Chu Chính Hiến hơi híp mắt lại, "Em đúng là thẳng thắn thật đấy."
"Thế giới của người trưởng thành không phải luôn trực tiếp thẳng thắn như
vậy à?" Lâm Tẫn Nhiễm chống cằm nhìn anh, "Người lớn rồi sẽ không giống
như lúc nhỏ, vòng vèo quanh co nhiều như thế, phiền phức lắm."
"Vậy sao?" Chu Chính Hiến đưa tay ra véo cằm của cô một cái, "Vì thế em đang nhắc nhở anh nên thẳng thắn một chút hả?"
"Không, anh đã đủ thẳng thắn rồi, do em cảm thấy chuyện này hơi chậm chạp
thôi." Lâm Tẫn Nhiễm cong môi cười một cái, "Dù sao, bây giờ em cũng
chưa thích anh như vậy."
Trong lòng Chu Chính Hiến chợt cảm thấy buồn phiền, anh ngước mắt nhìn cô, "Em không thích anh à?"
Lâm Tẫn Nhiễm dùng hai ngón tay kẹp cái tay anh đang nắm cằm của cô ra, "Ai quy định anh thích em thì em nhất định phải thích anh chứ. Chu tiên
sinh, tuy điều kiện của anh rất tốt, nhưng cũng không thể bá đạo như thế được."
Lúc trước anh nói không thích em, lúc trước anh nói em ngây thơ, nói em nhỏ tuổi. Ồ, chẳng lẽ bây giờ tuổi tác kéo gần lại rồi sao?
Đại thiếu gia nhà họ Chu, để cho anh qua cửa dễ dàng như vậy thì em không mang họ Lâm nữa.
"Anh bá đạo?" Chu Chính Hiến không khó chịu cho lắm, "Anh thật sự bá đạo thì em còn có thể ngồi ở đây như vậy à?"
Lâm Tẫn Nhiễm liếc anh một cái, "Nếu không anh muốn cưỡng ép em sao? Vậy em có thể phải nhắc nhở trước nhé, hãm hiếp là phạm pháp đấy."
Chu Chính Hiến: "..."
"Reng reng reng..." Di động của Lâm Tẫn Nhiễm kêu lên, cô lấy nó từ trong túi áo ra, sau khi liếc nhìn màn hình mới nghe máy, "Alô, Tư Nguyên à?"
"Ngày mai anh sẽ đến Bắc Kinh, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa nhé."
Lâm Tẫn Nhiễm gật đầu, "Được, đi đâu?"
"Em muốn ăn gì? Anh mời."
"Ăn... đồ Nhật đi."
"Là anh mời em, em chọn món anh thích làm gì?"
Lâm Tẫn Nhiễm khẽ cười, "Em cũng thích ăn mà, em biết trong khu Triều Dương Tân Nguyên số 1 có một nhà hàng Nhật rất ngon, vừa đúng lúc làm thịt
anh một trận luôn."
"Được, đến lúc đó anh qua trường đón em."
"Em không ở trường, anh đến gần chỗ đó chờ em là được rồi..."
Lúc Lâm Tẫn Nhiễm nghe điện thoại thì khuôn mặt rất vui vẻ, điều này làm Chu Chính Hiến thấy cực kỳ không thoải mái.
Lúc trước từng gặp Phó Tư Nguyên một lần, anh còn nhớ người này. Mà trực
giác cũng nói cho anh biết, người đàn ông này và Lâm Tẫn Nhiễm có quan
hệ không bình thường.
Sau khi nói chuyện một lúc lâu, Lâm Tẫn Nhiễm cúp điện thoại, "Em cầm bát về đây, anh nghỉ ngơi sớm đi."
"Đợi đã." Chu Chính Hiến kéo cổ tay cô, "Ngày mai em phải ra ngoài hả?"
Lông mày Lâm Tẫn Nhiễm hơi nhíu lại, "Lúc nghỉ trưa em ra ngoài ăn cơm, tuyệt đối sẽ không làm lỡ công việc đâu."
Chu Chính Hiến yên lặng một lát mới hỏi, "Với một người đàn ông hả? Anh ta là bạn em?"
Khóe miệng của Lâm Tẫn Nhiễm hơi cong lên, cố ý nói, "Không chỉ là bạn bè mà còn là thanh mai trúc mã nữa."
Chu Chính Hiến: "..."
Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Tẫn Nhiễm và Phó Tư Nguyên gặp nhau ở nhà hàng Nhật Bản.
"Đã gọi mấy món rồi, nhìn lại xem em còn thích gì nữa không?" Phó Tư Nguyên đưa thực đơn cho cô, "Em gọi món đi."
Lâm Tẫn Nhiễm cũng không khách sáo, nhận thực đơn nhìn một chút, "Lần này thì khi nào đi?"
"Mấy ngày nữa." Phó Tư Nguyên ngừng một chút mới nói, "Em nói em không ở trường, chẳng lẽ đang ở Chu gia à?"
"Ừ." Lâm Tẫn Nhiễm nhanh chóng gọi món, cô đưa thực đơn cho người phục vụ, "Có vấn đề gì không?"
Phó Tư Nguyên nhíu mày, "Sao em còn ở đó làm gì, khi nào em định nghỉ việc?"
"Em đang làm rất tốt, tiền lương lại cao, em nghỉ việc làm gì?" Lâm Tẫn Nhiễm hỏi ngược lại.
"Nhưng em ở đó mà không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Lâm Tẫn Nhiễm cụp mắt.
Trầm mặc rất lâu, đột nhiên cô ngẩng đầu nói, "Anh ấy có quay về tìm em."
Phó Tư Nguyên sững sờ, "Cái gì?"
"Lúc động đất, anh ấy đã mạo hiểm quay về tìm em." Lâm Tẫn Nhiễm nở nụ cười
chua chát, "Tư Nguyên, thực ra anh ấy... rất quan tâm em."
Yết hầu của Phó Tư Nguyên hơi thắt lại, "Vậy thì sao, ngược lại cái chết
của em gái em và vết thương của em đều do anh ta mà ra đấy."
"Nhưng mà..." Giọng nói của Lâm Tẫn Nhiễm khàn khàn, "Hồi trước lúc em nói với anh mấy lời đó, có lẽ là em rất hận anh ấy, nhưng càng lớn thì chợt
hiểu, thực ra mấy chuyện này không liên quan đến anh ấy. Em... cha của
em cứu ai không phải anh ấy có thể quyết định được, cha của em coi Chu
gia là tín ngưỡng, vất vả một đời vì Chu gia, trong mắt ông ấy, người kế thừa của Chu gia chính là tương lai của Chu gia, đương nhiên ông ấy..."
"Lâm Tẫn Nhiễm!" Phó Tư Nguyên trầm giọng cắt ngang lời cô, "Bây giờ em đang nói những lời này là có ý gì, em muốn nói với anh là bây giờ em không
chỉ không hận anh ta mà còn muốn trở về bên cạnh anh ta sao, vậy em nói
với anh ta chưa, em nói với anh ta em chính là Chu Nhiên năm đó chưa?"
Lâm Tẫn Nhiễm khựng lại, "Chưa."
"Tại sao lại không nói với anh ta, thực ra trong lòng em còn thích anh ta
chứ gì, không cần nói cái gì mà công việc cái gì mà tiền lương, thực ra
em chỉ muốn được ở bên cạnh anh ta thôi. Lâm Tẫn Nhiễm, em cho bản thân
em quá nhiều lý do rồi."
"Anh nghĩ nhiều rồi..."
"Em nói với anh ta đi, chỉ cần em nói em là ai, em có thể trở lại lúc trước."
"Em không muốn trở lại lúc trước!" Bỗng nhiên Lâm Tẫn Nhiễm ngước mắt, "Em
không muốn làm Chu Nhiên, em không muốn mang họ Chu, em càng không muốn
bị trói buộc trong quy củ của Chu gia, em của hiện tại rất tốt, không
cần phải đào chuyện quá khứ lên nữa."
"Đã như vậy em đừng ở bên cạnh anh ta nữa, chỉ cần ở bên cạnh anh ta một
khắc thôi, em gái của em, cha của em... tất cả quá khứ sẽ vĩnh viễn dừng lại trong đầu em." Hai tay của Phó Tư Nguyên nắm lại thành quyền, anh
ta rất cố gắng kiềm chế những cảm giác đau đớn trong lòng, một lúc lâu
sau mới nói, "Tẫn Nhiễm, chẳng lẽ em muốn lấy thân phận bây giờ ở bên
anh ta?"
Lâm Tẫn Nhiễm cười nhạt, không nói gì.
"Gia tộc anh ta như thế nào em hiểu rõ nhất, nếu đến lúc anh ta thoải mái
buông bỏ, em sẽ thế nào? Em có thể nói không sao cả, đã gặp nhau thì
cũng có lúc chia tay, nhưng em quên được anh ta sao?" Phó Tư Nguyên nói
xong, lại sờ sờ đầu cô, giọng nói của anh ta cũng nhẹ nhàng hơn, "Nếu em không chắc chắn thì không nên đùa với lửa, đến lúc đó bản thân lại bị
thương mà thôi."
"Đủ rồi." Lâm Tẫn Nhiễm thở dài, cô nói với Phó Tư Nguyên, "Đồ ăn lên rồi, ăn đi."
"Tẫn Nhiễm..."
"Anh không cần lo lắng cho em, thật mà." Lâm Tẫn Nhiễm cong môi, "Trong lòng em hiểu rõ."
"Em... Haizzz." Phó Tư Nguyên nhíu mày, "Anh không hiểu nổi em nữa."
Lâm Tẫn Nhiễm gắp một miếng sushi trong đĩa nhỏ của mình, đâu chỉ anh không hiểu, bản thân em... cũng sắp không hiểu nổi bản thân nữa rồi.
Ăn xong, hai người đang đứng trước cửa định gọi xe.
"Lâm Tẫn Nhiễm." Đúng lúc này, đột nhiên một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt hai người, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt đầy ý cười dịu dàng của
Chu Chính Hiến xuất hiện.
Người vừa gọi cô cũng chính là anh.
Lâm Tẫn Nhiễm hơi bất ngờ nhìn anh, "Hôm nay bác sĩ Dương nói với em, anh phải bay đến chỗ khác, sao anh..."
"Hôm nay thân thể của thiếu gia không khỏe." Đột nhiên Chu Diễn ở hàng ghế trước nói, "Cho nên tôi nghĩ dẫn cô theo sẽ tốt hơn."
Lâm Tẫn Nhiễm khó hiểu, "Sao mấy người biết em ở đâu?"
Chu Chính Hiến nhìn Phó Tư Nguyên một cái, "Hôm qua không phải em ở bên
cạnh anh nghe điện thoại sao, ngại quá, cách âm trong ống nghe không tốt lắm."
Lâm Tẫn Nhiễm: "..."
Chu Diễn lên tiếng, "Lâm Tẫn Nhiễm, lên xe đi, chúng ta đi thôi."
Lâm Tẫn Nhiễm hỏi, "Hả? Hai người đi đâu, vé máy bay của em..."
Chu Diễn khẽ cười, "Đều chuẩn bị xong rồi, còn thiếu cô thôi."
Lâm Tẫn Nhiễm "à" một tiếng, quay đầu nhìn Phó Tư Nguyên, "Vậy em không tiễn anh nữa nhé, em đi với bọn họ trước đây."
Phó Tư Nguyên nheo mắt lại, anh ta nhìn Chu Chính Hiến một cái, lên tiếng, "Được, chú ý an toàn."
"Phó tiên sinh yên tâm, cô ấy ở bên cạnh tôi rất an toàn." Chu Chính Hiến
cười nhạt, "À đúng rồi, lần sau Phó tiên sinh có thời gian có thể đến
nhà tôi ngồi một chút."
Phó Tư Nguyên lễ phép nở nụ cười, chỉ là nụ cười rất nhạt, "Ngài khách sáo rồi."
Lâm Tẫn Nhiễm nghĩ: Bầu không khí thật kỳ quái..
Cô kéo cửa xe ngồi vào trong, "... Mau đi thôi."
-------------------------------------------------
Sân bay, mấy người đã đến phòng chờ.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Trước đó cũng đã có kinh nghiệm mấy lần đi tới mấy
thành phố khác cùng đám người Chu Chính Hiến, nhưng không hiểu vì sao
giữa đường đi như thế này thì lại là lần đầu tiên.
Chu Diễn nhét vé máy bay vào tay cô, nhanh chóng trả lời, "Tứ Xuyên."
"Cái gì?" Lâm Tẫn Nhiễm sững sờ, "Anh nói là đi đâu cơ?"
"Tứ Xuyên." Thực ra lần này Chu Chính Hiến cũng không định đưa Lâm Tẫn
Nhiễm theo. Nhưng trưa nay, đột nhiên Chu Chính Hiến bảo tài xế chạy đến trước nhà hàng Nhật Bản kia, đồng thời sau khi nhìn thấy đôi nam nữ bên trong tấm kính trong suốt kia rất lâu, Chu Diễn hiểu, hôm nay Lâm Tẫn
Nhiễm phải đi cùng rồi.
"Các anh đến đó làm gì?" Tiếng chuông báo động trong lòng Lâm Tẫn Nhiễm vang lên, đột nhiên một ý nghĩ nào đó xuất hiện trong đầu cô, làm cho cô bắt đầu hoang mang.
Chu Diễn nhìn Chu Chính Hiến một cái, không biết có nên nói thật hay không. Nhưng anh ta không ngờ Chu Chính Hiến chỉ khựng lại trong chốc lát liền trả lời, "Đi tế hai người bạn cũ."
Lâm Tẫn Nhiễm run lên, "Bạn cũ?"
"Lần này không phải công việc, sẽ nhanh chóng trở về." Chu Chính Hiến nhìn cô một cái, "Em làm sao vậy?"
Đột nhiên sắc mặt của Lâm Tẫn Nhiễm tái đi, lông mày Chu Chính Hiến nhíu lại, đưa tay kéo tay cô, "Em không khỏe à?"
"Không phải." Lâm Tẫn Nhiễm cố gắng nặn ra một nụ cười, "Hình như lúc nãy ăn quá nhiều."
Chu Chính Hiến lo lắng, "Đi khám bác sĩ trước xem."
"Ồ." Lâm Tẫn Nhiễm nắm tay anh, "Không cần đâu, nghỉ ngơi một lát là được rồi, chuyện nhỏ thôi."
Chu Chính Hiến hoài nghi nhìn cô, "Em chắc chứ?"
"Em chắc mà." Lâm Tẫn Nhiễm ngồi xuống ghế dựa, cụp mắt che giấu sự hoang
mang trong mắt, "Chu tiên sinh, bây giờ máy bay cũng bay rồi còn đi tới
bệnh viện làm gì nữa, mấy người nhà giàu các anh cũng phiền phức quá
đi."
Chu Chính Hiến: "..."
Chu Diễn ở bên cạnh yên lặng mím môi, chẳng lẽ do lần trước anh ta đề cập
đến cô gái chết trong vụ động đất ở Tứ Xuyên cho nên bây giờ Lâm Tẫn
Nhiễm phát giác ra cái gì đó?
Chẳng lẽ thiếu gia đi tế người ta nên Lâm Tẫn Nhiễm không vui?
Gay rồi, quả nhiên do anh ta nói nhiều quá mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT