Đường Hiên đã mua xoài và nho, sau khi đuổi Đường Hiên đi, Chu Lẫm phụ trách rửa nho gọt xoài, còn Phó Nam đi mời cô giáo.
Lâm Nguyệt đang xem phim, vì đeo tai nghe nên không nghe thấy tiếng ồn ào
ngắn ngủi của Đường Hiên, sau đó rất tự nhiên cho rằng hoa quả do Chu
Lẫm mua dưới tầng, cũng không biết cảnh sát Đường trẻ tuổi đã từng ghé
qua.
"Cô ơi, giáo viên ngữ văn của bọn con cho bài tập, muốn bọn con viết một đoạn văn." Ăn được quả nho, Phó Nam hơi rầu rĩ nói.
Chu Lẫm hờ hững ăn nho, Lâm Nguyệt cảm thấy khá hứng thú: "Đoạn văn liên quan tới chủ đề gì vậy?"
Phó Nam ngây thơ nói: "Hoạt động vào cuối tuần, chính là người nhà chúng ta sẽ làm gì thì bọn con viết cái đó, Tiểu Vũ nói là ngày mai bố cậu ấy sẽ dẫn cậu ấy đi sở thú chơi, Thái Thái thì được chị cậu ấy dẫn tới tham
quan trường đại học."
Ngón tay mũm mĩm của bạn học nhỏ xoay xoay quả nho, trong giọng nói tràn ngập sự hâm mộ.
Lâm Nguyệt lặng lẽ liếc mắt nhìn Chu Lẫm.
Chu Lẫm cầm di động trong tay, không biết là đang xem cái gì.
Chú Chu khá cẩu thả nên không nhận ra khát vọng và yêu cầu của bạn học nhỏ, Lâm Nguyệt không thể làm gì khác đành gánh vác trách nhiệm giáo viên
của mình, suy nghĩ một chút mới hỏi Phó Nam: "Nam Nam muốn đi đâu chơi?"
Phó Nam gật đầu: "Con muốn đi ngắm mặt trời mọc."
Chu Lẫm vừa mới nuốt quả nho xuống cổ họng liền bị nghẹn, đột nhiên xoay
người, cố gắng ho ra một cái. Ngắm mặt trời mọc, sao thằng bé không lên
trời luôn đi? Đi sở thú, đi tới trường đại học đều rất đơn giản, thế mà
lại muốn ngắm mặt trời mọc, có định cho người ta ngủ nướng không đấy?
Phó Nam không biết chú Chu đang chế nhạo mình, cậu có lòng tốt quan tâm nói: "Chú Chu, chú ăn từ từ thôi."
Lâm Nguyệt cắn môi nhịn cười, lúc bắt đầu cô cũng cho rằng Chu Lẫm không
hứng thú với đề tài làm văn của bạn học nhỏ, nhưng lúc Phó Nam đề cập
đến việc muốn ngắm mặt trời mọc thì Chu Lẫm liền bị nghẹn, rõ ràng là
rất chăm chú nghe nên vô tình bị nghẹn. Người đàn ông này đối xử với
người lớn hay trẻ con đều vậy, trong nóng ngoài lạnh.
Có điều, ngắm mặt trời mọc...
Thành phố Giang là nơi thích hợp để ngắm mặt trời mọc sao? Lâm Nguyệt học đại học bốn năm ở đây, cũng đi chơi khắp nơi rồi nhưng cho tới bây giờ vẫn
chưa được ngắm mặt trời mọc.
Cô cầm di động lên: "Để cô tìm xem, xem chỗ nào có thể ngắm mặt trời mọc được."
Phó Nam ngoan ngoãn chờ đợi.
Chu Lẫm tiếp tục ăn nho.
Lâm Nguyệt đã tìm thấy, cô xem một lát rồi nói cho Phó Nam nghe: "Ở Bắc Sơn có thể ngắm mặt trời mọc được, nhưng chúng ta phải dậy lúc 4 giờ, chỗ
đó không có cáp treo, chỉ có thể leo lên núi thôi, muốn leo lên cũng
phải mất khoảng 1 tiếng đồng hồ, ừm, 6 giờ 6 phút ngày mai mặt trời sẽ
mọc. Thế nào, Nam Nam còn muốn đi không?"
Nghé con mới đẻ không sợ cọp, bạn học nhỏ chưa từng leo núi, sao có thể biết leo núi mệt cỡ nào chứ? Phó Nam gật đầu lia lịa: "Đi chứ ạ!"
Lâm Nguyệt lại liếc nhìn Chu Lẫm.
Chu Lẫm không lên tiếng, chỉ cầm một miếng xoài ăn.
Phó Nam chú ý tới ánh mắt của cô giáo, cho rằng cô giáo không vui khi leo
núi với cậu bé, Phó Nam cúi thấp đầu, ngón tay mũm mĩm ngắt mấy quả nho, nhỏ giọng hỏi: "Cô giáo không muốn đi ạ?"
Lâm Nguyệt sợ nhất là khi cậu bé để lộ vẻ mặt thấp thỏm không yên như vậy,
vội đáp: "Cô muốn đi mà, leo núi rất tốt cho cơ thể, cũng lâu rồi cô
không vận động."
Phó Nam yên tâm, cậu nhét một quả nho vào miệng.
Hai cô trò vui vẻ thương lượng, lớn không hỏi anh, nhỏ cũng không thèm hỏi, Chu Lẫm chờ khoảng 5 phút, rốt cuộc đành chủ động mở miệng, mất kiên
nhẫn nhìn Phó Nam chằm chằm: "Cần chú đưa đi không?"
Phó Nam không sợ gương mặt lạnh lùng của anh, không suy nghĩ gì liền đáp:
"Cần ạ! Chú đi với cháu luôn nhé, nếu cháu không leo nổi thì chú cõng
cháu!"
"À." Chu Lẫm thật sự muốn phun vỏ nho lên mặt thằng nhóc mà, chuyện tốt thì
không nhớ tới anh, việc dơ bẩn nặng nhọc thì lại nhớ anh kĩ thế.
Kế hoạch leo núi cứ quyết định như thế, Lâm Nguyệt giúp Phó Nam chuẩn bị
quần áo để sáng mai mặc, Chu Lẫm đi tới siêu thị mua sữa bò, bánh mì và
nước, buổi sáng dậy sớm như vậy không có thời gian tự làm bữa sáng đâu.
Lúc đi dạo siêu thị, nhóm WeChat lại có người nhắc đến anh, Chu Lẫm nhìn di động, Đường đẹp trai lại đang thêm mắm thêm muối tố cáo "Hành động
ác độc" của anh.
Chu Lẫm đóng WeChat lại rồi đi tính tiền.
Trong nhóm WeChat, cuộc tám chuyện vẫn cứ tiếp tục.
[Thiết Thương Lý]: Đoán xem lão đại đang làm gì nào?
[Đường đẹp trai]: Ăn nho của tôi, ăn xoài của tôi, theo sát cô giáo Lâm của tôi.
[Lưu mắt kính]: Thực ra hồi tiểu học tôi học toán không tốt lắm, bây giờ đi học lại còn kịp không nhỉ?
[Triệu Cữu]: Kịp chứ, ngày mai chúng ta cùng đi nhé.
[Thiết Thương Lý]: Ngày mai là thứ bảy, không có ai ở trường cả.
[Lưu mắt kính]: Cho nên để cho chị dâu mở một lớp phụ đạo toán cho người
trường thành đi, nâng cao tố chất toán học của đội hình sự, nhân tiện
kiếm chút tiền luôn.
[Đường đẹp trai]: Không sai, ngày mai chúng ta đi thương lượng với chị dâu thôi.
Gửi xong, Đường đẹp trai kéo lại lên trên, sau đó lập tức kéo một đội nhỏ vào nhóm kín.
4 giờ 10 phút, Lâm Nguyệt tắt đồng hồ báo thức, thức dậy rửa mặt. Vào
tháng 10, nhiệt độ ban ngày của thành phố Giang khá ấm, sáng sớm thì hơi lạnh một chút, Lâm Nguyệt mặc áo len màu trắng rộng thùng thình, bên
dưới là chiếc quần thể thao màu đen, đơn giản lại nhẹ nhàng.
Chu Lẫm còn dậy sớm hơn cả cô, anh lôi bạn học nhỏ từ trong chăn ra, ngày
hôm qua bạn học nhỏ thề thốt muốn leo núi, thế mà lúc này lại đang nhắm
chặt mắt, nói thế nào cũng không chịu mặc quần áo. Chu Lẫm dọa cậu bé,
cố ý quay ra ngoài gọi "cô giáo Lâm", Phó Nam vẫn nhắm chặt mắt, nhưng
Lâm Nguyệt lại tưởng Chu Lẫm có chuyện thật, nhẹ nhàng gõ cửa phòng:
"Sao thế?"
Chu Lẫm tức giận, thả bạn học nhỏ xuống, mở cửa nói: "Tôi gọi mãi nó không chịu đứng dậy, cô thử xem."
Nói xong anh đi ra ngoài.
Lâm Nguyệt mỉm cười vào phòng dỗ cậu bé.
Ba phút sau, Phó Nam ngoan ngoãn mặc quần áo xong đi vào phòng vệ sinh
đánh răng, Chu Lẫm lắc đầu một cái, lấy ba cốc sữa bò ấm đặt lên bàn ăn.
Bánh mì và sữa bò, bữa sáng nhanh gọn lẹ, sau khi ăn xong Chu Lẫm đeo balo leo núi lên lưng, hai lớn một nhỏ đóng cửa xuất phát.
Bên ngoài vẫn tối đen như mực, lên xe không bao lâu thì Phó Nam lại ngủ
thiếp đi, Lâm Nguyệt cũng hơi buồn ngủ, cô lấy tay che miệng lén lút
ngáp mấy lần.
"Còn 15 phút nữa, buồn ngủ thì ngủ đi." Chu Lẫm nhìn phía trước nói.
Lâm Nguyệt ừm một tiếng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng duy trì sự tỉnh táo.
Chu Lẫm mím môi, anh hơi tăng tốc.
Rất nhanh đã tới chân núi, Lâm Nguyệt gọi Phó Nam dậy từ trước, giọng nói
dịu dàng lại nhỏ nhẹ, dễ nghe hơn chú Chu rất nhiều. Phó Nam không thể
chống cự được, cậu dụi mắt, vươn vai một cái. Xuống xe, cơn gió sáng sớm thổi qua, bạn học nhỏ vô cùng nhiệt tình, là người đầu tiên chạy ra
ngoài, Lâm Nguyệt mỉm cười đi theo, Chu Lẫm im lặng đi cuối cùng.
Người leo núi không nhiều, đường núi lại vắng vẻ, Phó Nam líu ra líu ríu, hưng phấn giống như con chim sẻ nhỏ.
10 phút sau, Phó Nam kéo ống tay áo chú Chu: "Chú Chu, cháu không leo nổi nữa rồi."
Phó Nam nhìn đỉnh núi, chán nản tiếp tục kiên trì, vừa leo vừa thở hồng hộc.
Lại leo được 10 phút, Phó Nam không leo nổi nữa, cậu ôm đùi chú Chu chơi xấu.
"Đưa balo cho tôi đi." Lâm Nguyệt bước tới bên cạnh Chu Lẫm, khẽ nói.
"Không cần." Chu Lẫm đeo balo ra đằng trước rồi ngồi xổm xuống cõng bạn học
nhỏ. Phó Nam cười hì hì, Chu Lẫm nháy mắt với Lâm Nguyệt, ý bảo cô đi
trước.
Đúng là đã rất lâu rồi Lâm Nguyệt không vận động, thể lực chỉ hơn bạn học
nhỏ một chút thôi, cứ leo mãi thực sự cũng không kiên trì nổi, một tay
ôm bụng, cúi đầu bảo Chu Lẫm đi trước. Người lớn trẻ con đều sức yếu,
Chu Lẫm bất đắc dĩ hất cằm về phía trước: "Ở đó có một cái đình, cô cố
thêm mấy bước nữa rồi vào trong đình nghỉ ngơi đi."
Lâm Nguyệt gật đầu, cắn răng gắng gượng.
Vào trong đình, Lâm Nguyệt ngồi trên chiếc ghế dài thở dốc từng hơi, trên
trán toàn là mồ hôi. Phó Nam nghỉ ngơi đủ rồi nên rất quan tâm đưa nước
cho cô giáo uống. Chai nước vẫn chưa mở nắp, Lâm Nguyệt mệt vô cùng,
chân run, tay cũng không còn sức, Chu Lẫm đứng bên cạnh thấy vậy, anh
bước qua cướp lấy chai nước, nhẹ nhàng vặn một cái rồi đưa cho cô.
"Cảm ơn." Lâm Nguyệt ngượng ngùng nói.
Chu Lẫm vặn một chai nước khác ra, tự mình uống một ngụm, sau đó lại đưa cho bạn học nhỏ.
Ba người đang nghỉ ngơi thì có một đôi vợ chồng lớn tuổi từ dưới núi đi
tới, trong tay chống cây gậy leo núi, vừa đi vừa nói chuyện, dáng vẻ vô
cùng ung dung. Lâm Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, bỗng nhiên từ trên đỉnh
đầu truyền tới giọng nói đầy ẩn ý của người đàn ông: "Học hỏi chút đi."
Cũng không biết là nói Phó Nam hay đang nói cô nữa.
Lâm Nguyệt ngượng ngùng nghỉ ngơi một lát, vặn nắp chai nước lại rồi quay sang hỏi Phó Nam: "Tiếp tục xuất phát nhé?"
Phó Nam lớn tiếng nói được.
Lâm Nguyệt dẫn Phó Nam đi trước.
Chu Lẫm mỉm cười, đi nhanh hai bước, đột nhiên đưa tay lấy chai nước trong tay cô.
Lâm Nguyệt hơi khựng lại, sau đó coi như không có gì xảy ra, chỉ nhìn phía trước.
Leo một chút lại nghỉ ngơi một chút, 5 giờ 50 phút, rốt cuộc ba người cũng
đến được đỉnh núi, trên đỉnh núi có vài người đang đứng ngắm cảnh, Phó
Nam vui vẻ chạy đến chỗ lan can rồi nhìn sang phía Đông.
Cây cỏ ở Bắc Sơn xanh um tươi tốt, có một hồ nước mênh mông và con đê dài
chia hồ nước thành hai phần, trong hồ có vài hòn đảo nhỏ. Bốn phía bờ hồ là mấy tòa nhà cao cao thấp thấp, dường như có thể chứng kiến được toàn bộ sự sầm uất của thành phố Giang. Lâm Nguyệt đứng bên cạnh Phó Nam
phóng tầm mắt ra xa, cô chỉ cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, quãng
đường mệt mỏi vừa rồi đều rất đáng giá.
Chu Lẫm lười biếng dựa vào bên cạnh Phó Nam. Đỉnh núi nhỏ này không hề
thách thức được anh, cõng Phó Nam leo lên mà hô hấp của người đàn ông
cũng không thay đổi chút nào, tất cả đều chỉ như đi dạo với trẻ con
thôi. Cô gái và đứa trẻ cùng ngắm cảnh, ánh mắt của Chu Lẫm lại từ từ
nhìn sang khuôn mặt cô giáo. Trời đã hửng sáng, cơn gió trên núi thổi
bay mái tóc dài của cô, để lộ gò má hồng hào của người con gái, vẫn là
khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo đó, lúc mặt cô đỏ lên thì càng dễ thương
hơn.
Một người con gái trẻ trung xinh đẹp, vừa dịu dàng vừa biết chăm sóc.
"Cô giáo ơi, cô nhìn kìa!" Bỗng nhiên Phó Nam kêu to, ngón tay mũm mĩm chỉ về phía chân trời.
Chu Lẫm ngước mắt nhìn.
Bầu trời xanh biếc, mặt trời đỏ không nhanh không chậm ló dạng, không có
những dãy núi hùng vĩ, không có sóng biển dạt dào, mặt trời mọc ở thành
thị không nguy nga lộng lẫy chút nào, nhưng mặt trời mọc như vậy lại khá yên tĩnh thanh thản, ngày này qua ngày khác đánh thức thành phố trước
mắt, người lớn trẻ con nô nức thức dậy, đi làm thì đi làm, đi học thì đi học.
Tầm thường nhưng lại bình thường.
Chu Lẫm rất thoải mái, nếu có thể, anh đồng ý cuối tuần nào cũng sẽ đến ngắm mặt trời mọc như vậy.
Vùng lân cận Bắc Sơn là khu ngắm cảnh, ngắm mặt trời mọc xong, ba người tự nhiên đi dạo tới khu ngắm cảnh.
Hơn 9 giờ, Phó Nam đói bụng nên Chu Lẫm đi mua xúc xích nướng cho cậu bé.
Phó Nam tha thiết mong mỏi nhìn theo chú Chu, bỗng nhiên điện thoại trong túi rung lên, Phó Nam cúi đầu lấy di động nhỏ ra.
Lâm Nguyệt tò mò nhìn cậu bé.
Phó Nam cười: "Chú Đường."
Thì ra là cảnh sát họ Đường kia, Lâm Nguyệt quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Phó Nam tập trung tám chuyện điện thoại: "Cháu ra ngoài leo núi rồi, bây
giờ đang ở Bắc Sơn chơi... Chú Chu đi mua xúc xích nướng rồi ạ..."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Phó Nam vừa cất điện thoại đi thì nhìn thấy chú
Chu đã tính tiền xong, Phó Nam nuốt nước bọt, trong mắt chỉ có xúc xích
nướng thôi.
Chu Lẫm mua bốn cái, chia cho Phó Nam hai cái, giữ lại cho mình một cái, cái khác thì đưa cho Lâm Nguyệt.
"Cảm ơn." Lâm Nguyệt mỉm cười nhận lấy.
Ba người vừa đi dạo vừa ăn, đi được một lúc, Chu Lẫm nhíu mày, anh bước tới phía trước vài bước rồi đột nhiên quay đầu lại.
Sau cây trắc bách diệp (1) cách xa mười mét có bốn cái đầu đang chen chúc ở đó, còn nhe răng cười vẫy tay với anh.
(1) Cây Trắc Bách Diệp còn được gọi là cây bá tử nhân, bách diệp, trắc bá , có tên khoa học Platycladus orientalis (L.) Franco thuộc Họ Hoàng đàn – Cupressaceae. Trắc bách diệp có nguồn gốc từ vùng Tây Bắc của Mỹ.
Gân xanh trên trán Chu Lẫm nổi lên.
Vào lúc này, Đường Hiên dẫn ba thành viên gan to bằng trời khác trong "đoàn tham quan chị dâu" bước đến, làm như không nhìn thấy gương mặt đen sì
của lão đại bọn họ, như ong vỡ tổ chạy tới trước mặt Chu Lẫm, tranh nhau chen lấn chào hỏi: "Lão đại, trùng hợp vậy, anh cũng tới bái Phật à?"
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng bốn người tám con mắt lại nhìn thẳng về phía trước.
Tiếng động sau lưng khá lớn nên Lâm Nguyệt nghi ngờ xoay người lại nhìn, gió
thổi bay mái tóc của cô giáo, lông mày vừa nhỏ vừa mảnh, đôi mắt trong
veo.
Dù đã từng gặp cô nhưng Đường Hiên vẫn cứ há hốc mồm, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
Thiết Thương Lý, Triệu Cữu, Lưu mắt kính không hẹn mà cùng hít một hơi thật
sâu, bốn tiếng hít hợp lại khiến người ta khó lòng không nghe thấy.
Mặt Lâm Nguyệt lập tức đỏ lên.
Cô biết dáng vẻ của bản thân không tệ, cũng thường bị người ta nhìn lén,
nhưng sự "thưởng thức" công khai mà lại phóng đại như thế này thì vẫn là lần đầu tiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT