Sự nghi ngờ bất định trong mắt cậu ta dường như đã nói rõ, đề nghị này cũng chẳng phải sự ỷ lại sinh ra sau hoạn nạn. Nhưng ngữ điệu của cậu ta lại kiên quyết bất ngờ, giống như đang sợ bản thân đổi ý.

Vốn tôi định từ chối thỉnh cầu này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao sau khi rời khỏi đây, tôi cũng cần có người cùng đường có thể yểm hộ lẫn nhau, giảm đi một ít phiền phức mà thẩm tra mang đến.

“Được rồi” Tôi nói, dẫn cậu ta ra khỏi hẻm xám.

Cậu ta bảo tôi gọi mình là Lindsey, tôi kêu cậu ta gọi tôi là “Vic”. Chúng tôi đồng hành rất nhiều ngày, vẫn từ tốn hướng về phía tường thành. Càng ngày tôi càng chắc chắn rằng cậu ta trốn ra từ chỗ nào đấy mà không có kế hoạch chu toàn, thậm chí trên người cậu ta còn chẳng có lấy một xu——May mà tôi còn một ít, trừ phần chuẩn bị để mua vé xe, số còn lại vẫn có thể miễn cưỡng lấp đầy cái bụng của chúng tôi.

Mới đầu lòng cảnh giác của cậu ta rất nặng, có sự chống cự với việc người khác tặng đồ ăn cho, chỉ nắm chặt cái bánh mì tôi đưa, nhìn nó một lúc lâu. Có một khoảng tôi không nhìn cậu ta, cố gắng ăn thật chậm. Chờ tới lúc tôi quay sang thì thấy cái miệng nhỏ của cậu ta đang cắn miệt mài, tóc xõa, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Trong mấy ngày đầu Lindsey không giao lưu với tôi, duy trì một khoảng cách không xa không gần với tôi. Dù cậu ta có tới bên cạnh tôi, phần lớn cũng là tôi mở miệng. Tôi cứ thế dẫn cậu ta tới chân tường thành, làm như tùy tiện hỏi thăm tình huống bán vé xe, lại biết được một tin tức ngoài ý muốn: trạm gác của Thành thứ chín đã bị hạ lệnh giới hạn xuất nhập, trừ những người có giấy chứng nhận đặc thù, hiện tại không có ai được phép thông hành ở Cửu thành.

“Đây là chuyện bình thường” Người thủ thành nói, “Ngắn thì ba, năm ngày”

Nhưng thực tế, mãi đến tận trung tuần tháng sáu, tôi cũng không nghe được bất kỳ tin đồn bãi bỏ lệnh. Tôi từng trốn Lindsey gửi điệp thư cho mấy người bạn, có điều có thể là bởi khoảng cách quá xa, làm cho chúng thường đang bay được nửa đường thì tiêu hao hết ma lực mà vỡ nát, tôi không thể nhận được bất kỳ hồi âm nào từ Gerundnan. Xuất phát từ suy xét khả năng bị đánh chặn, tôi cũng không dám dùng bồ câu đưa thư. Chiếc hộp đen vẫn chôn ở xa, tôi không lo nó bị người đào lên, nó được chôn rất sâu, phía trên còn đính kèm phù văn tôi làm.

Thời tiết ở đây ấm dần lên trên con đường chờ đợi này, trong Thành thứ chín tăng thêm chút không khí giao thoa xuân hạ. Để duy trì kế sinh nhai đơn giản, tôi và Lindsey tới chợ đêm rao bán ít hàng hóa linh tinh. Chúng thường là mấy món đồ nho nhỏ như dây buộc tóc, hạt châu giả ——loại tượng thần điêu khắc thô sơ cũng bán rất khá, nhưng lúc bán ra phải tránh tầm mắt của lính tuần tra.

Có một hôm đồ bán xong từ rất sớm, tôi bèn thử làm nghề chính của kẻ lang thang, ôm đàn ca hát ở ven đường. Lindsey ở một bên nhìn chăm chú, khuôn mặt lẫn vào đám người chung quanh. Sau khi kết thúc một bài cậu ta sẽ cầm mũ giúp tôi, đi một vòng quanh mấy người dừng chân.

Ban đầu tôi chỉ nghe một bài hát mấy người lang thang thường chơi, thế là đâu đâu cũng đàn đi đàn lại cùng một bài. Không nghĩ chưa tới mấy ngày, Lindsey đột nhiên cắt ngang lúc tôi đang tập luyện, lần đầu tiên chủ động nói chuyện với tôi.

“Anh chỉ…chỉ biết mỗi bài này thôi à?” Cậu ta hỏi.

Tôi hơi xấu hổ thừa nhận. Cậu ta duỗi tay qua, im lặng hỏi mượn đàn của tôi. Cậu ta cũng ngồi dựa vào tường ở góc đường, ôm nó trên đầu gối gảy một cái, nhẹ giọng mở miệng hát:

“Chú chim nhỏ trong rừng ngậm cành xương

Chiếc thuyền con lái vào đầm lầy về đêm

Điều đó đã xảy ra rất lâu về trước

…”

Tôi nghe cậu ta hát xong một đoạn, không nhịn được vỗ tay bảo hay.

“Tôi cảm thấy nên đổi thành cậu lên hát, tôi sẵn lòng quơ mũ xin tiền thay cậu” Tôi đề nghị, “Nếu thu nhập của chúng ta tăng gấp đôi, có lẽ rất nhanh có thể ở nhà trọ——Ở nhà trọ rồi có thể cố định địa điểm diễn——Cố định địa điểm diễn rồi có thể từ từ bay lên siêu sao thời đại——Sau đấy chúng ta mặc kệ quá khứ thế nào, tóm lại là có thể ăn ở không lo cả đời. Trình tự này có logic không, cậu tới nhìn thử đi”

Cậu ta bỗng nở nụ cười, giơ tay lau cái mặt bẩn thỉu một cái.

“Thích hợp lắm” Cậu ta nói.

Cậu ta đặt đàn lên tay tôi, nụ cười cũng không phai nhanh. Lúc này hai gò má cậu tắm mình dưới trời quang, nhìn như một cậu học trò trẻ tuổi không lo nghĩ, chỉ thi thoảng buồn rầu về bài tập.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta cười, cũng là lần đầu tiên nghe thấy cậu nói đùa. Từ hôm ấy trở đi, cậu ta nói nhiều hơn, thường xuyên nhẹ nhàng vỗ mặt đàn dạy tôi một vài bài hát địa phương. Cậu ta không chịu hát một mình trước mặt mọi người, thỉnh thoảng sẽ ngồi cạnh tôi hòa âm. Tôi vẫn nhớ lúc bọn tôi hát một bài hát hài hước dưới hình thức đối thoại, cứ mỗi lần tôi hát vài câu cậu ta lại đáp “Ừ” hoặc “Không”, thú vị cực. Cậu vừa mở miệng đã chọc cười người vây xem.

Sau tôi phát hiện cậu ta còn biết cả hội họa. Ngày mưa lúc chúng tôi tránh mưa dưới mái che, cậu ta dùng ngón tay chấm nước vẽ người qua đường. Ngón tay tôi lặng lẽ chỉ ai, cậu ta liền nhanh chóng vẽ một bức trên phiến đá——bao giờ cũng có thể vẽ xong trước khi nước khô ráo, hơn nữa trông vô cùng sống động. Tôi khen cậu ta vẽ các chi tiết nhỏ sinh động, cậu ta liền giải thích cho tôi: “Anh xem, đôi mắt là nhân tố quyết định truyền tải thần thái của một người, mỗi một đôi mắt đều có điểm khác biệt” Nói rồi tô khóe mắt kia, giọt nước mới phủ lên cái cũ, nhợt nhạt không đều chồng lên nhau.

Có lẽ cậu ta nhận ra được gì đó thông qua sự kỳ lạ của tôi đối với Cửu thành, tôi cũng phát hiện cậu ta không quen thuộc khu vực chúng tôi du đãng, nhưng lại biết rất nhiều chuyện mà chưa chắc mọi người đều biết. Chúng tôi chưa từng hỏi thân phận của nhau, lại chung sống vô cùng hài hòa. Tôi chỉ để ý, cậu ta từng một lần nhắc đến chuyện nhà mình, có vẻ không được hạnh phúc, nói cậu ta là một trong rất nhiều đứa con.

Tính toán đâu ra đấy, tôi ở lại Phổ Quốc gần một tháng. Lệnh giới hạn đi lại vẫn chưa được xóa bỏ, trên các tờ báo gần đây, Phổ Quốc đã gia nhập vào một liên minh nào đó do Yinsha dẫn đầu, tình hình chính trị với Gerundnan mơ hồ trở nên căng thăng. Tôi cố hết sức không bộc lộ sự lo lắng trước mặt Lindsey, song đã bắt đầu tính toán một cách khác để về nước. Giấy chứng nhận ở chợ đêm với tôi mà nói quá đắt, quân đồn trú ở cổng thành lại rất nghiêm ngặt, nghe bảo hoàn toàn không có cách trốn vé xe hồng bì——Tôi bất chấp nguy hiểm hỏi thăm Lindsey về phương diện này, có điều không thu hoạch được biện pháp hữu dụng. Cậu ta hỏi tôi: “Sao thế?” Tôi chỉ có thể đáp lại bằng cái lắc đầu.

Cuối tháng sáu chúng tôi đi ngang qua một điểm giao giữa trong và ngoài thành, Lindsey gọi chỗ này là “Cung Aling lúc hoàng hôn” ——Cái tên được phóng đại so với hiện thực hoa lệ lộng lẫy, song đúng là một nơi rất đẹp. Vừa khéo hôm ấy chúng tôi rao bán xong sớm, bèn an vị dưới cây cột của tòa kiến trúc, nhìn những bậc thang thật dài phía dưới.

“Một lát nữa, dàn hợp xướng hát thánh ca sẽ qua đây” Lindsey nói, “Vào thời điểm này hàng tháng, họ sẽ biểu diễn trên bậc thang”

“Có nhiều người tới xem không?” Tôi hỏi.

“Tất nhiên không nhiều như anh tưởng đâu” Lindsey nói, “Ngày nào họ cũng hát, chỉ là lúc này sẽ tới đây”

“Tôi tưởng tín đồ toàn thành sẽ chen tới chỗ này đến độ nước chảy không lọt chứ”

“Toàn thành ấy hả?” Lindsey nói, bỗng nở một nụ cười lộ thái độ chế nhạo.

“Chẳng nhẽ không đúng?” Tôi nói, “Tôi tưởng Tân thần giáo là tín ngưỡng——toàn quốc của Phổ Quốc”

“Không phải” Lindsey nói, lông mày dường như nhíu lại, “Những kẻ lưu lạc ở tầng ngoài cùng không tin Thần, những quý nhân yên ổn trong khu giàu có cũng không tin. Bàn về giáo hội, người của Hội lễ nghĩa căn bản chẳng tin——về phần người của Hội lễ nghĩa, bọn giết người thì có gì để nói? Kẻ giàu nhất và người tự do nhất không tin thuyết từ của Tân thần giáo, tin thì chỉ có tuyệt đại đa số tầng lớp trung lưu nghèo, hy vọng không thiết thực nó có thể mang tới cho họ tháng ngày tốt đẹp hơn”

Tôi nhìn cậu ta lộ vẻ mặt chế giễu, ngữ ý cực đoan, lén lén lút lút liếc mắt nhìn quanh thay cậu ta: “Này, cậu coi chừng lính tuần tra đi qua đấy”

Cậu ta dùng tay hất mái tóc vàng ra sau, rầu rĩ gục cổ.

Lúc này tôi nhớ tới một vấn đề vẫn luôn tò mò: “Vậy Giáo chủ Garuno rốt cuộc là kiểu người như thế nào?”

Lindsey bĩu môi, ẩn trong nụ cười không rõ là căm ghét hay là khen ngợi.

“Tôi quên mất không nhắc đến gã” Lindsey nói, “Gã là kẻ duy nhất thật sự tin Thần trong đám người đó. Năng lực tuyệt vời, lạnh nhạt ngoan đạo, bình dân ăn chay——”

Trái tim tôi bỗng chốc nảy một cái.

“Tôi biết ông ta có một điểm cứu tế ở đường 28” Tôi nói, Lindsey bị tôi hấp tấp ngắt lời, quay sang nhìn tôi, “Thế có phải ông ta cũng ở gần đây không?”

“Gã không ở gần đây——vừa khéo tôi biết cái này” Lindsey nói, cụp mắt “Gã ở trong cái nhà tại điểm bố thí kia”

Tôi còn muốn hỏi cậu ta nhiều hơn, nhưng đã thấy dàn hợp xướng đi về phía này.

Lindsey nói: “Đi thôi, chúng ta ra đối diện đường ngồi”

Thế là chúng tôi đi xuống bậc thang, qua một con đường đá vụn, ngồi ở bên lề đường đối diện “Cung Aling”. Chúng tôi ngẩng đầu nhìn một hàng thiếu niên thiếu nữ, bọn họ mặc áo choàng ngắn màu xám, nhưng không trùm mũ, lộ ngũ quan tràn trề tuổi xuân. Bọn họ hát hết bài thánh ca này đến bài khác, giọng ca trong trẻo lại rung động lòng người, giống như giai điệu kia có thể bay lên chân trời xa xôi từ thế gian sắp chìm vào màn đêm. Ánh tà dương bị Cung Aling che ở phía sau, nhìn qua Cung Aling như đang tỏa ánh sáng nhàn nhạt.

Có rất nhiều người ở đằng sau và đối diện chúng tôi tới rồi lại đi, có vài người dừng chân quan sát. Tôi tình cờ nghe được một đoạn đối thoại, giọng rất nhỏ, không lẫn vào tiếng thánh ca, chỉ bay vào lỗ tai tôi. Tôi nghe xong rất nhiều bài, nghe được vài tiếng bước chân mới tới, đứng phía sau tôi và Lindsey.

“Thánh ca?” Có người nói, “Tự nhiên cậu có hứng nghe vậy?”

“Chỉ là hưởng thụ giai điệu thôi” Một người khác bảo, “Nếu đã tạt qua”

Giọng nói của người phía sau vang lên cùng lúc, toàn thân tôi không thể nhúc nhích, giống như có một dòng điện chạy từ đỉnh đầu tới cột sống. Tôi chỉ biết ngồi cứng ngắc tại chỗ, sống lưng mất cảm giác, sợi tóc nhỏ bé nhất lại lướt lên nhè nhẹ. Tôi suýt nữa đã quên mất nên đặt tay chân ra sao. Có trời mới biết tôi muốn quay đầu lại nhìn đến nhường nào, nhưng xuất phát từ một nỗi sợ nào đó, tôi không thể làm bất cứ hành động gì khiến người ta sinh nghi. Lindsey cũng không để ý tới sự khác thường của tôi. Hai người phía sau vẫn đang nói chuyện.

“Đã đạt được sự đồng thuận với những người liên minh kia chưa?” Người ban đầu hỏi.

“Không tính là công lao của tôi,” Giọng nói tôi biết kia bảo, “Tôi chỉ phơi bày sự tồn tại của mình với những người đó thôi”

“Ý nghĩa phi phàm” Người ban đầu kia nói tiếp, “Đây chính là điều Giáo chủ muốn đạt được”

Người sau im lặng một lúc. Những tiếng ca kia lại nhân cơ hội truyền vào tai tôi——Có lúc tôi nghe thấy tiếng hát, có lúc lại nghe thấy tiếng nói chuyện. Thời điểm giọng nói của hắn lấp vào, nghe giống hệt những tiếng nhạc kia.

“Nghe nói cậu vào nội thành nộp báo cáo xong thì suốt đêm trở lại Thành thứ hai,” Người trước nói, “Tôi còn tưởng cậu sẽ ở lại thêm hai ngày. Thành thứ chín cũng đâu tệ lắm——nhất là nội thành, cậu muốn lấy gì cũng có cách, hơn nữa còn an toàn”

“Không được” Người sau nói, “Thành thứ chín không phải nơi tôi nán lại”

Người lúc đầu kiến nghị họ qua bên kia đường để nghe tiếp, như vậy sẽ gần Cung Aling hơn, tầm nhìn cũng tốt. Theo đó tiếng bước chân phía sau tôi xa dần, hai mắt tôi nhìn đám người chung quanh thật nhanh, nhưng nhất thời không chớp được bóng họ.

Dàn hợp xướng đang hát một bài thánh ca trầm lắng sầu muộn, tôi bỗng cảm thấy giai điệu của nó quen quen. Tôi chưa từng nghe bài hát giống thế trọn vẹn, nhưng chắc chắn từng nghe một đoạn quen tai. Rồi qua câu này tới câu khác, qua nhịp này đến nhịp khác, tôi rốt cuộc chờ được phần trùng với đoạn trong trí nhớ.

Đó là đoạn bốn nhịp. Nó vừa khớp với một đoạn đã khảm sâu trong kí ức tôi, khiến cho dòng máu đông đặc trong đầu tôi cũng bắt đầu chảy tùy ý.

Ánh mắt tôi ngơ ngẩn dừng lại ở bên kia đường, xuyên qua hai người trong đám người thưa thớt, lúc này đều đứng ở bên bậc thang. Một người trong đó cột mái tóc đỏ vàng, đuôi tóc nhuộm sắc trời chiếu rọi phía sau Cung Aling.

“Mà tình yêu dư thừa đó, khiến ta đau khổ

Ta biết nó bách chiết thiên hồi (1), tất không đền đáp

Chỉ có hòa linh hồn ta

Nhấn chìm thể xác ta…”

Người kia vẫn không nhúc nhích. Có thể hắn cũng đang ngẩn người giống tôi. Tôi từng nghe hắn đàn đoạn này ——lộn xộn, muôn ngàn nỗi sầu, đàn đi đàn lại trong bóng tối ở đại sảnh. Giờ tôi không thấy được mắt hắn, nhưng tôi vẫn có thể thấy đôi mắt đó của quá khứ, khi ấy sao hắn lại có ánh mắt như vậy nhỉ? Là bởi hắn đang đàn đoạn này, cánh cửa phòng ở Vũ trấn mở ra, vận mệnh như trêu đùa để hắn gặp được người mình yêu sao?

Tôi nhìn bóng lưng Carayon, hắn lại quay đầu làm tôi bất ngờ không kịp chuẩn bị, tầm mắt trong chớp mắt hướng về phía tôi.

Những thiếu niên thiếu nữ mặc áo xám vẫn hát tiếp: “Ta nguyện dựa vào cổng tường của người, thiếp đi trong khát khao chân lý, dội lửa tình xuống…”

Nhưng mà đốm lửa trong giây lát này đủ khiến tim tôi đập nhanh hơn, những bài thánh ca không có cách truyền vào lỗ tai tôi. Tôi không thể nhìn hắn được nữa. Tôi chuyển sang nhìn mặt đất chằm chằm, mãi sau mới nhớ mình nên nhìn dàn hợp xướng.

Có lẽ Carayon không biết hiện giờ tôi ở ngay Thành thứ chín——hơn nữa không biết tôi ở ngay đối diện hắn. Chân dung truy nã của tôi vào trung tuần tháng sáu đã được gỡ khỏi đại lộ vào thành, chỉ có một vài con đường nhỏ vắng vẻ vẫn còn giữ vết tích từng dán chúng. Dù thế nào, chắc hắn tưởng mình nhận lầm người.

Qủa thật hắn không nhìn về phía này, con đường đá rộng ngăn cách bóng lưng hắn với tôi ngồi ôm đầu gối. Tôi dời tầm mắt về lại phía hắn, muốn soi sự thay đổi về ngoại hình của hắn mấy tháng này. Tiếng hát kia rất hay, làm cho Cung Aling dưới hoàng hôn ngắn ngủi cũng trở nên đẹp vô cùng.

“Lâu rồi chưa thấy ai nghe chăm chú như anh” Lindsey nói bên tai tôi, “Hay không?”

“Đẹp cực” Tôi lẩm bẩm.

Chú thích:

(1) Bách chiết thiên hồi “百折千回”: Trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả

Alice: Sửa nước Pu -> Phổ Quốc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play