Có lần một thì có lần hai lần ba.

Hàn Sính đắc thủ hai lần, Lư Nhã Giang cũng không khó chịu nữa. Vốn chuyện này đôi bên cùng có lợi, bản thân Lư Nhã Giang cũng thích. Thế là tối hôm sau, hai người luyện công xong lại lăn dưới đất một hồi.

Trước khi lăn thì không nghĩ gì, đang lăn chỉ lo vui sướng, lăn xong, hai người bắt đầu có tâm sự riêng. Hàn Sính bấm tay tính, mình còn “sống” được bảy tám ngày nữa, thật không nỡ, một ngày một lần cũng chỉ được bảy tám lần, hơn nữa hai ngày cuối phải làm bộ yếu đuối chút, không thể dữ đội như hiện tại. Nghĩ tới nghĩ lui thấy không đủ, vì vậy quyết định từ ngày mai phải ôm dính Lư Nhã Giang. Lư Nhã Giang bấm tay tính, còn bảy tám ngày nữa, vừa có cảm giác nhẹ nhõm quay đầu về sau khi ly kinh phản đạo (làm những chuyện trái đạo đức, chuẩn mực), vừa lo lắng đau lòng, rối rắm cực kỳ, vì vậy cũng nghĩ, còn lại mấy ngày, phóng túng luôn đi.

Thế là ngày thứ ba hai người nhịp nhàng với nhau, kiếm không luyện, chỉ nằm lăn lộn trong bụi cỏ.

Lăn đến lần thứ tư, hai mắt Lư Nhã Giang sắp biến thành màu đen, sức cùng lực kiệt, run rẩy bò khỏi người Hàn Sính, “Không được… Ta sắp chết rồi…”

Hàn Sinh bắt tay y đưa lên miệng hôn, bất chấp nói: “Rồi sẽ chết thôi, vậy hãy chết trong sung sướng.” Dứt lời như cuồng phong ập tới, làm tới mức Lư Nhã Giang thở không nổi, hai mắt tối sầm, suýt ngất.

Một giấc này, ngủ nguyên một ngày, khi thức dậy đã là ban đêm. Hàn Sính kéo Lư Nhã Giang qua hôn, Lư Nhã Giang hoảng sợ đẩy hắn ra, cảnh giác: “Đừng chạm vào ta!” Phía dưới của y đến giờ vẫn sưng đỏ, động một chút là đau buốt.

Hàn Sính mất mác, uất ức nói: “Ta chỉ muốn hôn ngươi.” Nói xong buông lỏng hai tay đang ôm Lư Nhã Giang, rụt về sau, “Nếu ngươi không thích ta sẽ không chạm vào ngươi.”

Lư Nhã Giang thấy hắn bộ dáng đáng thương, lòng cực khó chịu, lần đầu tiên chủ động hôn Hàn Sính: “Không phải không thích, chẳng qua sợ ngươi… lại…”

Hàn Sính thấy y chủ động, vui tới mức tim cũng muốn tan ra. Hắn bế Lư Nhã Giang đến bên bờ hàn đầm, cởi quần áo hai người, mắt thấy Lư Nhã Giang biến sắc, hắn nói: “Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn giúp ngươi tắm rửa.” Dứt lời ôm Lư Nhã Giang nhảy xuống hàn đầm. Nước trong hàn đầm lạnh thấu xương, Lư Nhã Giang vừa vào lập tức giật run. Hàn Sính ôm chặt y, hàn đầm càng lạnh bao nhiêu, cơ thể Hàn Sính càng nóng bấy nhiêu, Lư Nhã Giang ôm cứng hắn, như bắt được cọng cỏ cứu mạng.

Chốc sau, Lư Nhã Giang cảm giác một luồng nhiệt tràn vào giữa lưng mình, y kinh ngạc ngẩng đầu, Hàn Sính hôn lên lông mi y, “Nội công ta cùng ngươi luyện vốn là đồng môn, chẳng qua năm ấy Hàn Luân và Hàn Tiếp tách riêng, một thừa kế Ngũ Luân Giáo, một sáng lập Thiên Ninh Giáo, nội công đôi bên khiếm khuyết. Thiên Ninh Giáo theo đường thuần âm, phái ta thuần dương. Nghe nói năm đó Hàn Giang có tu vi cao như vậy là vì hắn lên Xuất Tụ Sơn, ở Xuất Tụ Sơn học được tâm pháp Thiên Ninh Giáo, âm dương kết hợp, đạt thành quả lớn. Hôm nay ta truyền ít nội công cho ngươi, ngươi âm dương đầy đủ, có thể sẽ khám phá cảnh giới cao hơn.”

Lư Nhã Giang kinh hãi, tiềm thức muốn đẩy hắn ra, Hàn Sinh giữ chặt eo y, “Đừng nhúc nhích, ta không sống được mấy ngày, sau khi ta chết, có một tâm nguyện muốn nhờ ngươi hoàn thành —— chính tay đâm Kim Thiền Kiếm Lưu Viễn Thông, kẻ thù giết cha ta. Ngươi vốn không phải đối thủ của ông ta, nay có nội công của ta, thêm chút thời gian, nhất định có thể làm được. Ta biết Xuất Tụ Sơn cao thủ như mây, nhưng ta muốn chính tay ngươi lấy thủ cấp ông ta.”

Lư Nhã Giang cảm xúc lẫn lộn, sau nửa ngày mới nói: “Được.”

Hàn Sính lại nói: “Ta còn một em trai thất lạc nhiều năm, nếu có một ngày ngươi gặp được nó, hãy đối tốt với nó một chút, đừng không đánh thì mắng như với ta. Ngươi nhớ rõ, em ta trên lưng có ba nốt ruồi đen liên tiếp.”

Lư Nhã Giang nhắm mắt không nói lời nào, lông mi không ngừng run run.

Hàn Sính nhỏ giọng: “Nhã Giang, ta yêu ngươi.” Dứt lời hôn lên môi y, tại trong hàn đầm nước lạnh thấu xương, hai người ôm chặt nhau.

Hàn Sính cùng Lư Nhã Giang phong lưu dưới vách núi mấy ngày, Lư Nhã Giang mắt thấy thời gian không còn nhiều, càng ngày càng buông thả, mới đầu khi làm y sẽ nhắm mắt mặc kệ Hàn Sính, giờ thì thậm chí tự biến hóa tư thế, đôi khi Hàn Sính khiến y không hài lòng, y đạp một cước qua, tự mình giành quyền chủ động lắc lư trên người Hàn Sính.

Số lần phát bệnh mỗi ngày của Hàn Sính càng nhiều, Lư Nhã Giang dùng nửa ngày ôm hắn. Không ôm hắn, thì bị hắn ôm.

Đêm đấy, Hàn Sính bấm tay tính, mình chỉ còn “sống” hai ngày cuối cùng.

Hắn cởi vòng hạt trên cổ tay, gỡ nút thắt bung ra thành một chuỗi thật dài. Thắt thêm một sợi dây cuối chuỗi hạt, nắm trong tay, sau đó nhét đầu chuỗi vào hậu huyệt Lư Nhã Giang. Lư Nhã Giang vừa bắn qua một lần, lúc này cơ thịt mệt mỏi nằm trên mặt đất không động đậy, chỉ liếc hắn, nhíu mày: “Ngươi lại muốn làm gì đây?”

Hàn Sính cười: “Đảm bảo cho ngươi vui sướng là được.”

Lư Nhã Giang kệ hắn, chỉ thở dài.

Hạt châu không lớn, nhét vào cơ thể Lư Nhã Giang cũng không khiến y thấy khó chịu. Nhưng Hàn Sính đột nhiên thúc XX mình vào, đẩy rút vài lần, hạt châu theo động tác của hắn ma sát lăn lăn bên trong, cảm giác bất chợt mãnh liệt. Lư Nhã Giang rùng mình, đỉnh XX phun ra chất lỏng trong suốt, không phải tinh dịch, nhưng so ra nhiều như tinh dịch.

Hàn Sính cực kỳ kinh ngạc, lại nghe Lư Nhã Giang khó chịu hư một tiếng, xoay mặt y qua thì thấy mặt đầy nước mắt.

Một giây ấy, Hàn Sính đột nhiên cảm thấy khó chịu tột cùng, cắn răng, nói: “Lư Nhã Giang, trong lòng ngươi rốt cuộc có thích ta không?”

Lư Nhã Giang nức nở không đáp.

Hàn Sính hôn nước mắt trên mặt y, dịu dàng thì thầm: “Nếu ngươi không nỡ, ta không chết nữa được không.”

Lư Nhã Giang run run, khóc một hồi, lắc đầu: “Ta… ta phải về Xuất Tụ Sơn, nếu để Giáo chủ biết…”

Hàn Sính nghiến răng nghiến lợi vỗ lên mông y: “Cái tên hỗn đản vô lương tâm ngươi!” Mắng xong vừa đau lòng vừa chua xót, thở dài.

Sáng sớm hôm sau, Lư Nhã Giang tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai. Y kinh ngạc ngồi dậy, thấy trên mặt đất có một đoạn văn lộn xộn.

“Khi ta chết đứt gan rữa bụng, rất xấu xí, ta không muốn ngươi thấy ta trong tình cảnh đó. Ta đi rồi, ngươi về Xuất Tụ Sơn đi. Bí tịch ta để dưới viên gạch hàng ngang thứ ba hàng dọc thứ chín trong Đại Hùng Điện ở Thiên Mỗ Miếu trên Thiên Mỗ Sơn. Nhớ những lời ta dặn. Hàn Sính.”

Lư Nhã Giang ngồi một mình dưới vách núi thật lâu, cuối cùng lấy khói lệnh trong ngực ra đốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play