Thấy cha mẹ vì mình mà cãi nhau, Hạ Thần giữ chặt lấy mẹ nói: “Mẹ…Đừng như thế….” Mẹ cô làm thế vì cô là không đáng.

“Tiểu Thần, chúng ta không cần phải ở lại chỗ vô tình vô nghĩa này nữa.” Mẹ cô nắm tay muốn kéo cô ra ngoài .

“Đứng lại, bà muốn kéo tiểu Thần đi đâu? Bà không lo cho đứa bé trong bụng nó sao???.” Cha Hạ Thần ở đằng sau hô lên.

“Cha, cha tha thứ cho con rồi sao….Cha thật sự tha thứ cho con chứ???? ” Hạ Thần vui mừng nhìn cha.

“Cuối cùng thì ông cũng hiểu ra rồi.” Sắc mặt bà Hạ cũng dịu lại, kéo tay Hạ Thần để cô ngồi xuống giường.

“Tiểu Thần, đứa bé trong bụng con cũng được 7 tháng rồi nhỉ…Là con trai hay con gái vậy?” Bà Hạ lôi kéo tay cô hỏi.

“Vâng, mẹ …Là con trai.” Hạ Thần gật gật đầu, tuy rằng bây giờ cô đã rất hối hận khi làm thế với Hàn Cảnh Hiên nhưng cô tuyệt đối không hề hối hận khi có đứa bé này.

“Tiểu Thần, tại sao con lại về đây? Chẳng lẽ bọn họ đối xử với con không tốt?” Cha cô nhìn cô hỏi, dù sao thì cô cũng là con gái ông, từ trong sâu thẳm trái tim ông cũng không tránh khỏi cảm giác đau. Nếu bọn họ đối xử với cô không tốt, ông nhất định không bỏ qua.

“Không đâu cha à… Hai bác đối xử với con tốt lắm, vô cùng quan tâm chăm sóc con, nhưng giờ con đã hiểu được, nếu Cảnh Hiên không yêu con thì con cũng không muốn dùng đứa bé này để gây áp lực với anh ấy nữa, cho nên con quay về đây, vì con biết cha mẹ sẽ lại đón nhận con….” Hạ Thần nói xong, tựa đầu vào vai mẹ cô, nũng nịu nói.

“Đúng vậy, Hạ Thần, con cứ an tâm ở lại trong nhà, an tâm dưỡng thai, mẹ và cha con cũng muốn bế cháu lắm rồi.” Mẹ cô dường như rất vui vẻ.

“Để cha sai người dọn phòng cho con.” Cha Hạ Thần cũng im lặng, dường như muốn tiếp nhận, dù sao hiện tại cũng chỉ có cách tiếp nhận thôi.

“Cám ơn cha.” Hạ Thần cũng hiểu được cha mình.

“Cha không định tha thứ cho con đâu, chẳng qua cha không muốn cháu ngoại cha phải chịu khổ thôi.” Cha cô có chút ngại ngùng.

Hạ Thần cười khẽ, cô biết cha cô ngượng ngùng nhưng cũng không muốn vạch trần ông. Vậy là mọi người nhà cô lại được sum họp vui vầy.

Mẹ Hàn Cảnh Hiên về đến nhà thì không thấy Hạ Thần đâu, đi vào trong phòng cô thì thấy một phong thư để trên giường, vội vàng cầm lên xem.

“Bác gái, trước tiên cho con xin lỗi mọi người, con phải đi thôi, con biết Cảnh Hiên không yêu con, con cũng không muốn dùng đứa bé này làm áp lực với anh ấy nữa, chờ khi con sinh đứa bé này, con sẽ thường xuyên dẫn nó về thăm hai bác, con cám ơn hai bác đã chăm sóc cho con trong thời gian vừa qua, hai bác đừng buồn và nhớ giữ gìn sức khỏe…Hạ Thần.”

Buông bức thư, bà Hàn vội chạy lại mở tủ đồ ra thì thấy mọi đồ đạc của Hạ Thần đều biến mất.

Bà không kìm được ngồi phịch xuống giường thẫn thờ, vậy là Hạ Thần đã đi rồi, cháu nội của bà cũng đi rồi..

Hàn Cảnh Hiên đang họp thì nhận được tin nhắn cửa thư ký, anh biết nếu không phải chuyện quan trọng thì nhất định thư ký sẽ không quấy rầy anh.

“Có chuyện gì vậy?” Anh đi ra ngoài hỏi.

“Chủ tịch, mẹ anh vừa gọi qua đây, hình như có việc gì khẩn cấp lắm, lại còn đang khóc nữa, bảo tôi lập tức phải báo anh.” Thư ký vội vàng nói.

“Cái gì?” Hàn Cảnh Hiên kinh ngạc, mẹ anh sẽ không có chuyện gì chứ? Anh vội chạy về văn phòng.

“Alô. Mẹ, có chuyện gì thế?” Anh vừa cầm điện thoại, lo lắng hỏi.

“Đứa con tồi tệ này, mẹ hỏi con, con và Hạ Thần đã có chuyện gì vậy?” Mẹ anh vừa khóc vừa hỏi.

Hạ Thần? Hàn Cảnh Hiên sửng sốt nói: “Bọn con vẫn tốt mà, mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Vẫn tốt? Con định lừa ai đây? Hạ Thần nó bỏ đi rồi, nó mang theo cháu nội của mẹ đi rồi, mẹ nói cho con biết, nếu con không tìm được Hạ Thần và mang cháu nội của mẹ về đây thì mẹ không để con yên đâu, con mau về đây cho mẹ.” Mẹ anh ở đầu dây bên kia giận dữ quát.

Hạ Thần bỏ đi rồi? Hàn Cảnh Hiên buông điện thoại, đi ra khỏi văn phòng, nói với thư ký: “Cô vào phòng họp báo cho mọi người hôm nay tôi có việc gấp nên tạm hoãn cuộc họp ở đây, mai mở lại.”

“Vâng, thưa chủ tịch.”

Hàn Cảnh Hiên vội chạy về nhà, thấy cha mẹ anh đang tức giận nhìn anh.

“Tự con xem đi.” Cha anh ném lá thư của Hạ Thần qua cho anh.

Hàn Cảnh Hiên đọc hết bức thư, tối sầm mặt mày, chẳng lẽ đây lại là quỷ kế của Hạ Thần muốn lấy lui làm tiến, cô lại muốn lợi dụng sức ép từ cha mẹ anh để ép anh phải cưới cô?

“Cha mẹ, hai người đừng quá lo lắng, có lẽ cô ấy đã về nhà rồi.”

“Con có thái độ gì thế, đừng quên trong bụng nó đang mang cháu nội của chúng ta đấy, con mau chóng tìm nó về đây đi.” Ông Hàn vô cùng tức giận với thái độ dửng dưng của anh.

“Hai người tự đi mà tìm, chỉ vì đứa bé trong bụng Hạ Thần, dù gì đó cũng là chỉ là một đứa cháu nội, hai người làm thế không thấy quá ích kỷ sao? Trước kia đối với Tư Dĩnh, con không thể nghĩ rằng cha mẹ lại là những người độc ác như vậy, muốn tìm Hạ Thần phải không? Dĩ nhiên là được, có điều, tự hai người tìm đi.” Hàn Cảnh Hiên rốt cuộc không kiềm chế được nữa, đem mọi áp lực trong lòng nói ra, sau đó tức giận rời đi

“Cái thằng này…….” Cha anh tức giận mắng.

“Ông à, đừng giận quá, lại khiến thân thể thêm mệt mỏi, được rồi, nó không đi thì chúng ta đi.” Bà Hàn chạy lại ngăn.

Tại biệt thự Hạ gia.

Mẹ của Hạ Thần ra mở cửa, thấy người bên ngoài cửa thì không khỏi sửng sốt, không ngờ bọn họ đã tìm đến đây nhanh như vậy.

“Bà Hạ, tôi đến đây muốn gặp Hạ Thần, Hạ Thần có về đây không vậy??” Bà Hàn cười cười hỏi.

“Bà vào đi.” Bà Hạ cũng không muốn làm hai người họ khó xử, dù sao mấy tháng nay bọn họ đã chăm sóc con gái bà chu đáo, huống hồ hai nhà bọn họ đã có giao tình lâu năm.

“Hai bác, sao hai người lại đến đây?” Hạ Thần đang ngồi ở ghế sopha, thấy hai người vừa bước vào không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

“Hạ Thần, sao con lại bỏ đi đột ngột thế, dọa bác sợ quá, không may động thai thì biết làm sao giờ?” Bà Hàn vội đi vào, đến bên cô hỏi han.

“Bác đừng lo, cháu không sao đâu mà.”

“Ông Hàn, ông đã đến rồi thì vào thư phòng tôi, chúng ta nói chuyện chút đi.” Ông Hạ đi xuống cầu thang nói.

“Được, ông Hạ.” Ông Hàn cũng theo chân bạn vào thư phòng.



Chào đón quý tử

“Hạ Thần, con theo mẹ về đi, mẹ sẽ chăm sóc con chu đáo mà.” Mục đích của bà Hàn hôm nay đến đây là muốn đón Hạ Thần về nhà.

“Bác à, cháu không về đâu, cha mẹ cháu đã tha thứ cho cháu rồi.” Hạ Thần lắc đầu, dù sao thì nơi đó cũng không phải là nhà của cô, có ở đó cũng không có tác dụng gì.

“Bà Hàn, cám ơn bà đã chăm sóc cho Hạ Thần nhà tôi trong thời gian qua, sau này gia đình tôi sẽ không làm phiền đến gia đình bà nữa.” Bà Hạ ở bên cạnh nói.

Bà Hàn nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi, bà ấy nói vậy chẳng khác nào ngầm bảo với bà về sau cho dù Hạ Thần gặp cuyện gì cũng không liên quan đến bà nữa sao.

“Bác gái, bác đừng hiểu lầm, sau khi cháu sinh đứa bé này cháu sẽ dẫn nó đến thăm bác thường xuyên mà.” Hạ Thần biết bà Hàn lo lắng điều gì liền ngay lập tức lên tiếng an ủi.

Đúng lúc này thì ông Hàn cũng từ thư phòng bước ra, nhìn vợ nói: “Chúng ta đi thôi.”

Bà Hàn do dự nhìn Hạ Thần, mục đích của bà hôm nay đến đây còn chưa đạt được, tại sao ông ấy lại muốn bà về, không hiểu ông Hạ đã nói gì với chồng bà?

Ra khỏi Hạ gia, bà Hàn không kìm được hỏi ông: “Không phải hôm nay mình đến đây để đón Hạ Thần sao? Tại sao ông lại bảo tôi về?”

“Bà nói gì vậy? Hạ Thần là gì của bà? Bà muốn nó về là nó phải về với bà sao?” Ông Hàn không nhịn được quát.

“Nhưng trong bụng nó mang đứa cháu nhà họ Hàn ta mà….” Bà Hàn chần chừ nhỏ giọng nói.

“Cháu nội?? Sao bà dám chắc…..? Người ta có quyền không nhận mà, hơn nữa bà cũng có tư cách gì, muốn trách thì cũng chỉ có thể trách con trai mình….Chúng ta đi thôi.” Ông Hàn tức giận nói, mọi ấm ức vẫn để trong lòng.

Bà Hàn không dám đáp lời chồng nữa, dường như ông ấy đang rất tức giận

Trong bệnh viện.

Trịnh Vũ Văn đang nặng nề nằm trên giường bệnh……

“Vũ Văn, cậu ăn táo nha.” Đới Tư Dĩnh nhìn cô hỏi.

“Không ăn,Tư Dĩnh, cậu thấy Tây Bác có qua đáng không, rõ ràng người ta dự tính ngày sinh là ba ngày nữa, vậy mà hôm nay anh ấy đã bắt mình vào đây nằm, đúng là đồ phiền toái…..” Trịnh Vũ Văn ngượng ngùng than phiền với Tư Dĩnh .

“Có sao đâu? Ai bảo cha mẹ cậu đều ở nước ngoài, à mà Vũ Văn này, cậu báo cho cha mẹ cậu chưa?” Đới Tư Dĩnh ngạc nhiên hỏi, hẳn là cô ấy phải báo cho cha mẹ rồi chứ.

“Mình chưa nói, Tây Bác bảo khi nào mình sinh em bé xong, bọn mình sẽ cùng nhau đi Mỹ, cha mẹ mình tuổi cũng lớn rồi, anh ấy không muốn làm cha mẹ phải vất vả nữa.” Cô giải thích.

“Haha. Tây Bác chu đáo thật đấy, lấy được anh ấy cậu hạnh phúc thật.” Đới Tư Dĩnh cười cười.

“Mong là thế….” Trịnh Vũ Văn nói xong, sắc mặt có chút thay đổi.

“Sao thế Vũ Văn, có gì không thoải mái à Để mình đi gọi bác sỹ.” Đới Tư Dĩnh lo lắng quan tâm hỏi.

“Không sao, Tư Dĩnh, vừa rồi mình hơi đau bụng, cậu nhìn xem nè.” Trịnh Vũ Văn gọi bạn.

“Vũ Văn, không phải cậu sắp sinh chứ?” Đới Tư Dĩnh vừa mừng vừa cuống quýt hỏi.

“Chắc là thế ….” Trịnh Vũ Văn vừa nói xong, bụng lại nhói lên một cơn đau.

“Để mình gọi điện thoại cho Tây Bác.” Đới Tư Dĩnh vui vẻ nói.

Đới Tư Giai, Từ Tây Bác nhanh chóng đến bệnh viện, dĩ nhiên kéo theo cả Long Ngạo Phỉ .

“Tư Dĩnh, có thật không, cô ấy sắp sinh à?” Từ Tây Bác lo lắng chạy lại bên Tư Dĩnh hỏi.

“Tây Bác, anh đừng quá lo lắng, họ vừa đẩy cô ấy vào phòng sinh rồi.” Đới Tư Dĩnh buồn cười nhìn anh nói.

“A…………….” Đột nhiên, trong phòng hộ sinh truyền đến một tiếng thét chói tai.

“Sao cô ấy hét to thế? Không có chuyện gì chứ?” Long Ngạo Phỉ hỏi Từ Tây Bác.

“Tôi vừa hỏi bác sỹ rồi, tôi muốn sinh mổ, nhưng bác sỹ bảo sinh con thì sẽ rất đau, nhưng nếu sinh thường thì đứa bé sẽ thông minh, sức khỏe cũng tốt, vì thế Vũ Văn muốn tự mình sinh con.” Từ Tây Bác giải thích.

“A……….” Lại một tiếng thét chói tai từ bên trong truyền đến .

“Có phải rất đau không??? ” Long Ngạo Phỉ vẫn nghi ngờ, chẳng lẽ lại đau như vậy sao?

“Không biết?” Từ Tây Bác cũng rất lo lắng.

“Hai người đừng lo, có lẽ Vũ Văn hét lên là để bớt đau thôi.” Đới Tư Dĩnh ở bên cạnh an ủi, mặc dù hiện tại cô cũng rất lo lắng.

Đới Tư Giai ngồi bên cạnh, trên đầu túa ra mồ hôi lạnh, tiếng kêu của Vũ Văn thật dọa người, không ngờ sinh con lại đau đớn như thế.

“Tư Giai, em sao thế?” Long Ngạo Phỉ thấy vẻ mặt khác thường của cô, quan tâm hỏi.

“À… Không sao…Tại em lo lắng cho Vũ Văn thôi?” Đới Tư Giai lắc đầu nói.

“Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Long Ngạo Phỉ an ủi cô.

“Vâng.”

“A………….” Trong phòng sinh lại truyền đến một tiếng hét thảm thiết.

Mọi người ở bên ngoài đều chăm chú quan tâm, họ đều cầu nguyện cô sinh sớm một chút.

“Oa……….” Một tiếng khóc từ trong phòng sinh truyền đến.

“Sinh rồi , sinh rồi, Vũ Văn sinh rồi, tôi được làm bố rồi.” Từ Tây Bác giống như một đứa bé sung sướng nhảy dựng lên.

“Tây Bác, chúc mừng cậu.” Long Ngạo Phỉ vui vẻ chúc mừng anh.

Cửa phòng sinh mở ra, một y tá ôm đứa nhỏ, đẩy Vũ Văn ra.

Tư Dĩnh cẩn thận đỡ lấy đứa bé, cùng với Tư Giai nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.

“Vũ Văn, em không sao chứ????” Từ Tây Bác nhìn khuôn mặt cô tái nhợt, trên trán còn rịn mồ hôi, không khỏi đau lòng hỏi.

“Em khỏe lắm, con cũng khỏe lắm.” Trịnh Vũ Văn hạnh phúc cười nói.

“Được rồi, được rồi, mọi người để cô ấy đến phòng bệnh rồi hãy nói chuyện tiếp.” Cô y tá ở bên cạnh nói .

“Xin lỗi….” Từ Tây Bác nhường chỗ để y tá đi.

Đới Tư Giai nhìn đứa bé đáng yêu, không kìm được nụ cười, đột nhiên cảm thấy choáng váng, ngã xuống sàn.

Phía sau, Long Ngạo Phỉ hét lên kinh hãi: “Tư Giai, em sao thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play