp, mới kết hôn được
nửa năm thì bị người ta cưỡng hiếp rồi giết chết, không tìm thấy nhẫn
cưới, hung thủ không để lại bất kì chứng cứ nào khác. Hai năm sau, cục
cảnh sát nhận được một vụ án mất tích, người mất tích cũng mới kết hôn
được ba tháng, trẻ tuổi và xinh đẹp.
Lúc đó anh trai của Chu Lẫm - Chu Việt phụ trách vụ án này, nhưng anh ấy đã bị bắn chết lúc đang điều tra, khi những đồng nghiệp khác chạy đến hiện trường, nữ sinh trẻ tuổi kia đã bị cưỡng hiếp rồi giết chết, nhẫn cưới
cũng biến mất theo. Pháp y lấy được DNA của hung thủ trong kẽ móng tay
của Chu Việt, so sánh trong ngân hàng dữ liệu của cục cảnh sát thì không tìm thấy kết quả nào, trong biển người mênh mông, làm sao có thể xác
định được kẻ tình nghi.
Lực lượng cảnh sát xác nhận rằng, đây là một vụ án giết người liên hoàn,
nhưng hung thủ đã mai danh ẩn tích, không gây án nữa, vụ giết người này
trở thành án treo. Sau khi Chu Lẫm vào cục, cứ rảnh rỗi là anh sẽ đọc
lại những tài liệu liên quan, Đường Hiên cảm thấy, có lẽ lần này cũng
giống như những lần trước, chắc sẽ không có manh mối gì mới cả.
"Em ra ngoài mua đồ ăn đây. Em mua cho anh một phần luôn nhé?" Đường Hiên chuẩn bị ra ngoài.
"Liêu Bình và Liễu Viên Viên là bạn học cùng khóa, tuy không cùng ngành nhưng cũng đã từng học chung với nhau một số môn."
Liễu Viên Viên là nạn nhân đầu tiên, Đường Hiên đột nhiên quay đầu lại.
Chu Lẫm đưa tấm hình Cao Lôi - mẹ kế của Liêu Bình và mấy hình của hai nạn
nhân trước cho Đường Hiên xem, thấp giọng nói: "Nếu giả thiết là thật,
Cao Lôi chính là nguyên nhân khiến Liêu Bình không tiếp tục gây án được
nữa, và tai nạn lần đó của bố ông ta cũng có thể chứa đựng một số manh
mối hữu ích nào đó."
Đường Hiên nhìn chằm chằm ba tấm hình, ánh mắt ngày càng sáng lên.
Tại công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Ngu.
Chiếc xe hơi sang trọng màu đen chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, Liêu Bình
với thân hình cao ráo, mặc comple đen bước xuống xe. Ông ta sải bước lên bậc thang thì đột nhiên phát hiện ra một người đàn ông đang đứng dựa
vào cây cột đá hoa cương lớn, điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay, nhìn
thấy ông ta, ánh mắt của người đó đanh lại, anh dập tắt điếu thuốc, đi
tới chỗ ông ta.
Khi hai mắt chạm nhau, Liêu Bình dừng chân lại đánh giá Chu Lẫm.
Chu Lẫm chỉ vào chiếc SUV màu đen cách đó không xa, hỏi ông ta: "Tôi có
chuyện muốn nói với Liêu tổng một chút, chúng ta lên xe được chứ?"
Liêu Bình nhớ tới Lâm Nguyệt, xem ra Lâm Nguyệt đã nói với Chu Lẫm rồi.
"5 phút." Liêu Bình mỉm cười một cách rất phối hợp.
Chu Lẫm giúp ông ta mở cửa xe, hai người ngồi ở hàng ghế sau, Liêu Bình
nhìn về phía trước, qua gương chiếu hậu, ông ta thấy đôi mắt đen u ám
của Chu Lẫm.
Liêu Bình bình tĩnh chờ đợi.
Chu Lẫm theo dõi ông ta, lạnh nhạt nói: "Có hai việc tôi muốn nói với ông.
Thứ nhất, sau này đừng quấy rầy người phụ nữ của tôi nữa."
Liêu Bình mỉm cười, vẻ mặt đầy thành khẩn: "Nếu tìm Lâm Nguyệt để bàn chuyện công việc cũng bị coi là quấy rầy, vậy tôi không còn lời nào để nói
nữa."
Chu Lẫm cười một cách lạnh lùng và tàn nhẫn: "Vậy thì... hai vụ án cưỡng hiếp giết người năm đó, ông có gì muốn nói không?"
Liêu Bình giật mình, nhưng một giây sau lại khôi phục như bình thường, ông ta bình tĩnh hỏi ngược lại: "Vụ án giết người gì cơ?"
Chu Lẫm nhìn ông ta một cái, dựa vào ghế sau, bảo Đường Hiên lái xe: "Chúng tôi nghi ngờ 16 năm trước Liêu tổng có liên quan tới hai vụ án giết
người, bây giờ mời Liêu tổng theo chúng tôi tới cục cảnh sát một
chuyến."
Liêu Bình không hề trả lời, mấy giây sau, ông ta lấy di động ra liên lạc với luật sư.
Liêu Bình phải ở trong cục cảnh sát ít nhất 24 giờ, một số cảnh sát bắt đầu
đối chiếu xác nhận DNA, Chu Lẫm thì dẫn người đến nhà ông ta điều tra.
Không thu hoạch được gì ở mấy bất động sản của Liêu Bình trong thành phố Giang.
Buổi chiều, Chu Lẫm trở lại cục cảnh sát, lão Lưu và Tiểu Ôn đang tiến hành
hỏi cung Liêu Bình, ông ta vẫn mặc bộ comple đó, từ tốn trả lời như thể
ông ta đang ngồi trong văn phòng của mình, còn những người cảnh sát ở
đối diện chỉ là hai đối tác của ông ta mà thôi.
"Lấy hai chiếc nhẫn đính hôn đó để kỉ niệm à?" Lão Lưu hỏi đầy mỉa mai.
"Tôi không hiểu các người đang nói gì cả." Liêu Bình đáp, trên môi khẽ nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Chu Lẫm nhắc nhở lão Lưu qua tai nghe: "Hỏi xem ông ta đã giấu nhẫn ở đâu rồi."
Lão Lưu hỏi.
Liêu Bình tiếp tục cười nhạt, không nói gì nữa, Chu Lẫm nhìn chằm chằm vào
đôi mắt của Liêu Bình, sau ba câu hỏi của lão Lưu, anh bắt đầu nắm được
cái gì đó, Liêu Bình hờ hững liếc mắt qua Tiểu Ôn, tầm mắt ông ta khá
thấp. Chu Lẫm nhìn Tiểu Ôn, bỗng anh chú ý tới sợi dây chuyền bằng bạc
mà Tiểu Ôn đang đeo. Trong đầu có cái gì đó lướt qua, Chu Lẫm đen mặt đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, Chu Lẫm mang người tới biệt thự của Cao Lôi.
Tin tức Liêu Bình bị bắt được truyền ra ngoài, tuy Cao Lôi tin Liêu Bình
không làm chuyện gì phi pháp nhưng vẫn cứ lo lắng không yên, đi đi lại
lại trong căn phòng to lớn một mình. Biết cảnh sát đã đến, Cao Lôi hoảng loạn chạy từ tầng ba xuống, bà ta mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc
dài rối tung nhưng khuôn mặt vẫn rất tươi tắn, ngây thơ, dường như thời
gian không thể in lại dấu vết trên khuôn mặt bà.
Đường Hiên thấp giọng chửi thề, người phụ nữ này lẫn chị dâu và hai người bị hại đó chẳng khác gì nhau.
Phớt lờ sự hoang mang của Cao Lôi, Đường Hiên lấy lệnh lục soát ra, bắt đầu điều tra căn nhà.
Chu Lẫm không đi theo, quét tầm mắt nhìn một vòng quanh phòng khách của căn biệt thự, anh lạnh lùng giải thích tình hình vụ án với Cao Lôi, đồng
thời cũng lấy tấm hình khi còn sống của hai người bị hại ra.
Cao Lôi cầm lấy tấm hình, sau khi nhìn xong, sắc mặt bà ta trắng bệch, bàn tay cầm tấm ảnh cũng đang run rẩy theo.
Tuy bà ta là người phụ nữ của nhà họ Liêu, sở hữu gia tài lên đến nghìn tỷ
nhưng Cao Lôi cũng chỉ mới tốt nghiệp trung học. Năm đó, bà ta bị người
ta lừa đi làm gái bia ôm, vì có gương mặt xinh đẹp nên đã bị đưa tới chỗ bố Liêu Bình ngay từ lần đầu tiên tiếp khách. Cao Lôi đi theo bố của
Liêu Bình được 3 năm thì hai người đi đăng kí kết hôn dưới lời đề nghị
của ông ta.
Kết hôn đến năm thứ hai, Cao Lôi bị Liêu Bình cưỡng hiếp, hoặc nói một cách chính xác hơn là “ngoại tình”. Liêu Bình trẻ tuổi cường tráng, thường
khen ngợi và tặng những món quà xinh đẹp cho bà ta, lần đó bố ông ta đi
công tác, Liêu Bình hẹn bà ta ra ngoài, nói là định tặng sợi dây chuyền
cho người phụ nữ mình yêu, nhưng lại không biết phụ nữ thích gì nên muốn nhờ Cao Lôi chọn giúp.
Liêu Bình đối xử với bà ta không tệ, lúc đó Cao Lôi vẫn nghĩ tình cảm của
hai người là tình mẹ con hay tình bạn, nhưng không ngờ Liêu Bình lại dẫn bà ta đến căn biệt thự, đưa bà ta lên một căn phòng, sau đó đeo sợi dây chuyền kia lên cổ bà ta. Cao Lôi còn chưa kịp phản ứng, Liêu Bình đã
bắt đầu hôn bà ta, Cao Lôi rất sợ hãi, bà ta sợ bị bố ông ta phát hiện
và cũng sợ ở bên một Liêu Bình như thế, nhưng đến cuối cùng thì bà ta
vẫn là người phụ nữ của Liêu Bình.
Bọn họ bắt đầu lén lút qua lại, Cao Lôi vừa lo lắng bị phát hiện, vừa không thể kìm nén sự rung động với Liêu Bình, cho tới một buổi tối, bà ta
đang dựa vào lồng ngực của Liêu Bình, bố của ông ta đẩy cửa bước vào.
Bố của Liêu Bình vô cùng tức giận, hai cha con cãi nhau từ phòng ngủ ra
hành lang, rồi xảy ra tranh chấp, Liêu Bình lỡ tay đẩy bố ông ta xuống
tầng, ông lão tử vong ngay tại chỗ. Cao Lôi vĩnh viễn không thể quên
được ánh mắt của Liêu Bình khi đẩy chết bố ông ta, sự tàn nhẫn xen lẫn
thoải mái sau khi phát tiết xong. Rồi Liêu Bình giải thích với bà ta
rằng, đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, sau khi nhìn thấy những giọt
nước mắt hối hận của Liêu Bình, Cao Lôi liền tin ngay, sau đó hai người
bàn bạc, nhất trí là nói ông lão tự ngã xuống tầng.
Bây giờ, cảnh sát lại nói với bà ta, Liêu Bình có thể là hung thủ của hai vụ án cưỡng hiếp giết người.
Nếu là thật, vậy chuyện Liêu Bình đẩy chết bố mình chỉ là chuyện ngoài ý muốn thật sao?
Đột nhiên Cao Lôi thấy buồn nôn, che miệng chạy vào phòng vệ sinh.
Chu Lẫm đi theo giúp bà ta vỗ lưng, tính cách của Cao Lôi rất dễ để lộ manh mối hữu ích.
Nhưng ngay lúc Chu Lẫm đang định dẫn dắt Cao Lôi, sợi dây chuyền rơi ra từ
trong cổ áo bà ta. Đó là một cặp nhẫn được kết lại với nhau trên một sợi dây chuyền mảnh, theo nhịp nôn mửa của Cao Lôi, sợi dây đung đưa liên
tục trước ngực bà ta. Chu Lẫm vừa đỡ bà ta, vừa lấy máy chụp lại đoạn
dây chuyền, hai chiếc nhẫn có kiểu dáng hoàn toàn khác biệt, một cái bên trong khắc "L&Y", một cái khắc "2004".
"Dây chuyền này là Liêu Bình tặng cho bà à?" Chờ Cao Lôi nôn xong, Chu Lẫm nhìn bà ta hỏi.
Cao Lôi gật đầu, khuôn mặt tái nhợt vô cùng lúng túng, hoảng sợ và đầy vẻ hoang mang.
"Mấy chữ cái này có ý nghĩa gì không?" Chu Lẫm cầm dây chuyền lên, hỏi.
Cao Lôi nhìn một cái liền nhớ ngay, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Năm 2004 là
thời điểm tôi và bố anh ấy kết hôn. Liêu Bình nói, năm đó, lần đầu tiên
nhìn thấy tôi, anh ấy liền thích tôi ngay. Còn chữ này, là hai chữ cái
tiếng Anh..." Bà ta không biết đọc bèn dùng tay khua khua nhanh vào
không khí, một chữ là "Love", một chữ là "You."
Chu Lẫm cười khẩy, lấy hai tấm hình cuối cùng ra đưa cho Cao Lôi.
Cao Lôi cắn môi nhận lấy.
Tấm đầu tiên là chiếc nhẫn cưới của Liễu Viên Viên đã bị hung thủ lấy đi,
"L&Y" là chữ cái viết tắt họ tên của chồng cô ấy, cái của chồng cô
ấy là chữ viết tắt họ tên của cô ấy, hai người trao đổi cho nhau, mang ý nghĩa hai người thuộc về nhau. Tấm hình thứ hai là chiếc nhẫn của người bị hại tiếp theo, 2004 là năm cô ấy và chồng kết hôn.
Hai tay của Cao Lôi run rẩy.
Bà ta nhớ tới vô số đêm ở cùng với Liêu Bình.
Ông ta thích đi vào từ phía sau, một tay chống lên giường, một tay thưởng
thức sợi dây chuyền mà bà ta đeo. Đôi khi bà ta quên đeo hoặc là đeo
những cái khác, Liêu Bình chắc chắn sẽ bảo bà ta đeo sợi này ngay. Bà ta luôn cho rằng đó là vì ông ta yêu bà nên mới coi trọng sợi dây chuyền
ông ta đã tặng vào lần đầu tiên hai người hẹn hò riêng tư, nhưng hóa ra
sợi dây chuyền này lại là...
Cao Lôi che ngực, quỳ trước bồn cầu lần nữa.
Bà ta cảm thấy buồn nôn, vô cùng buồn nôn.
Người đầu tiên bị Liêu Bình giết là người bạn học ông ta thầm mến ở đại học - Liễu Viên Viên, ngoại trừ bản thân ông ta, không ai biết thứ tình cảm
này, bao gồm cả Liễu Viên Viên. Năm ba đại học, Liễu Viên Viên có bạn
trai, hai người rất ân ái, ngọt ngào, sau khi tốt nghiệp thì nhanh chóng đi đăng kí kết hôn luôn. Vì cùng ở thành phố Giang nên Liêu Bình tiếp
tục lặng lẽ quan sát cô ấy, một lần tình cờ, trong lúc đang theo dõi thì ông ta nhặt được chứng minh thư mà Liễu Viên Viên đánh rơi lúc lấy đồ.
Ông ta gọi người phụ nữ ấy quay lại.
Liễu Viên Viên cảm ơn, ông ta thuận tiện bắt chuyện, ánh mắt lần lượt đảo
qua bộ ngực tròn trịa và đôi chân mảnh mai lộ ra bên ngoài của Liễu Viên Viên. Xung quanh không có ai, cũng không có máy quay an ninh, Liêu Bình đột nhiên kích động, đánh ngất Liễu Viên Viên rồi mang lên xe.
Lần đó, ông ta có thời gian nên có thể xóa sạch dấu vết sau khi giết người
khiến cảnh sát không tìm được bất kì manh mối nào. Hưởng thụ quá trình
giết người một lần rồi, Liêu Bình thực túy tri vị (1), vụ án thứ hai, vì sự xuất hiện đột ngột của Chu Việt nên Liêu Bình hơi
bối rối, ông ta bèn nổ súng bắn Chu Việt từ trong góc tối. Khi Chu Việt
ngã xuống đất bất động, ông ta cho rằng anh ấy đã chết, vì thế ông ta
vội lao ra để tiếp tục xử lý xác chết, không ngờ Chu Việt lại bất ngờ
nhào tới.
(1) Thực túy tri vị: Ăn được đồ ngon rồi, lại muốn thưởng thức tiếp lần thứ hai.
Vết thương của Chu Việt rất nghiêm trọng nên cuối cùng anh ấy vẫn chết, tấm thẻ cảnh sát rơi ra, cả đời này của Liêu Bình cũng không thể quên được
tên của anh ấy. Ông ta vội vàng thủ tiêu dấu vết, khi cảnh sát đuổi tới
nơi thì Liêu Bình đã chạy mất.
Liêu Bình đã lo lắng trong khoảng thời gian rất dài, nhưng đám cảnh sát rốt
cuộc cũng không tới cửa tìm ông ta, Liêu Bình liền biết, đêm đó ông ta
đã xóa sạch các dấu vết nên rất yên tâm đi săn cô gái nhỏ mà ông lão mới dẫn về. Hai người phụ nữ kia đều đã có người trong lòng, không giết
không được, Cao Lôi lại dễ dàng bị ông ta bắt làm tù binh, tất nhiên
Liêu Bình không cần giết, chỉ khi bị kích động do mối quan hệ bại lộ,
ông ta mới nhỡ tay đẩy ông lão một cái.
Nếu Liêu Bình biết, lúc trước trong kẽ móng tay của Chu Việt có DNA của ông ta thì khi Chu Lẫm và Lâm Nguyệt xuất hiện, ông ta chắc chắn sẽ không
lộ diện. Kể cả Lâm Nguyệt có xinh đẹp và ngây thơ đến thế nào đi chăng
nữa, ông ta cũng sẽ không động lòng một chút nào cả. Nếu Liêu Bình biết, hai chiếc nhẫn kia sẽ trở thành bằng chứng chứng minh ông ta giết người thì ông ta chắc chắn sẽ ném chúng đi thật xa, để chúng vĩnh viễn không
thấy được tương lai...
Đáng tiếc, cuộc đời không có nếu như...
Bốn mạng người, một trong số đó lại là cảnh sát, Liêu Bình bị phán tử hình.
Ngày ấy, khi quyết định của tòa án được đưa ra, một mình Chu Lẫm trở về
huyện Thanh Thạch, yên lặng ngồi trước mộ Chu Việt không nhúc nhích,
giống hệt như một tượng đá.
Ánh hoàng hôn phủ đầy sườn núi, ẩn trong sự cô đơn, u buồn lại có nét yên bình và ấm áp.
Quyện điểu quy sào (2), Chu Lẫm thở dài một hơi, đang định đứng dậy thì di động rung lên.
(2) Quyện điểu quy sáo: nghĩa đen: đàn chim mệt mỏi rồi cũng phải quay về
tổ; nghĩa bóng: những kẻ rời nhà cuối cùng cũng phải quay về.
Chu Lẫm mở WeChat ra, ánh trăng nhỏ trong nhà gửi một tấm hình cho anh, đó là một chiếc que thử thai có hai vạch đỏ...
Chu Lẫm vui sướng quay lại mỉm cười với bia mộ đang thấp thoáng trong rừng cây xanh.
Anh à, anh làm bác rồi đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT