Vì phải quan tâm đến cảm xúc của bạn học nhỏ khi sắp thi học kì nên tuy đã đề nghị chia tay, nhưng Chu Lẫm vẫn phải tiếp tục lái xe đưa đón hai cô trò đến trường. Đưa đón con trai của bạn thân và người con gái mà mình
yêu thương đến trường, đương nhiên là anh chẳng phàn nàn gì, nhưng khi
liếc mắt thấy cô giáo nào đó đang nói cười vui vẻ với bạn học nhỏ ở hàng ghế sau, chẳng hiểu sao Chu Lẫm lại cảm thấy khó chịu.
Không đúng, tình huống này chẳng giống kịch bản chia tay mà anh nghĩ chút
nào, cô vẫn như bình thường, không khóc lóc, không trách móc, và anh
cũng chẳng ngồi trên sofa hút thuốc một mình, đối mặt với căn phòng
trống rỗng đến ngây người. Thậm chí, Chu Lẫm còn bị món quà mà cô trả
lại và món quà bị vứt bỏ làm cho tức đến ói máu, hít thở không thông.
Anh muốn đánh cô một trận quá, đánh vào mông rồi vỗ mạnh mấy cái...
Đệt, không được nghĩ nữa, càng nghĩ càng nóng...
"Tạm biệt chú Chu nhé." Xuống xe, Phó Nam ngửa khuôn mặt nho nhỏ lên, vẫy tay với Chu Lẫm.
Chu Lẫm ừ một tiếng, vội vàng kéo cửa sổ xe lên, không nhìn cô bước vào trường như trước, lái xe rời đi một cách dứt khoát.
Lâm Nguyệt không sợ, người đàn ông tối qua đã lục tung hai cái thùng rác
lên, lại còn lượn lờ quanh đó mấy vòng mới tìm được áo len và đôi giày
nằm sau thùng rác là ai vậy nhỉ?
Đối với Lâm Nguyệt, căn bản đây không phải là lời chia tay, chỉ là một cuộc chiến tranh lạnh vô nghĩa do anh khởi xướng thôi, để xem anh có thể
nhịn tới khi nào.
Tâm trạng của cô không bị ảnh hưởng chút nào, lên lớp thì cứ lên lớp, tám
chuyện với đồng nghiệp thì cứ tám. Buổi chiều tan học, Chu Lẫm lại tới
đón bọn họ. Anh vốn là người ít nói, bình thường anh cũng chỉ làm trò
với Lâm Nguyệt khi Phó Nam không thấy thôi, cho nên bây giờ anh không
nói chuyện với Lâm Nguyệt cũng không làm Phó Nam thấy lạ, cô giáo nấu
cơm, chú Chu chơi trò chơi với cậu bé, Phó Nam vẫn rất vui vẻ.
Lâm Nguyệt nấu cơm xong thì gọi Phó Nam vào: "Ăn cơm thôi, Nam Nam đi rửa tay trước đi."
Phó Nam vui vẻ đáp một tiếng, thả điều khiển từ xa xuống, lôi chú Chu đi
rửa tay chung, lấy lý do là tất cả mọi người đều phải giữ vệ sinh.
Chu Lẫm bất đắc dĩ đi tới phòng vệ sinh.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Phó Nam đi rất nhanh, Chu Lẫm đi tới phòng ăn theo
thói quen. Vì không thể nhìn cô nên anh chỉ có thể nhìn bàn ăn, đột
nhiên anh phát hiện trên bàn chỉ xếp hai bộ đồ ăn. Nhớ tới mấy món quà
bị cô vứt bỏ tối qua, sao Chu Lẫm lại không hiểu chứ? Anh âm thầm cắn
răng, xoay người đi về phòng mình.
Phó Nam vẫn ngây ngốc gọi anh: "Chú Chu, ăn cơm thôi!"
Chu Lẫm nghiêng tai lắng nghe.
Giọng nói dịu dàng của cô gái nhỏ vang lên: "Trước khi chú Chu tới đón chúng ta thì đã đi ăn với bạn rồi."
Phó Nam tin ngay.
Lồng ngực của Chu Lẫm phập phồng, ngửa mặt nằm trên giường, hơi tức giận,
bỗng nhiên anh cảm thấy khó hiểu: Do Lâm Nguyệt đang tức giận hay cô
thật sự là loại phụ nữ nói cắt đứt là cắt đứt được ngay? Lý trí khiến
anh nói lời chia tay thì cô thực sự không thèm thích anh nữa ư?
Chu Lẫm càng nghĩ càng đau khổ. Muốn vứt cái suy nghĩ vớ vẩn ấy ra khỏi đầu nhưng lại không tìm được chứng cứ xác thực để phủ nhận nó. Anh từng cho rằng bản thân hiểu rõ cô, Lâm Nguyệt chính là ánh trăng nhỏ đơn giản,
dễ xấu hổ, vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời, là một cô gái nhút nhát và
dễ sợ hãi khi gặp chuyện. Nhưng kết quả thì sao, cô nàng nào đó lại là
người cực kì dũng cảm và cố chấp, lúc thích anh thì dịu dàng như thỏ,
nhìn anh không vừa mắt một cái lập tức trở thành con nhím hẹp hòi ngay,
còn không thèm cho anh ăn một bữa cơm nữa.
Hết cách rồi, trời đã tối, Chu Lẫm lại ra quán cơm ở tiểu khu ăn bừa chút gì đó.
Đã ăn đồ cô nấu nên khi ăn cơm ở quán xong, rốt cuộc Chu Lẫm cũng cảm nhận được tâm trạng của Phó Nam lúc bị ép đi ăn ở ngoài trước kia rồi.
Khó ăn quá.
Kì nghỉ ba ngày trải qua vô cùng khó chịu, Chu Lẫm lại đến cục đi làm.
"Hầy, sao lão đại lại gầy như vậy? Do tôi hoa mắt sao?"
Chu Lẫm là tên lưu manh may mắn thoát khỏi kiếp độc thân trong cục nên gần
đây anh rất được chú ý, chỉ vừa bước chân vào văn phòng đã có người phát hiện ra ngay điều kì lạ từ anh.
"Kì lạ thật đấy, tài nấu nướng của chị dâu giỏi như vậy, ba ngày chín bữa
ăn yêu thương kèm theo bữa ăn khuya đầy dinh dưỡng, sao lão đại lại
không béo lên được cơ chứ?" Đường Hiên ló đầu ra từ sau màn hình vi
tính, hai mắt giống như đèn pha, soi từ đầu tới chân lão đại, trong đầu
liên tục lướt qua những tấm hình đồ ăn ngon trong nhóm chat bạn bè của
lão đại suốt ba tháng nay.
Người khác yêu đương thì thích khoe ân ái, khoe nắm tay, rồi khoe ảnh ôm ấp
gì gì đó, lão đại của bọn họ lại thích khoe ảnh đồ ăn, nửa đêm nửa hôm
đăng hình làm người ta thèm muốn chết.
Tuy nhiên, Chu Lẫm không mở bình thì đố ai đoán được trong bình có cái gì,
anh lạnh lùng liếc anh ta một cái, đi thẳng vào văn phòng của mình.
Sau đó, hai người dần dần trở về hình thức ở chung trước khi yêu đương, Chu Lẫm rảnh rỗi thì sẽ đưa đón cô tới trường, lúc bận rộn thì Lâm Nguyệt
đành dẫn Phó Nam chen chúc trên tàu điện ngầm. Nếu Phó Nam ở bên cạnh,
hai người sẽ trả lời vài câu hỏi đơn thuần của cậu bé, giả vờ làm người
yêu, Phó Nam ngủ rồi, hai người lại chia nhau ra, nước sông không phạm
nước giếng. Điều khác biệt duy nhất là Lâm Nguyệt không còn làm đồ ăn
cho Chu Lẫm nữa, buổi tối khi Chu Lẫm tăng ca cũng không ai nấu bữa
khuya dinh dưỡng cho anh nữa.
Chu Lẫm có nỗi khổ mà không thể nói, biết cô đang giận, anh cũng từng kích
động, định không thèm đi đón cô nữa, cũng định tỏ ra giận dỗi với cô,
nhưng ai bảo anh là đàn ông làm gì?
Trừ phi anh thực sự bận rộn, còn nếu như có thời gian, Chu Lẫm nhất định vẫn đứng đợi ngoài cổng trường.
Anh như vậy... trừ Lâm Nguyệt ra, không ai đoán được rằng, hai người đã "chia tay" rồi.
Mỗi ngày Phó Nam đều ở bên cạnh cô giáo, cậu bé có thể không biết tình hình của chú Chu, nhưng cô giáo có làm sao thì Phó Nam là người biết rõ
nhất.
Thứ năm lên lớp, Phó Nam ngồi tại chỗ, nhướng mày nhìn cô giáo trên bục giảng.
Sắc mặt của cô giáo hôm nay rất tệ, còn ho khan liên tục, không phải bị bệnh rồi chứ?
Đúng là Lâm Nguyệt bị bệnh, là cảm cúm bình thường thôi, cổ họng cũng không
khỏe, nhưng cô là cô giáo, nhất định phải lên lớp, lại nói khá nhiều nên bệnh càng thêm nặng. Sáng nay, triệu chứng bệnh còn chưa rõ lắm, nhưng
sau khi dạy xong hai tiết, lúc trở về văn phòng, giọng nói của Lâm
Nguyệt đã khàn khàn, nuốt nước bọt rất khó chịu. Nếu có người tìm cô, cô chỉ có thể sử dụng dấu tay mà thôi.
"Nguyệt à, chị có Tây Qua Sương (1) này, em ngậm một viên đi." Chị Vương đi tới đưa thuốc cho Lâm Nguyệt, làm giáo viên thì cổ họng rất dễ xảy ra vấn đề.
(1) Tây Qua Sương: Thuốc trị đau cổ họng của Trung Quốc, có dạng xịt hoặc kẹo ngậm.
"Cám ơn chị Vương." Lâm Nguyệt khó khăn mở miệng, nhận lấy Tây Qua Sương để ngậm.
"Hay mai em nghỉ một ngày đi, để chị dạy thay em." Chị Vương sờ đầu Lâm
Nguyệt, trong văn phòng chỉ có ba giáo viên trẻ, chị Vương thích Lâm
Nguyệt nhất, cô chịu khó chịu khổ được, không hay xin nghỉ, thái độ dạy
học rất tốt. Hơn nữa, Lâm Nguyệt đã giúp chị Vương dạy thay một tiết
rồi, trả lại ân tình cho cô ấy cũng là đúng thôi.
Lâm Nguyệt sờ cổ, nói bừa: "Để em xem sáng mai có đỡ không đã. Nếu thực sự
vẫn không khá lên chút nào, vậy thì đành phiền chị rồi."
Chị Vương cười: "Chuyện nhỏ, tĩnh dưỡng cơ thể mới quan trọng. Đúng rồi, ăn nhiều lê một chút, uống nước mật ong cũng hiệu quả lắm đấy."
Lâm Nguyệt liền ghi nhớ.
Buổi chiều tan học, Chu Lẫm có việc, trên đường đi tới tàu điện ngầm, Phó Nam sốt sắng quan tâm cô giáo.
Lâm Nguyệt cố gắng ra vẻ không sao, dặn Phó Nam không được nói với chú Chu.
Phó Nam xị mặt đồng ý.
Tối đến, Lâm Nguyệt chuẩn bị bài, Phó Nam ngoan ngoãn tự làm bài tập trong
phòng. Gần 8 giờ, nghe thấy tiếng mở cửa, Phó Nam lập tức chạy ra ngoài, đến trước cửa, cậu chợt nhớ tới lời cô giáo dặn, bạn học nhỏ bước chậm
lại, ỉu xìu lặng lẽ mở cửa phòng thò đầu ra, đợi bóng dáng của chú Chu
xuất hiện, cậu bé liền ra dấu tay, gọi chú Chu tới.
Chu Lẫm nhíu mày: "Có chuyện hả?"
Là một người đàn ông thất tình nên một tuần nay tâm trạng của Chu Lẫm không tốt lắm, tính nhẫn nại cũng càng ngày càng kém.
Giọng nói của anh không thấp, Phó Nam ngó nhìn căn phòng đối diện, thông minh nói: "Cháu có một bài tập khó, chú dạy cháu nhé."
Tuy bạn học nhỏ rất phiền phức nhưng ánh mắt lại đầy mong đợi...
"Đợi chú một chút." Chu Lẫm đi rửa mặt trước.
Sau ba phút, Phó Nam kéo chú Chu vào phòng, đẩy chú Chu ngồi lên giường, sau đó tức giận trừng mắt với người đàn ông cao lớn.
Chu Lẫm không hiểu gì hết: "Chú có làm gì cháu đâu?"
Phó Nam lắc đầu, nhỏ giọng dạy dỗ anh: "Chú không làm gì cháu nhưng cô giáo bị bệnh mà chú cũng không biết, không chu đáo chút nào cả."
Chu Lẫm sợ hết hồn, không khỏi nhìn ra ngoài cửa: "Cô ấy bị bệnh à?"
Phó Nam chu mỏ, kể khổ thay cô giáo: "Cô giáo bị viêm họng, sắp không nói
được nữa rồi, còn không cho cháu nói cho chú biết. Chú Chu, chú nhanh đi thăm cô giáo đi, cô giáo thích chú, chú đi chăm sóc cô, cô sẽ nhanh
khỏe lại hơn."
Chu Lẫm không nhúc nhích, nắm chặt tay, trong lồng ngực tràn ngập những cảm xúc khác nhau, vừa tự trách, hổ thẹn, lại vừa khó chịu không yên.
Anh muốn đẩy cô ra, cho cô hết hi vọng rồi quên anh đi, nếu bây giờ anh mà
đi quan tâm đến cô thì sẽ chỉ làm cho cô càng thêm lưu luyến mà thôi.
"Chú mau đi đi!" Phó Nam cuống lên, khó hiểu nhìn chú Chu chằm chằm, "Cô
giáo bị bệnh mà chú không đi thăm, có phải là chú đã thay lòng rồi đúng
không?"
Chu Lẫm đau đầu, bạn học nhỏ được lắm, ngay cả từ thay lòng này mà cũng hiểu nữa.
"Nam Nam sắp thi học kì rồi, đừng làm cho thằng bé phát hiện ra, ảnh hưởng tới kết quả học tập."
Nhớ lại lời của cô, Chu Lẫm không do dự nữa, vò đầu Phó Nam, đi gõ cửa phòng bên cạnh.
Lâm Nguyệt biết là anh, ngồi trước bàn đọc sách không nhúc nhích, chỉ gửi tin nhắn WeChat: "Có chuyện gì à?"
Nhận được tin, Chu Lẫm hơi hoảng, chắc là cô không nói được rồi, rốt cuộc cổ họng cô đã đau đến mức nào rồi chứ?
"Mở cửa." Anh tiếp tục gõ cửa, giục cô.
Lâm Nguyệt mím môi, nhả viên kẹo ngậm trong miệng ra, chỉnh lại tóc tai rồi mới mở cửa phòng.
Tầm mắt của cô hạ thấp, chỉ nhìn từ ngực anh trở xuống, chờ anh nói trước.
Chu Lẫm chú ý tới sắc mặt ửng hồng của cô, không phải do xấu hổ, anh kìm
nén ý muốn sờ trán cô, thấp giọng nói: "Phó Nam nói em bị bệnh, bảo anh
qua xem, đã uống thuốc chưa?"
Rõ ràng là anh đang quan tâm cô nhưng lại nhất định phải lấy danh nghĩa của bạn học nhỏ, anh không thể nói thật được à?
Ngoài cửa, Chu Lẫm đứng yên lặng, không có tiếng bước chân từ bên trong truyền ra, cô đang dựa vào cửa, không nhúc nhích.
Chu Lẫm đặt ngón trỏ lên cửa, nhẹ nhàng gõ hai lần: "Đừng chuẩn bị bài nữa, đi ngủ sớm đi, nhớ uống thuốc."
Lâm Nguyệt ngửa đầu, đáp lại anh: "Không cần anh quan tâm."
Giọng cô rất khàn, hình như trong âm điệu còn ẩn chứa tiếng khóc nức nở, Chu
Lẫm nhắm mắt lại, một giây sau, đột nhiên anh đẩy cửa ra, lúc nãy anh
không nghe thấy tiếng khóa cửa.
Lâm Nguyệt không hề chuẩn bị, trực tiếp bị cánh cửa đẩy ra, đến khi cô quay đầu lại, Chu Lẫm đã đi vào phòng, đúng lúc thấy được vành mắt đỏ của
cô, đôi mắt ướt nhẹp, oan ức trừng mắt lên án anh. Chu Lẫm không còn mặt mũi nào mà nhìn cô nữa, tiện tay tắt đèn, sau đó nắm lấy cánh tay cô đi về phía giường. Lâm Nguyệt giằng ra, anh lại bá đạo nắm chặt hơn, đã
lâu lắm rồi không được chạm vào đôi bàn tay nóng rực của cô.
Lâm Nguyệt không giật ra nữa.
Chu Lẫm nhấn cô lên giường, ngồi chồm hỗm xuống, tháo giày cho cô, nhét người vào trong chăn: "Ngủ đi, em ngủ anh sẽ đi."
Lâm Nguyệt yên lặng khóc, khóc rồi lại khóc, cứ thút tha thút thít mãi.
"Khó chịu lắm à?" Trong bóng tối, tay của Chu Lẫm kề sát trán của cô, nhiệt độ vẫn ổn, không sốt.
"Chị Vương nói uống nước mật ong trị được viêm họng." Cô ngoan ngoãn nằm trong chăn, nhỏ giọng nói.
"Để anh đi pha." Chu Lẫm thấp giọng đáp, lòng bàn tay sượt qua khóe mắt ươn ướt của cô.
"Nhà bếp hết mật ong rồi."
"Anh đi mua, em chờ chút." Chu Lẫm xoay người đi ra khỏi phòng.
Lâm Nguyệt nhìn bóng lưng cao lớn của anh, không tức giận nữa, dường như cổ họng cũng không còn khó chịu nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT