Trịnh Vũ Văn thầm đánh giá, cô ta chắc chắn là Hạ Thần rồi.
“Không tới phiên tôi, vậy còn cô? Tôi còn chưa từng gặp qua, không nhận ra người thứ ba còn dám chạy đến múa may trước mặt người khác, cũng không sợ ánh mặt trời chói chang thế này phơi nắng cô chết sao?” Ánh mắt Trịnh Vũ Văn đầy vẻ khinh miệt nhìn cô, đây là cô tự tìm đến, đúng lúc mình vừa muốn xả giận giùm Tư Dĩnh.
“Cô…” Hạ Thần sửng sốt nhìn cô, sau đó cười lạnh nói: “Người thứ ba thì sao? Ai bảo cô ấy không thể sinh con, ai bảo tôi dù là người thứ ba vẫn có thể sinh chứ.”
“Không biết xấu hổ, tôi chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như cô, cô có biết cái gì gọi là không biết liêm sỉ chưa? Muốn tôi nói cho cô biết không?” Vẻ mặt Trịnh Vũ Văn đầy khinh bỉ.
“Vũ Văn, không cần nói nữa, chúng ta đi thôi.” Đới Tư Dĩnh nhìn sắc mặt Hạ Thần đã trắng bệch, muốn giữ thể diện cho Cảnh Hiên, không nghĩ sẽ cùng cô đôi co, lôi kéo Vũ Văn đi ra ngoài.
“Tư Dĩnh, cậu sợ họ cái gì? Mình còn chưa mắng đủ đâu.” Trịnh Vũ Văn bất mãn nhìn cô, cô luôn thiện lương như vậy, cho dù là người làm cô tổn thương.
“Vũ Văn, cẩn thận dưỡng thai.” Đới Tư Dĩnh khẽ cười, cô còn muốn mắng, có điều hôm nay mới biết hóa ra Vũ Văn mắng người cũng lợi hại như vậy.
Trịnh Vũ Văn sửng sốt, sau đó vuốt bụng cười: “Con à, mẹ con có lợi hại không?”
“Được rồi, đừng tự khen nữa, chúng ta về đi, cũng muộn rồi, cậu cũng không thể để cho bản thân mệt được.”
“Được, về thôi.”
Một ngày trôi qua rất nhanh, lại một buổi sáng tới.
Đới Tư Giai mở mắt, cầm nhiệt kế bên cạnh, đo nhiệt độ cơ thể, đột nhiên mắt sáng lên, độ ấm này so với bình thường hơn 0,5 độ thì phải, phải làm ngay lúc này.
Vội vàng xuống giường, hôm nay cô phải hành động ngay.
Long Ngạo Phỉ vừa mới dậy, đã thấy di động kêu vang, cầm lên xem, thì ra là Tư Giai, chẳng lẽ có chuyện gì sao? Cô sớm như vậy đã gọi điện thoại cho anh rồi.
“Alo, Tư Giai à, có việc gì sao?” Vội vàng buông bàn chải, nhận điện thoại, giọng mang theo lo lắng.
“Phỉ, hôm nay em về nhà, buổi tối anh về nhà sớm một chút nhé, chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Giọng Đới Tư Giai rất nhẹ, tựa như tâm tình cũng tốt lắm.
Về nhà? Ở đây sao? Long Ngạo Phỉ sửng sốt, sao cô lại đột nhiên muốn trở về, cũng thả lỏng, vội vàng đáp lại: “Được, chiều nay anh sẽ về cùng em, đúng lúc hôm nay công ty cũng không có việc gì.”
“Vậy anh về cùng ăn trưa được không? Em chờ anh.” Đới Tư Giai lại đề nghị, như vậy cô cũng có thể giải thích cho Tư Dĩnh mình đi đâu.
“Được.” Long Ngạo Phỉ đắn đo một chút, hẳn là cô có việc gấp gì đó.
“Vậy nhé, chào anh.” Đới Tư Giai cúp điện thoại, vội vàng đem vài thứ đã chuẩn bị sẵn bỏ vào túi xách.
Ăn sáng xong, cô nói với Tư Dĩnh: “Hôm nay chị muốn ra ngoài một chút, có một người bạn cũ mời chị ăn trưa, chị sẽ không ăn cơm ở nhà nhé.”
“Chị cũng không phải là trẻ con, còn nữa, chị là chị gái em, so với em còn lớn hơn, không cần mỗi lần lại dặn dò chị như vậy.” Đới Tư Giai lườm cô một cái.
“Được được, lần sau chị dặn dò lại em là được mà.” Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ cười cười, vậy cũng so đo, còn nói không phải trẻ con.
“Chị đi đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Trở lại biệt thự Long gia.
Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa trưa, chờ Long Ngạo Phỉ trở về.
“Mọi người đi xuống đi, không cần chờ ở đây nữa.” Đới Tư Giai ngồi trước bàn ăn, dặn dò người giúp việc.
“Dạ, phu nhân.” Mấy người giúp việc liền xoay người đi khỏi.
Đới Tư Giai vội vàng đem thuốc bột bỏ vào trong ly rượu đỏ đã được rót sẵn, sau đó lại bỏ thêm vào mấy món ăn Long Ngạo Phỉ thích ăn, nhẹ nhàng rắc, thoạt nhìn không có chút dấu vết.
Vừa làm xong, chợt nghe tiếng bước chân ngoài cửa, cô biết Long Ngạo Phỉ đã về.
“Phỉ, anh đã về rồi.” Đới Tư Giai mỉm cười nhìn anh.
“Ừ, Tư Giai, em chờ lâu không?” Long Ngạo Phỉ nói xong liền ngồi xuống, sắc mặt cô có chút khởi sắc.
“Không lâu lắm, vừa đúng lúc xong. Chúng ta uống rượu đi.” Đới Tư Giai cầm chén rượu đã chuẩn bị sẵn.
“Tư Giai, em có thể uống rượu sao?” Long Ngạo Phỉ quan tâm hỏi.
“Không sao, một chút thôi mà, vả lại đây là rượu vang.” Đới Tư Giai nói xong nhấp môi một chút.
Long Ngạo Phỉ cười, cũng uống một ngụm.
“Phỉ, ăn thôi.” Đới Tư Giai gắp cho anh thức ăn.
“Tư Giai, em có chuyện gì sao?” Long Ngạo Phỉ cảm thấy kỳ quái hỏi, hôm nay Tư Giai thật kỳ lạ, luôn cười, tâm tình cũng tốt lắm, còn rất nhiệt tình nữa.
“Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên muốn trở về thăm anh, cùng anh ăn một bữa cơm, sao vậy? Anh không chào đón em ư?” Đới Tư Giai cố ý tỏ vẻ thất vọng.
“Không phải, sao có thể như thế chứ. Nào, ăn nhiều một chút.” Long Ngạo Phỉ cười, cũng gắp cho cô một ít rau.
Nhìn anh đụng tới đĩa đồ ăn kia, sắc mặt Tư Giai thay đổi, đĩa này cô đã bỏ thuốc kích thích, làm sao bây giờ, cô có nên ăn không?
“Sao lại không ăn? Không thể ăn hay là không thích?” Long Ngạo Phỉ thấy cô không động đũa, hỏi.
“Không có, em ăn đây.” Trong lòng Đới Tư Giai thầm nhủ, ăn thì ăn, dù sao cô cũng trốn không thoát.
Bữa trưa ấm áp yên tĩnh ngoài ý muốn, Long Ngạo Phỉ đột nhiên cảm thấy đầu có chút chóng mặt, nhìn nụ cười yếu ớt của Tư Giai, trong lòng đột nhiên cảm thấy xúc động, không được rồi, cảm giác này quá mãnh liệt, anh không thể khống chế được…
Sắc mặt Tư Giai cũng biến hồng, hô hấp cũng trở nên nặng nề, cô biết thuốc đã bắt đầu có tác dụng, thừa dịp còn chút lý trí, cô chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh anh…
—
Gặp lại
Khi thân thể mềm mại của Đới Tư Giai chạm vào người Long Ngạo Phỉ, anh liền không thể kiềm chế được, một chút lý trí còn sót lại cũng biến mất, cuối cùng thì dục vọng cũng chiến thắng lý trí.
Không hề âu yếm, không hề dịu dàng, động tác mạnh mẽ như dã thú, nhanh chóng muốn xé rách quần áo của cô……………
Trong phòng nhanh chóng tràn ngập tiếng thở dốc, liên tục không ngừng……….
~~~~~~~~~~~~~~
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Đới Tư Giai từ từ mở mắt, khẽ giật mình, cảm nhận thân thể đau nhức, lại nhìn sang bên cạnh thấy Long Ngạo Phỉ đang ngủ say, khẽ nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên trán anh, sau đó, đứng dậy, thay một bộ quần áo khác.
Quay lại nhìn anh, khóe miệng cô khẽ nở một nụ cười tươi nhợt nhạt, Phỉ, tha thứ cho em, em sẽ làm cho anh hạnh phúc.
Cô ra khỏi biệt thự khi sắc trời đã nhạt màu, vội vàng chạy ra đón taxi, có lẽ bây giờ ở nhà Tư Dĩnh đang rất lo lắng.
Đới Tư Dĩnh đứng dưới lầu, lo lắng nhìn ra cửa, tại sao đến giờ này chị còn chưa về, đã thế còn tắt điện thoại, cô thật vô cùng lo lắng
Bỗng một chiếc taxi dừng lại trước nhà, Đới Tư Giai từ trên xe bước xuống
“Chị, chị đi đâu thế ? Tại sao lại còn tắt điện thoại ?” Đới Tư Dĩnh vội chạy ra đón, vô cùng lo lắng hỏi han.
“Ah… điện thoại của chị hình như hết pin rồi.” Đới Tư Giai bịa ra một lý do, tuy nhiên vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt em gái mình.
Đới Tư Dĩnh thấy chị mặc một bộ đồ khác lúc đi, bỗng có chút giật mình, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì với chị? Lại thấy chị không muốn nói, cô cũng không tiếp tục hỏi, chị cô trở về nhà bình an là tốt rồi.
“Lên nhà đi.” Đới Tư Giai nói xong liền bước lên nhà trước.
“Chị, vào ăn cơm thôi.” Vào nhà, Đới Tư Dĩnh nói.
“Chị ăn rồi, em ăn đi, giờ chị tắm rửa chút rồi vào trong phòng ngủ trước đây.” Đới Tư Giai cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thân thể vẫn còn đau nhức, hiên tại cô chỉ muốn ngủ.
“Vậy chị nghỉ ngơi đi.” Thấy ánh mắt mệt mỏi của chị, cô cũng cảm thấy nghi ngờ, không hiểu hôm nay chị cô đã đi đâu ? Cô biết chị có điều gì đó giấu cô, nhưng cũng không muốn vạch trần.
~~~~~~~~~~~
Long Ngạo Phỉ nhíu mày, mở to mắt, tại sao toàn thân lại mỏi mệt như vậy? Đột nhiên lại thấy dưới giường bừa bội, lại nhìn thấy toàn thân mình trần trụi, trong đầu dần nhớ lại mọi chuyện……….
Tại sao lại thế? Chẳng lẽ là Tư Giai đã cho anh uống thuốc, nhưng tại sao cô ấy lại phải làm thế? Hai người vốn vẫn là vợ chồng, chẳng lẽ lại cần một đêm xuân, không, chắc chắn không phải thế, nhưng nguyên nhân thật sự là thế nào thì anh cũng chưa nghĩ ra.
Xem ra, ngày mai anh phải đến tìm cô để hỏi cho rõ ràng……….
Mới sáng sớm, tiếng chuông cửa đã vang lên.
Đới Tư Dĩnh vừa rời giường đã thấy Long Ngạo Phỉ đứng ở phòng khách, sớm như vậy, anh có chuyện gì sao?
“Tư Giai đâu?” Long Ngạo Phỉ hỏi.
“Phu nhân hãy còn đang ngủ.” Thím Trương đáp.
“Thím Trương, Tư Dĩnh, hai người trách mặt một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói với Tư Giai.” Long Ngạo Phỉ nhìn hai người nói
“Thím Trương, chúng ta đi xuống dưới mua đồ ăn sáng đi.” Đới Tư Dĩnh hiểu ý nhìn thím Trương nói.
“Cám ơn.” Long Ngạo Phỉ nói xong liền đi thẳng đến phòng ngủ của Tư Giai.
Đới Tư Giai đang ngủ nghe thấy tiếng mở cửa, vội mở to mắt, thấy Long Ngạo Phỉ đã đi đến bên giường của mình, hơi ngạc nhiên, sau đó khôi phục được vẻ thoải mái.
“Phỉ, anh đến rồi à???” Cô tiếp đón một cách tự nhiên, dường như đã quên luôn chuyện xảy ra ngày hôm qua.
“Tư Giai, nói cho anh biết vì sao hôm qua em lại làm thế? Tại sao lại dùng thuốc đó?” Long Ngạo Phỉ nhìn cô chằm chằm hỏi.
“Ha ha, tại em thích, em thích ánh mắt mê ly của anh, thích động tác mạnh mẽ của anh, thích thấy trong mắt anh chỉ có hình bóng của em thôi, vì thế em đã làm vậy.” Đới Tư Giai cười khẽ, giải thích.
Long Ngạo Phỉ ngạc nhiên, lại nhìn thấy trong ánh mắt thản nhiên của cô hiện lên chút ưu thương. Một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Trong lòng anh luôn có em.”
“Cám ơn anh.” Ánh mắt cô có chút ướt át, nghe được những lời này của anh, cô thấy thật không uổng công, cho dù có phải trả giá cô cũng cam lòng.
“Vậy em ngủ tiếp đi, anh đi làm đây.” Đột nhiên anh cảm thấy hôm nay mình tới đây thật thừa thải.
“Vâng.” Cô gật gật đầu.
Một tháng đảo mắt đã trôi qua…..
Đới Tư Dĩnh đưa Trịnh Vũ Văn giờ bụng bầu đã khá to đến phòng khám sản khoa để kiểm tra.
“Vũ Văn, hiện tại di chuyển có phải khó nhọc không?” Đới Tư Dĩnh vừa nâng cô vừa hỏi.
“Chứ còn gì nữa,Tư Dĩnh, ngại quá, lại làm phiền cậu, đều tại Long Ngạo Phỉ, suốt ngày bắt Tây Bác đi công tác.” Trịnh Vũ Văn thầm oán nói.
“Tây Bác mà không chịu khó làm việc thì sau này làm thế nào mà nuôi được mẹ con mấy người đây?” Đới Tư Dĩnh cười cười nói.
“Ừm…cũng đúng.” Trịnh Vũ Văn xấu hổ nở nụ cười.
Ở đầu bên kia hành lang, Hàn Cảnh Hiên cũng đang đỡ Hạ Thần đi tới.
Bốn mắt nhìn nhau, không khỏi sửng sốt, tại sao lại có duyên như vậy?
Hạ Thần lộ vẻ mặt đắc ý nhìn Đới Tư Dĩnh, không hiểu khi thấy cô cùng Hàn Cảnh Hiên, cô ta sẽ cảm thấy thế nào?
Trịnh Vũ Văn trừng mắt nhìn Hàn Cảnh Hiên, khiến anh không không khỏi lúng túng.
Hàn Cảnh Hiên xấu hổ nhìn cô, không hiểu khi gặp anh, cô cảm thấy như thế nào?
“Hàn Cảnh Hiên, Hạ Thần, chào hai người.” Đới Tư Dĩnh không hề có cảm giác gì, mỉm cười chào.
“Tư Dĩnh, em đưa Vũ Văn đến kiểm tra à?” Hàn Cảnh Hiên hỏi
“Phải, bọn em vừa kiểm tra rồi, tốt lắm, hai người vào đi thôi, bọn em không quấy rầy nữa.” Đới Tư Dĩnh vẫn giữ nụ cười, đưa Trịnh Vũ Văn đi trước.
“Ừ…Chào em.” Hàn Cảnh Hiên cũng đỡ Hạ Thần đi vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT