Kéo phôi là một việc cần sự chính xác, Chu Lẫm ngồi xổm bên cạnh Lâm
Nguyệt, nhìn độ lớn của phôi, vấn đề nằm ở lực tay cô. Ánh mắt anh rời
xuống, thấy mặt cô ửng hồng, có vẻ cô cũng không ghét cách dạy của anh
lắm, Chu Lẫm liền buông tay cô ra.
Bàn tay lớn của ai đó vừa buông ra, thân thể Lâm Nguyệt lập tức thả lỏng, nhưng không hiểu sao cô bỗng cảm thấy trống trải.
"Ngồi như này không thuận tay cho lắm, tôi ngồi phía sau cô nhé?"
Bên tai chợt vang lên giọng nói trầm thấp của Chu Lẫm, Lâm Nguyệt giật mình, ngồi đằng sau cô? Anh định ngồi kiểu gì đây!?
Cô nghiêng đầu nhìn, Chu Lẫm hất cằm về phía lưng cô: "Người mới học đều phải cầm tay chỉ dạy thì mới làm đẹp được."
Tuy nói thế nhưng Chu Lẫm vẫn không hề nhúc nhích, bình tĩnh nhìn Lâm Nguyệt, chờ đợi thái độ của cô.
Lâm Nguyệt ngồi yên, một bên đầu gối của Chu Lẫm vẫn đang quỳ xuống, cơ thể cao lớn dường như bao phủ lên cả người cô. Hai tay áo của anh xắn lên
trên cùi chỏ, cánh tay chắc khỏe dính đầy bùn đất, Lâm Nguyệt nhìn đôi
bàn tay kia, đột nhiên nơi nào đó từ tận sâu trong đáy lòng cô chợt run
lên một cái. Mấy thứ đồ gốm sứ Phó Nam tặng cho cô đều có men sứ nguyên
chất, nhã nhặn, lại thêm xưởng gốm sứ Thanh Ngọc Đường của nhà họ Chu
với tường trắng ngói xám, được bố cục theo lối khu trồng cây cảnh Giang
Nam điển hình, cho nên khi đứng trước cửa nhà họ Chu, Lâm Nguyệt khó có
thể liên kết được một Chu Lẫm thô lỗ, lạnh lùng với nơi trầm tĩnh và
thanh cao thế này. Nhưng giờ đây, hai tay Chu Lẫm dính đầy bùn đất, anh
cũng đã vô tình trở thành một phần của xưởng gốm sứ này.
Đồ sứ men xanh tinh xảo cũng được nung từ bùn đất thô sơ, chính từ vẻ thô
lỗ, cục cằn ấy lại sinh ra một vẻ đẹp đặc biệt khiến cô không nói nên
lời.
Trong lòng Lâm Nguyệt bây giờ, Chu Lẫm chỉ là một thợ làm gốm sứ thủ công,
một nghệ nhân thủ công chuyên nghiệp đang muốn dạy cô kéo phôi làm gốm
sứ.
"Được." Lâm Nguyệt dịch người về phía trước, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn đống bùn trên máy xoay, gò má trắng nõn, giống như một học sinh ngoan đang tập
trung nghe giảng.
Chu Lẫm hiểu rồi, cô gái nhỏ này thật sự muốn học làm gốm sứ.
Thôi được, anh cũng chỉ nên tập trung chỉ bảo cho cô thôi. Giờ phút này mà
còn nghĩ linh tinh thì anh đúng là lưu manh đích thực.
Xoa xoa tay, Chu Lẫm dạng chân ngồi phía sau Lâm Nguyệt, nắm lấy đôi bàn
tay nhỏ bé, tinh tế và mềm mại của cô giáo từ phía sau, dẫn dắt cho cô
cảm thụ được bùn đất: "Đất thô, đất men, mỗi vùng sẽ có một loại đất đặc trưng khác nhau, có người nghe nói dùng đất ở thị trấn Cảnh Đức để làm
sứ men xanh thì rất tuyệt. Nhưng riêng gốm sứ của Thanh Ngọc Đường chỉ
được nung từ đất ở gần nhà cũ, chính tông đấy."
Căn phòng không lớn lắm, Chu Lẫm luôn cố điều chỉnh để không chen chúc với
Lâm Nguyệt, nhưng hai người vẫn áp sát vào nhau, Lâm Nguyệt có thể cảm
nhận được nhiệt độ trên người của Chu Lẫm, cũng có thể cảm nhận được
lồng ngực phập phồng khi anh nói chuyện. Không khí mờ ám càng ngày càng
lan rộng, nhưng anh vẫn thấp giọng giảng bài, trong phút chốc, dáng vẻ
tập trung của anh còn hấp dẫn hơn cả sự mập mờ đang bủa vây xung quanh
hai người.
"Chỗ đó có gần đây không?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Chu Lẫm ừ một tiếng: "Tầm 20 phút lái xe thôi, cô muốn đi à?"
Lông mi Lâm Nguyệt rung rung. Cô muốn đi xem nguồn gốc của sứ men xanh nơi
đây, nhưng lần tham quan này đã phải qua đêm ở nhà họ Chu rồi, nếu lại
để cho Chu Lẫm lái xe dẫn cô đi lòng vòng nữa... Hình như không ổn lắm
thì phải.
"Muốn đi thì đi thôi, tôi cũng phát chán khi phải ở mãi đây rồi." Chu Lẫm nhìn đống bùn nói.
Khóe miệng Lâm Nguyệt hơi nhếch lên: "Vậy làm phiền anh rồi." Chỉ cần anh không cảm thấy mất công, cô đương nhiên là vui rồi.
"Con cũng đi!" Đột nhiên bạn học nhỏ chen miệng vào, lúc chú Chu nói chuyện với cô giáo, cậu đều nghe thấy hết rồi đấy nhé.
Lâm Nguyệt cười, ánh mắt Chu Lẫm hơi tối đi, người lớn đi tìm hiểu, sưu tầm kiến thức về văn hóa, trẻ con thì hiểu cái gì chứ?
Nhưng anh chỉ có thể oán thầm, dừng một chút, kiểm tra Phó Nam: "Không phải
cứ muốn đi là đi đâu đấy, chú ra đề, cháu giải được thì chú dẫn cháu đi, trả lời sai thì ở nhà chơi với ông nội Chu của cháu đi."
Phó Nam hừ một tiếng: "Chú nói đi, không cho phép chú ra đề quá khó đâu nhé!"
Vẫn còn hi vọng, Chu Lẫm nhìn đống bùn vừa mới nặn xong của Lâm Nguyệt, hỏi bạn học nhỏ: "Biết vì sao trước khi kéo phôi phải nhào bùn không?"
Phó Nam cười hì hì: "Biết ạ, ông nội Chu nói, bên trong bùn có bọt khí,
phải nhào hết ra ngoài, nếu không thì lúc nung, lọ hoa sẽ bị nổi bong
bóng, nứt ra, không thể dùng được nữa."
Chu Lẫm mím môi, chỉ trách anh đánh giá thấp trí nhớ của bạn học nhỏ rồi.
Bạn nhỏ mới có 6 tuổi thôi đấy nhé, Lâm Nguyệt nghiêng đầu khen ngợi Phó Nam: "Nam Nam thông minh quá."
"Nhìn này." Chu Lẫm dùng cánh tay chạm nhẹ vào mặt cô, ngăn cản động tác của Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt đành phải tiếp tục học tập.
Lúc nhào bùn, Chu Lẫm chỉ ngẫu nhiên dạy cô, bàn tay của hai người còn chưa chính thức chạm vào nhau, nhưng nếu muốn kéo phôi, Chu Lẫm lại phải nắm chặt tay Lâm Nguyệt một lần nữa, bùn đất trơn trượt bị nhào nặn giữa
ngón tay của hai người, phôi chuyển động nhanh chóng theo chiếc máy
xoay, giống như da thịt đụng chạm, hơn nữa vì phải dùng sức, Chu Lẫm
nhất định phải nghiêng nửa người về phía trước, nên dù nhìn từ góc độ
nào, Lâm Nguyệt dường như đang nằm gọn trong lòng anh.
Quá thân mật, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được hình dáng cơ ngực của
người đàn ông đằng sau, trái tim của Lâm Nguyệt đập thình thịch, khó có
thể tập trung được nữa.
"Cô muốn làm gì?" Chu Lẫm nhìn phôi trên bàn xoay, hỏi.
Lâm Nguyệt nhẹ nhàng "A" một tiếng, không hiểu câu hỏi của anh cho lắm.
Giọng nói chạy thẳng vào màng nhĩ của Chu Lẫm, cảm giác ngứa ngáy lúc nãy lập tức truyền ra khắp toàn thân, cơ thể Chu Lẫm cứng đờ, anh cúi đầu nhìn
cô. Lúc này anh mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào người con gái
này lại đỏ mặt, khuôn mặt bé nhỏ ngại ngùng này thật sự khiến người ta
muốn cắn một cái.
Là vì anh ngồi sát cô quá à?
Chu Lẫm hơi nhíu mày, dịch người về phía sau một chút, lặp lại câu hỏi vừa
rồi: "Cô muốn làm gì? Lọ hoa, cốc trà hay cốc uống nước? Nung xong là có thể dùng được rồi."
Lâm Nguyệt chột dạ, thì ra "làm" của anh là ý này, cô còn tưởng...
Bỏ qua ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, Lâm Nguyệt suy nghĩ một chút mới hỏi: "Cốc uống nước được không?"
Chu Lẫm không lên tiếng, đảo mắt về chỗ phôi, anh dạy cô nặn cốc: "Cùng
dùng một loại bùn giống nhau, cùng loại men, cùng lò nung, nhưng thành
phẩm làm ra cũng có thể khác nhau, cho nên đồ sứ rất giống với vân tay,
cả hai đều là những thứ có một không hai."
Trong lòng Lâm Nguyệt khẽ run lên. Cô không nhịn được nữa bèn lén lút nhìn
anh, nửa bên mặt anh hiện rõ sự bình tĩnh, ánh mắt vô cùng tập trung,
lại nhìn bàn tay của anh, mười ngón tay thon dài với từng khớp xương rõ
ràng tràn đầy vẻ mạnh mẽ. Vậy mà giờ đây, đôi bàn tay khỏe khoắn ấy lại
đang làm một việc cần sự khéo léo và chính xác nhất. Mùi vị bùn đất
thoáng qua khiến Lâm Nguyệt cảm thấy hơi lâng lâng, cốc uống nước này do anh nắm tay cô nặn ra, là chiếc cốc có một không hai trên thế gian này.
Lòng tràn đầy chờ mong, Lâm Nguyệt vô cùng chăm chú phối hợp với động tác của Chu Lẫm, tay di chuyển theo sự hướng dẫn của anh.
Một đôi nam nữ đang tập trung làm gốm sứ, Phó Nam nghiêng đầu nhìn chú Chu
hoàn thiện phôi cốc từng chút một, ai cũng không phát hiện ra ông Chu đã trở về. Ông đứng ở cửa nhìn một lúc lâu rồi mới lặng lẽ xoay người rời
đi.
Cốc nước đã làm xong, nắp cốc và tay cầm đều do Chu Lẫm tự tay làm ra, hợp
lại thành một tác phẩm nghệ thuật. Lần đầu tiên Phó Nam nhận ra bản lĩnh của chú Chu, sự sùng bái đối với chú Chu lại nâng cao hơn một bậc, cậu
cứ ngồi cạnh khen đẹp mãi, thậm chí còn muốn duỗi ngón tay mập mạp sờ
một chút, nhưng lại bị Chu Lẫm vô tình đẩy ra.
Lâm Nguyệt không sờ, nhưng cũng dùng di động chụp lại vài tấm, 360 độ không góc chết.
Vẻ mặt Chu Lẫm lại khá bình thường. Anh dựa vào cánh cửa, nói: "Mấy năm
nay tôi không chạm vào mấy thứ này, cũng hơi không quen tay rồi."
Ông Chu không nặng không nhẹ "hừ" một tiếng, nếu không phải ông đã từng hạ
quyết tâm, tuyệt đối không bao giờ nói chuyện với con trai nữa, chắc
chắn ông sẽ dập tắt uy phong của thằng nhóc thối tha này.
Kéo phôi chỉ là bước đầu tiên, trước khi nung còn có một loạt các bước phức tạp nữa: hong khô, chỉnh sửa phôi, trang trí, nung, tráng men, Chu Lẫm
cũng không nói chuyện với ông lão. Anh đặt cốc nước ra ngoài phơi nắng,
khắc lên đó một kí hiệu rồi mới giao cho thợ: "Cái này là của cô giáo
Lâm, các anh đặc biệt để ý một chút nhé."
Chẳng biết khi nào sẽ có vụ án mới xuất hiện nên anh không thể chủ động được
thời gian, nếu không thì anh đã tự mình làm từ đầu tới cuối rồi.
Người thợ thủ công nở một nụ cười thần bí.
Lần trước Phó Nam đã tặng cho cô giáo Lâm một lọ hoa, men gì trên đó đều do ông lão tự mình phụ trách cả, tuy hình dáng chiếc lọ mà bạn học nhỏ nặn ra còn nhiều thiếu sót, nhưng những khía cạnh khác của lọ hoa đó đã đạt đến trình độ của tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao. Bây giờ Chu Lẫm đưa bạn
gái chính thức trở về, vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, ông Chu chưa thấy
người đã chuẩn bị phòng khách xong xuôi. Mà bây giờ, người cũng đã đứng ở đây rồi, ai dám chậm trễ thời gian làm cốc nước kia cơ chứ?
Chu Lẫm cũng là kẻ láu cá, thực ra mấy lời ấy anh đang cố tình nói cho ông
lão nghe. Hai bố con nhà này muốn chơi trò bí hiểm tới khi nào đây?
Làm xong chuyện chính, ba người rửa tay, xuất phát đi tới khu mỏ.
Giang Nam non xanh nước biếc, chỗ nào cũng là địa điểm du lịch, Phó Nam hưng
phấn chạy đằng trước, Chu Lẫm bước chậm lại, sóng vai với Lâm Nguyệt,
vừa đi vừa nói: "Không thể học cái này trong một hai ngày được đâu, nếu
cô thực sự có hứng thú thì nghỉ hè có thể tới xưởng, ông lão chắc chắn
sẽ rất vui. Cũng coi như là kế thừa di sản văn hóa của ông." Lúc nhỏ,
ngày nào bố anh cũng nhắc tới mấy thứ này, cái gì mà di sản văn hóa, cái gì mà tay nghề tổ truyền.
Gió núi thổi qua, ngày cuối tuần dễ chịu vô thức kéo hai người lại gần nhau hơn, Lâm Nguyệt vén tóc rối ra sau tai, tò mò hỏi: "Tôi cảm thấy anh
rất có năng khiếu, sao lại đi làm cảnh sát?"
Chu Lẫm ngẩng đầu, trước mắt họ chính là đỉnh núi, Phó Nam giống như con
khỉ nhỏ, chạy tít lên trên, mang theo cả sự tinh nghịch và hiếu động của một đứa bé trai.
Lúc anh còn đi học cũng chẳng ngoan ngoãn gì, vừa tan học là dẫn theo đồng
bọn chạy khắp nơi, lên núi xuống sông, khắp huyện Thanh Thạch đều là
bóng dáng của mấy đứa trẻ con bọn anh. Sinh ra trong một gia đình có
truyền thống làm sứ men xanh, hai chữ "đồ sứ" đã chảy trong huyết mạch,
khắc sâu vào xương tủy của anh. Năm ấy, anh trai anh đăng ký vào trường
cảnh sát, anh mới chỉ là một học sinh tiểu học, ông lão đuổi đánh anh
trai, anh đứng một bên xem trò vui, còn cảm thấy anh trai rất đáng bị
đánh đòn, không kế thừa tay nghề tổ truyền đàng hoàng, lại chạy đi làm
cảnh sát.
Nhưng đến khi Chu Lẫm được anh trai dẫn vào tham quan trường cảnh sát, nhìn
thấy một đám đàn ông cao to bị phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang
nhưng vẫn cắn răng kiên trì huấn luyện, Chu Lẫm liền cảm thấy, cái này
mới gọi là đàn ông.
Nhưng khi đó, anh cũng không có suy nghĩ nhất định phải làm cảnh sát. Năm ấy, Chu Lẫm học trung học ở thành phố Giang, bình thường đều ở trường, cuối tuần sẽ tới nhà anh trai chơi, đã từng tận mắt thấy anh trai và người
phụ nữ đó cãi nhau, cũng từng nhìn hai người chìm trong mật ngọt, chia
chia hợp hợp mấy lần, cuối cùng người phụ nữ đó cũng đi, để lại mấy
quyển sách “Tổng giám đốc bá đạo.”
Anh trai uống rất nhiều rượu, tỉnh xong thì lại quay về như bình thường,
Chu Lẫm không hiểu mấy thứ đó, chỉ cần anh trai khỏe mạnh là được rồi.
Đến cuối tuần, anh tới nhà anh trai, anh trai không có ở nhà, anh theo thói quen tự mở TV để chơi game. Cả cuối tuần đó anh trai không về nhà, chắc lại có vụ án rồi. Chu Lẫm khóa cửa về trường học. Sau đó, hình như là
buổi chiều tiết thứ hai, là tiết toán học, bố gọi điện thoại nói với
anh, ông nói...
Chu Lẫm mỉm cười, quay đầu nhìn Lâm Nguyệt: "Đồ sứ là vật chết, nó sẽ mãi ở nơi đó chờ đợi, tôi không làm cảnh sát nữa thì bất cứ lúc nào cũng có
thể quay về. Nhưng người xấu là vật sống, nhất định phải thừa lúc tuổi
trẻ vẫn còn chạy được, bắt được kẻ nào thì bắt."
Vì sao anh lại làm cảnh sát ư?
Thực ra, lí tưởng của anh không cao thượng lắm đâu, kẻ đó còn sống, nhưng
sống ở đâu? Anh phải tìm ra bằng được, trả lại hắn ta một phát súng thay anh trai.
Lâm Nguyệt ngửa đầu, người đàn ông đứng dưới bầu trời xanh trong vắt tựa
như một cây tùng kiên cường. Anh đang cười, nụ cười nhẹ như mây như gió, nhưng trong đáy mắt anh dường như cất giấu thứ gì đó rất khác. Thứ mà
cô không hiểu, cô chỉ có thể cảm nhận, cảnh sát Chu thế này, hình như
càng... làm cô thích hơn thì phải.
"Chú Chu, cô giáo, hai người nhanh lên nào!"
Trên đỉnh núi đột nhiên truyền tới tiếng gọi lanh lảnh của bạn học nhỏ.
Bầu không khí lặng lẽ biến thành thoải mái, sải bước tới một tảng đá lớn,
Chu Lẫm xoay người, đưa tay ra đỡ lấy người con gái nhỏ bé phía dưới.
Tảng đá rất cao, cô cũng không thể dùng cả tay lẫn chân bò lên như bạn
học nhỏ được.
"Cảm ơn." Lâm Nguyệt không cậy mạnh, đặt tay vào lòng bàn tay của anh. Không có bùn đất ngăn cách, tay của cô hơi lành lạnh, tay của người đàn ông
vừa to vừa nóng, nắm chặt lấy cô, kéo một cái, Lâm Nguyệt được anh kéo
lên. Đứng vững xong, Lâm Nguyệt muốn rút tay về, Chu Lẫm không buông,
thấp giọng hỏi cô: "Cảnh đêm bên hồ rất đẹp, ra ngoài đi dạo một chút
nhé?"
Nói xong, anh mới buông cô ra.
Lâm Nguyệt còn luống cuống, không nghĩ ngợi gì liền gật đầu: "Được."
Chu Lẫm nhìn đồng hồ: "Tám giờ chúng ta gặp nhau ở cửa."
Lâm Nguyệt vô tình dừng bước, tám giờ mới đi, lẽ nào nhà họ Chu ăn tối trễ vậy à?
Đoán được nghi ngờ của cô, Chu Lẫm quét mắt lên đỉnh núi, ở nơi đó, Phó Nam còn đang hưng phấn vẫy tay.
Chu Lẫm đứng trong gió, ánh mắt tràn ngập sự vui vẻ. Tám giờ, bạn học nhỏ chắc cũng đã đi ngủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT