Lâm Tẫn Nhiễm vừa nói vừa chọn hàng trên kệ, dường như thật sự không để ý cho lắm.
Phó Tư Nguyên nhìn bóng lưng cô, trên môi là nụ cười khổ.
Cô bé này, càng ngày càng cách xa anh ta. Gặp lại Chu Chính Hiến, trong mắt cô còn có thể chứa được ai nữa chứ...
Lâm Tẫn Nhiễm và Phó Tư Nguyên ở siêu thị vừa đi dạo vừa chọn đồ, họ không
hề biết, lúc này có một chiếc xe dừng lại ở dưới khu nhà bọn họ.
“Ở đây ạ, nhà Lâm Tẫn Nhiễm là nhà số 1, tầng 7.” Chu Diễn nói với người bên cạnh.
Người nọ gật đầu, “Đi thôi.”
Anh đi lên phía trước mấy bước mới phát hiện người phía sau không đi theo, anh quay đầu hỏi, “Sao thế?”
Chu Diễn mím môi, “Tôi, tôi không biết đối mặt với cô ấy thế nào.”
Ban đầu chỉ điều tra ra được Lâm Tẫn Nhiễm không phải con ruột của cha mẹ
hiện tại, mà được dẫn từ viện phúc lợi về. Sau khi điều tra viện phúc
lợi kia mới biết Lâm Tẫn Nhiễm hoàn toàn không ở viện phúc lợi, cô chỉ
ghi tên ở đó rồi được vợ chồng Lâm Phong và Đổng Hựu Cầm trực tiếp nhận
nuôi.
Lại điều tra được, lúc Lâm Tẫn Nhiễm được mang đi thì mặt bị thương nghiêm
trọng, vợ chồng Lâm gia đã đưa cô đi làm rất nhiều cuộc phẫu thuật lớn
nhỏ, trong đó có bao nhiêu trắc trở và đau đớn, cho dù là người nghe
cũng cảm thấy nặng nề...
Điều tra đến đây, trong lòng Chu Diễn đã cực kỳ khiếp sợ, anh ta chưa bao
giờ nghĩ đến, người con gái nhìn như rất kiên cường lại phải trải qua
những chuyện khắc nghiệt như vậy...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến mặt cô bị hủy hoại nghiêm trọng như vậy...
Sau đó người được phái đi điều tra mang tin tức về khiến Chu Diễn mất một
lúc lâu vẫn không thể trở lại bình thường, cha Lâm Tẫn Nhiễm - Lâm Phong là quân nhân đã xuất ngũ, ông từng tham gia cứu viện trong trận động
đất ở Tứ Xuyên vào 8 năm trước, Lâm Tẫn Nhiễm là đứa bé đứa ông ấy cứu.
Chu Diễn không ngờ Lâm Tẫn Nhiễm lại có liên quan đến trận đống đất đó, anh ta đột nhiên nghĩ tới bộ dạng của cô khi anh ta nhắc đến nó lần trước,
bây giờ nhớ lại, sắc mặt lúc đó của cô trở nên tái nhợt.
Chu Diễn vô cùng thương xót, nhưng anh ta vẫn không hiểu vì sao Chu Chính
Hiến muốn chuyện này trở thành bí mật. Anh ta mang theo một bụng đầy
nghi vấn đưa tài liệu cho Chu Chính Hiến, lúc đó mới biết, thì ra chuyện bí mật là thân phận của một người, Chu Nhiên.
Anh ta cho rằng cô em họ đó... đã qua đời.
Lâm Tẫn Nhiễm là Chu Nhiên sao?
Cho dù chỉ số IQ của Chu Diễn có tăng gấp mấy lần, hay sức tưởng tượng của
anh ta có phong phú đến đâu cũng sẽ không nghĩ hai người này có liên
quan gì đến nhau, từ tính cách, gương mặt đến khí chất cũng khác biệt
quá lớn, vậy mà lại là một người.
Chu Diễn mất một khoảng thời gian mới chấp nhận được tin tức này. Ngay cả
bây giờ đang đứng ở đây, lại nghĩ tới lát nữa nhìn thấy Lâm Tẫn Nhiễm
thì anh ta vẫn hơi lo sợ. Bởi vì trước kia anh ta đã từng có lời thề
chắc nịch trước mặt cô, nếu lúc đó là anh ta, anh ta cũng lựa chọn từ bỏ cứu Chu Nhiên và Chu Nhuế.
...
“Cậu cũng đã đối mặt một thời gian dài rồi, bây giờ có gì mà không dám.” Chu Chính Hiến nói.
Chu Diễn nói thầm, “Lúc trước tôi không biết thân phận thật của cô ấy.”
Chu Chính Hiến nhìn anh ta, thật ra anh hoàn toàn hiểu được cảm giác đó, là sự áy náy đè ép một cách mãnh liệt, mà sự áy náy này, anh vẫn luôn mang trong người.
“Nếu cậu không muốn thì trở về xe đợi tôi, tôi tự mình đi.” Cuối cùng, Chu Chính Hiến nói.
“Ôi ôi ôi.” Chu Diễn chán nản gãi gãi đầu, vội vàng đuổi theo, “Quên đi
quên đi, tôi đi cùng cậu, tôi... nên gặp cô ấy một chút.”
Chu Chính Hiến cong môi, xoay người đi vào trong khu nhà.
“Leng keng.” Tiếng chuông cửa vang lên.
Đổng Hựu Cầm giảm nhỏ lửa, lau qua tay rồi đi ra mở cửa.
“Sao bây giờ mới về, có phải lại tán gẫu cả buổi với Tư Nguyên quên cả về
nhà...” Giọng nói của Đổng Hựu Cầm đột nhiên im bặt khi cửa mở ra, bà
nhìn chàng trai anh tuấn mặc áo sơ mi trắng trước mặt, ngẩn người, “Cậu
là?”
“Chờ một chút, để em tìm chìa khóa đã.” Lâm Tẫn Nhiễm đến trước cửa nhà, xoay người nói với Phó Tư Nguyên.
Trên tay Phó Tư Nguyên cầm hai cái túi chiến lợi phẩm thu được khi đi siêu
thị, giống cười mà không phải cười nói, “Hay là ra ngoài không mang theo chìa khóa?”
Lâm Tẫn Nhiễm liếc mắt nhìn anh ta, lôi chìa khóa từ trong ví ra, “Trí nhớ của em kém đến thế à?”
Nói xong, cô cắm chìa vào ổ khóa rồi mở cửa.
“Không phải à?” Phó Tư Nguyên trêu chọc cô, “Từ nhỏ đến lớn, em cũng có vài lần quên mang theo chìa khóa còn gì, lúc chú và cô không ở nhà, may mà có
anh xách em đến nhà anh, nếu không em đã phải đứng ở hành lang nhịn đói
rồi.”
“Hừ, nói như kiểu rất thường xuyên ý, cũng chỉ có một hai lần thôi.”
Phó Tư Nguyên, “Em chắc chứ?”
Lâm Tẫn Nhiễm vừa quay đầu nói với người phía sau vừa thay dép ra, “Em chắc chắn, anh đừng hòng bôi đen em.”
Dứt lời, Lâm Tẫn Nhiễm mới phát hiện Phó Tư Nguyên nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt hơi kỳ lạ.
Lâm Tẫn Nhiễm sửng sốt, cũng quay đầu nhìn lại, “Nhìn gì vậy?”
Vừa quay đầu Lâm Tẫn Nhiễm đã biết Phó Tư Nguyên nhìn cái gì, cô nhìn chằm
chằm vào cảnh tượng trước mắt, đi chân trần giẫm lên nền nhà, quên luôn
cả việc thay dép.
Trong phòng khách có hai người đàn ông đang ngồi, mà người ngồi ở phía trong vẫn luôn nhìn cô.
Anh mặt chiếc áo sơ mi trắng, không phải loại ngày thường anh hay mặc khi
làm việc, có vẻ gần gũi hơn, nhìn qua lịch sự mà không kém phần nho nhã. Còn có đôi chân dài được bao bọc trong chiếc quần tây... Trong lúc vô
tình còn để lộ hơi thở cấm dục.
Khuôn mặt đẹp như được điêu khắc, lúc nhìn cô thì khóe miệng cong lên, mở miệng nói, “Em về rồi.”
Nghe anh nói vậy, Lâm Tẫn Nhiễm còn hoảng hốt nghĩ rằng đây không phải nhà mình.
“Sao anh lại ở đây?” Bây giờ Lâm Tẫn Nhiễm mới kịp phản ứng, cô bước lên phía trước.
Chu Chính Hiến khẽ cười, “Đến thăm cô chú.”
“Hả?” Nói cứ như quen thuộc lắm, anh có quen biết gì đâu.
“Đi vào đi.” Phó Tư Nguyên không biết đã đi đến bên cạnh cô từ lúc nào, anh ta khom lưng đặt dép trong tay sang cạnh chân cô, “Nền nhà lạnh lắm.”
“Vâng.” Tâm tư của Lâm Tẫn Nhiễm đều đang đặt lên người Chu Chính Hiến và Chu
Diễn, đang bận nghĩ xem tại sao họ lại xuất hiện ở nhà cô, cho nên cô
rất tùy ý đi dép vào, đương nhiên, cô cũng đã quen với hành động này của Phó Tư Nguyên. Chỉ là, hình ảnh này trong mắt Chu Chính Hiến lại có ý
nghĩa khác.
“Phó tiên sinh, lại gặp mặt rồi.” Chu Chính Hiến nhìn anh ta, sau đó đứng dậy, đưa tay ra.
Phó Tư Nguyên bắt tay với anh, “Ừ, rất khéo, dạo này Chu tiên sinh có khỏe không?”
“Tất nhiên, có bác sĩ tốt như Nhiễm Nhiễm bên cạnh thì sẽ không có vấn đề gì.”
Nhiễm Nhiễm?
Lâm Tẫn Nhiễm theo bản năng liếc nhìn cha mẹ đang ngồi bên cạnh, quả nhiên, cô thấy rõ khi cha mẹ nghe thấy cái tên Nhiễm Nhiễm thì trong mắt tràn
ngập sự kinh ngạc, còn có vui mừng.
Lâm Tẫn Nhiễm: “...”
“Thì ra là mấy đứa đều biết nhau.” Đổng Hựu Cầm liếc Lâm Tẫn Nhiễm, vội đứng dậy nói, “Vậy là được rồi, mấy người trẻ tuổi các con ngồi đây nói
chuyện đi, cô đi nấu cơm.”
“Đúng đúng đúng.” Lâm Phong tiếp lời. “Các con nói chuyện đi, ở trong nhà cứ tự nhiên, không cần khách sáo.”
Chu Chính Hiến gật đầu với Lâm Phong, “Chú Lâm, chú còn phải nghỉ ngơi
nhiều, không cần miễn cưỡng thân thể để tiếp đãi đâu ạ, chúng cháu cũng
không phải người ngoài.”
Suýt nữa Lâm Tẫn Nhiễm đã trợn tròn mắt, không phải người ngoài? Vậy là người nào?
Có điều, nửa câu đầu Chu Chính Hiến nói đúng. Vì thế Lâm Tẫn Nhiễm bước
đến sau lưng Lâm Phong, “Cha, để con đưa cha vào phòng nghỉ ngơi, con sẽ tiếp đãi bọn họ.”
Lâm Phong quả thật đã mệt, “Được.”
Lâm Tẫn Nhiễm vừa mới đưa Lâm Phong vào thì cửa liền bị đẩy mạnh ra, mẹ cô đi vào theo.
“Chuyện này là sao vậy Tẫn Nhiễm?” Cửa vừa đóng lại Đổng Hựu Cầm đã hỏi dồn,
“Cái cậu Chu kia có quan hệ gì với con? Cậu ấy gọi con là Nhiễm Nhiễm... Các con thân thiết lắm sao? Không phải là bạn con à? Chậc, sao chuyện
này lại không nói với mẹ tiếng nào?”
Lâm Tẫn Nhiễm, ".... Mẹ, đừng kích động, chúng con không có quan hệ gì cả.”
Đổng Hựu Cầm lườm cô, “Con đừng nói linh tinh, người ta đã đến tận nhà gặp
mẹ và cha con, còn mang theo rất nhiều quà, như thế mà con còn nói không có quan hệ?”
Lâm Tẫn Nhiễm mím môi, “Lúc nãy hai người đã nói chuyện với anh ấy rồi, anh ấy nói thế nào ạ?”
“Cậu ấy nói mình là bạn con, nghe nói cha con bị bệnh nên đến thăm.”
“À.” Lâm Tẫn Nhiễm nói, “Con bổ sung thêm một chút, anh ấy còn là ông chủ của con.”
“Cha thấy cậu ấy không phải người bình thường.” Lâm Phong nói chen vào, “Khí chất đó không phải người xuất thân từ gia đình bình thường có được, cậu ấy thích con à?”
Lâm Tẫn Nhiễm nghẹn lời.
Lâm Phong thấy cô im lặng thì đã đoán được một vài chuyện, “Nhìn qua là
người tốt, có điều vạn sự tùy duyên, con tự mình xử lý đi.”
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ nói, “Con biết rồi cha, con đi ra ngoài đây.”
“Được rồi, đi ra đi.”
Lâm Tẫn Nhiễm xoay người mở cửa, Đồng Hựu Cầm đè tay cô lại, “Tẫn Nhiễm, mẹ không muốn xen vào chuyện của con, nhưng vẫn phải hỏi nhà cậu ấy không bình thường đến mức nào? Người nhà cậu ấy có biết con không?”
Lâm Tẫn Nhiễm mỉm cười, “Mẹ, bọn con không có gì cho nên người nhà anh ấy
có biết hay không cũng không quan trọng, mẹ không cần suy nghĩ nhiều, cứ coi anh ấy là bạn bè bình thường của con là được.”
Nói xong, Lâm Tẫn Nhiễm mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài phòng khách, ba người đàn ông ngồi trên sofa thấy cô đi ra, ánh mắt đồng thời nhìn về hướng này, ba ánh mắt mang theo ba hàm ý khác nhau.
Chu Chính Hiến và Phó Tư Nguyên cùng ngồi trên ghế dài, Lâm Tẫn Nhiễm nhìn
thoáng qua, gần đó là Chu Diễn. Cô quay đầu nhìn anh ta, “Làm sao hai
người biết nhà em?”
Chu Diễn thấy cô ngồi xuống thì bắt đầu khẩn trương, “Cái đó... Tôi..."
“Hỏi Ngô Quý Đồng.” Chu Chính Hiến ngồi bên cạnh trả lời, anh sẽ không nói là do điều tra cô mà biết.
Lâm Tẫn Nhiễm hừ một tiếng, “Cậu ta lắm lời thật đấy."
“Hai người thật sự đi từ Bắc Kinh tới nhà em?”
Chu Diễn ngồi gần cô, cũng không biết nên trả lời thế nào, anh ta không
bình tĩnh nổi nên trực tiếp đứng lên, “Tôi đi xuống bếp xem cô Đổng có
cần giúp gì không.”
Dứt lời, anh ta đi như chạy trốn.
Lâm Tẫn Nhiễm cười như không phải nhìn anh ta, quay lại hỏi Chu Chính Hiến, “Anh ta biết nấu ăn?”
Chu Chính Hiến suy nghĩ, "Hình như biết."
Lâm Tẫn Nhiễm cười nhạo một tiếng, “Người bên cạnh mình mà anh cũng không hiểu rõ, đúng là có bản lĩnh.”
“Anh hiểu cậu ta làm cái gì?” Ánh mắt Chu Chính Hiến trở nên dịu dàng, thản nhiên nói, “Anh hiểu em là đủ rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT