*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Phan Hảo, Song Ngư

Beta-er: Song Ngư

_______

Cô biết Trì Nghiên cũng không có ấn tượng tốt gì với mình. Mạnh Hành Du cảm thấy để bớt tổn hại, nếu đã không tốt cũng không nên để nó tệ đi. Nếu không mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, người khó chịu cũng là cô.

Do đó, cả một tiết buổi sáng, Mạnh Hành Du không chủ động nói một chữ với bạn cùng bàn.

Môn đầu tiên là Ngữ văn, Mạnh Hành Du cất sách tiếng Anh vào ngăn bàn, lấy sách Ngữ văn ra.

Quyển sách này được phát vào hôm qua, tên còn chưa kịp viết, điền tên lên sách giáo khoa mới là một trong những niềm vui của Mạnh Hành Du. Mặc dù học không ra gì, nhưng nghi thức thì vẫn phải có. Thành tích tốt của một môn phải bắt đầu từ một chữ ký đáng yêu.

Một chữ ký dễ thương luôn bắt đầu bằng một cây bút...

Vậy túi đựng bút của cô đi đâu rồi, hả???

Mạnh Hành Du dựa vào xúc cảm, sờ loạn trong ngăn bàn, cái gì cũng không chạm thấy. Cô đành phải lấy từng quyển một sách trong ngăn bàn ra, đến quyển cuối cùng, sách trên bàn đã cao hơn lúc cô đứng lên. Ngăn bàn đã bị bới ra hết, nhưng vẫn không thấy túi đựng bút đâu.

Mạnh Hành Du nhìn núi sách chất trên bàn học, lại nhìn ngăn bàn rỗng, vốn dĩ đã không muốn tìm, liền cân nhắc hỏi mượn Sở Tư Dao, vừa ngẩng đầu lên, đụng phải tầm mắt như cười như không của Trì Nghiên, đột nhiên: "..."

Mạnh Hành Du giả vờ bình tĩnh, đem cặp sách để ở trước ngực, kéo khoá ra, lại tìm lần nữa, lần này may mắn hơn một chút, cô phát hiện ruột của cây bút mình chưa từng dùng.

Nhưng là không có vỏ bút bi, cảm xúc cũng không giống bình thường.

Mạnh Hành Du lấy giấy nháp thử viết hai chữ lên đó, xấu đến mức không dám nhìn thẳng, cô hoàn toàn từ bỏ, đứng lên ra ngoài hỏi mượn Sở Tư Dao cây bút. Chuông vào lớp lại vang lên.

Bàn học còn chưa thu dọn, hai chồng sách chất đống ngăn cản tầm mắt của các học sinh khác, Mạnh Hành Du không rảnh đi mượn bút, trước khi giáo viên vào lớp, luống cuống tay chân nhét sách vở lại vào ngăn bàn.

Một hồi bận rộn, đổi tiết 10 phút cái gì cũng chưa làm xong.

Giáo viên Ngữ văn là tổ trưởng của khối, ngày thường không phải áo sơ mi thì chính là kiểu áo Tôn Trung Sơn (*). Một người đàn ông trung niên nghiêm túc, tóc lại bạc sớm, ở trường đức cao vọng trọng (**), họ Hứa, học sinh trong lớp đều gọi một tiếng Hứa tiên sinh để tỏ vẻ tôn trọng.

(**) Ý chỉ người rất được kính trọng về tài đức

Hứa tiên sinh không giận mà uy, so với lớp của Hạ Cần thì trật tự hơn nhiều.

Tiết học hôm nay tiếp tục bài giảng ngày hôm qua, nhân lúc Hứa tiên sinh viết bảng, Mạnh Hành Du đã xây dựng ổn tâm lý, chọc vào cánh tay của Trì Nghiên, thanh âm ngọt ngào, thái độ thân thiện: "Lớp trưởng, cậu có bao nhiêu cây bút?".

Trì Nghiên đi học cơ bản không dùng bút, một tiết học 40 phút hơn nửa thời gian đều là ngồi không.

Nhưng thần kỳ ở chỗ, mỗi lần bị hỏi bài, anh đều biết câu hỏi là gì, mở miệng trả lời ngay.

Không giống mấy người ngồi chơi không bình thường nói "Chọn C", anh thuộc loại thần tiên học bá ngồi chơi gián tiếp, là một loại ngồi chơi cao cấp, người bình thường không thể nào so lại được.

Mạnh Hành Du cảm thấy mình tốt hơn người bình thường một chút, cô cũng dám ngồi chơi trong tiết Sinh Học và Toán Học trong mấy năm học, nhưng Văn học thì thôi, cho dù cô có ngồi nghe nghiêm túc, cũng không thể hiểu nổi.

Nghe thấy cô nói chuyện, Trì Nghiên nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt đảo qua tay mỏng manh yếu đuối cầm ruột bút: "Ruột bút dùng không tốt sao?"

"...."

Nếu ngài có thể thu lại cái đôi mắt đang hếch lên đó, thì tôi sẽ tin tưởng ngài chỉ là quan tâm bạn cùng bàn thôi.

Mạnh Hành Du rút tay lại, trợn trắng mắt hừ lạnh một tiếng, sau đó quay trở lại phạm vi hoạt động của chính mình, cầm ruột bút lên luyện tập viết tên trên bản nháp

Không cho mượn thì thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ, Du gia đây có gì mà làm không được, cho dù có là cắn ngón tay viết bằng máu thì cô đây cũng sẽ viết được một chữ ký đáng yêu siêu cấp vũ trụ thôi.

"Đây là đáp án đề thi cần ghi nhớ, về sau kiểm tra có thể được sử dụng", Hứa tiên sinh ở trên bục giảng nói.

Mạnh Hành Du nhìn cái bảng đen đầy chữ liền cảm thấy đau đầu, cô viết chữ không nhanh, ngày thường dùng một cây bút để chép bài đã chậm, chứ đừng nói đến ruột bút.

Cô ở bên này lóng ngóng viết, không biết có phải do ruột bút yếu quá không hay do cô vẫn luôn cúi đầu nên đã thành công thu hút sự chú ý của Hứa tiên sinh: "Mạnh Hành Du, em cúi đầu làm gì? Nội dung trên bảng đã nhớ kỹ chưa?".

Cái đầu của Mạnh Hành Du phình to ra, nhẹ giọng trả lời: "Thưa thầy em đang ghi đây..."

"Em còn nguỵ biện, một cây bút trên tay cũng không có, thái độ học tập của em rất có vấn đề đấy."

Mạnh Hành Du suy nghĩ rồi đưa ruột bút lên, tự biết mình có đủ ngu ngốc, giữa coi là ngu ngốc với việc bị mắng thì cô chọn làm một con cừu im lặng còn hơn.

Hứa tiên sinh đã mắng ai thì không thể kết thúc trong 5 phút được, Mạnh Hành Du đã làm tốt công tác tư tưởng, chuẩn bị nghe mắng thì Trì Nghiên lại đẩy một cây bút máy qua đúng vị trí bên tay cô.

Mạnh Hành Du ngẩn ra, không kịp suy nghĩ nhận hay không nhận, cơ thể đã phản ứng trước mà cầm lấy cây bút máy, giơ lên nói với Hứa tiên sinh: "Thưa thầy, em có bút".

Hứa tiên sinh nghe cô nói xong, câu tiếp theo như mắc ở cổ họng, không nói ra được chỉ có thể từ bỏ, nhắc lại hai lần rồi bỏ qua.

Mạnh Hành Du mở nắp bút ra, nắm trên tay còn vương hơi ấm, hẳn là Trì Nghiên vừa mới dùng qua.

Cô quay đầu sang, phát hiện anh lại lấy từ ngăn bàn ra thêm một cây bút, vẫn là bút máy, logo trên nắp bút giống với cái trên tay cô.

Cái người này đúng là thiên về chất lượng cuộc sống hay sao mà chỉ viết bằng bút máy thế không biết.

Cho dù đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần nhìn kết quả mà nói thì vừa rồi anh giúp cô giải vây, Mạnh Hành Du nhìn việc không nhìn người, thấy Hứa tiên không nhìn bên này liền nghiêng người dựa qua, nói với Trì Nghiên: "Cảm ơn".

Càng đến gần, Mạnh Hành Du mới phát hiện Trì Nghiên căn bản không chép bài, cả tờ giấy trắng nằm dưới sách Ngữ Văn, mặt trên là khuông nhạc, liếc mắt nhìn sơ qua một cái nốt nhạc thì có chút giống nòng nọc.

Chuyên tâm chép bài thì bị mắng, ngồi chơi làm việc riêng thì không hề hấn gì, Mạnh Hành Du cảm thấy Hứa tiên sinh nên đổi mắt kính đi là vừa.

Tóc mái bên tai Mạnh Hành Du rũ xuống, quét đến cổ tay Trì Nghiên, vừa ngứa vừa tê, hơi thở đều là mùi sữa tắm của con gái.

Sau khi viết xong một cái nốt nhạc, Trì Nghiên dừng bút nhìn thoáng qua, sau đó đè tờ giấy trắng rồi vo nó thành một cục mà ném vào ngăn bàn.

Anh ngồi thẳng, dựa vào lưng ghế, hai tay Mạnh Hành Du còn chống trên bàn, vẫ giữ nguyên tư thế thì thầm vừa rồi. Anh cao cô lại thấp, đồng phục mặc trên người cô có vẻ hơi rộng, sau cổ áo trũng xuống tạo thành một chỗ hở nên Trì Nghiên nhìn rõ hình xăm sau cổ của cô.

Bốn chữ cái tiếng Anh, viết thật sự tuỳ ý.

Huhu.

Phía sau chữ "u" kia còn có một hình nhỏ nhưng bị quần áo che lại nên không thấy rõ.

Hôm nay, cô thấy mình đã ngu ngốc quá nhiều lần, thiếu chút nữa quên mất mình là một cô gái không kiềm chế được.

Trì Nghiên cúi người, học bộ dáng vừa rồi của cô, tiến đến bên tai cô thấp giọng nói: "Không cần khách khí".

Hoá ra anh cũng nói chuyện bình thường được, xem ra tính cách không quá tệ. Nhưng mà cái suy nghĩ này mới vừa sinh ra chưa được ba giây thì đã bị bóp chết trong trứng.

"Coi như cảm ơn ân huệ của bạn cùng bàn vì đã không kéo quần tôi xuống".

Mạnh Hành Du: "..."

Cô đã quá ngây thơ rồi.

Hoắc Tu Lệ ngồi sau hai người, vất vả lắm mới chờ đến lúc nghỉ giữa tiết, thấy Mạnh Hành Du đi vệ sinh với Sở Tư Dao, cuối cùng cũng có cơ hội, cậu ta điên cuồng chọc bả vai của Trì Nghiên, ghé trên mặt bàn trêu chọc nói: "Thái Tử à, tình hình thế nào rồi, mới ngày hôm sau đã cặp với nhau rồi à?"

Trì Nghiên không thèm trả lời, Hoắc Tu Lệ đứng lên đi qua, dựa vào bàn học của anh, ngoài miệng vẫn dong dài không để yên: "Không ngờ cậu thích mẫu này nha, nhưng nói thật, Mạnh Hành Du lớn lên cũng khá được, vừa ngọt vừa đáng yêu, dáng người cũng được, khuôn mặt và chân thì cậu để ý cái nào? Chân cậu ấy thẳng như vậy, quả thật, toàn bộ đều đầy đủ, ánh mắt cậu đúng là độc, đã không hạ thủ thì thôi, mà bắt rồi thì chính là cực phẩm."

Trì Nghiên xì một tiếng, "Chỉ cần là con gái thì với cậu, ai cũng là đầy đủ cả."

"Mẹ nó, ánh mắt của tớ hơi thấp có được không?" Hoắc Tu Lệ khom lưng thò lại gần, cười hề hề hỏi, "Cậu nói cho anh em nghe xem nào, có phải tâm ngứa rồi hay không?"

Trì Nghiên liếc nhìn cậu ta một cái, "Tay tớ ngứa, muốn đập cậu được không?"

"Hihi, cậu đúng là nhàm chán." Hoắc Tu Lệ nhìn anh đi ra ngoài phòng học, liền đi theo phía sau, "Thái Tử muốn đi đâu thế, tớ đói quá."

"WC, hay là cậu khâu cái miệng lại đi?"

Hoắc Tu Lệ nhấc chân đá một cái, lại nói: "Mẹ nó, có phải muốn làm một trận không?"

Trì Nghiên cười, cũng cho cậu ta mặt mũi: "Bá vương của trường Số Năm nhật thiên nhật địa (***), đúng là không nói quá."

(***) nhật thiên nhật địa: chỉ sự độc đoán, áp bức.

"Lời này rất chí lí." Hoắc Tu Lệ ôm quyền, đột nhiên nhớ tới cái gì liền hỏi: "Suýt nữa thì quên, Nghiên à, vết thương này của cậu ở đâu ra vậy?"

Nhắc tới việc này, nụ cười của Trì Nghiên nhạt xuống, trầm mặc một chút, đầu lưỡi đẩy hàm dưới, giọng nói có chút lạnh, "Chó điên cắn."

"Chị cậu mấy hôm trước không phải kết hôn sao."

"Không kết." Mặt Trì Nghiên đầy vẻ không kiên nhẫn, "Còn kết cái rắm."

"Sao vậy?"

"Không muốn nói, phiền."

Việc trong nhà của Trì Nghiên, Hoắc Tu Lệ cũng biết một ít.

Trong nhà có ba người con, Trì Nghiên là con giữa. Bố mẹ mất sớm, em trai tuổi nhỏ, còn chị gái năm nay tốt nghiệp Đại học, nhưng gia nghiệp (****) vẫn còn chưa lấy lại được.

(****) gia nghiệp: sự nghiệp từ đời ông cha để lại, đang được kế tục

Hoắc Tu Lệ luôn gọi anh là Thái Tử, cũng không phải là nịnh nọt, chỉ là cảm thấy rất thích hợp.

Thái Tử Thái Tử, trưởng thành chính là anh cả trong nhà, chuyện tốt chuyện xấu gì cũng đều do anh cả chèo chống.

Hoắc Tu Lệ và Trì Nghiên chơi với nhau từ nhỏ, nhiều năm như vậy, đánh nhau hay ẩu đả gì anh cũng chưa từng tham gia, nhiều lắm là xong việc thì nghĩ cách giúp bọn họ giảng hoà.

Thành tích của Trì Nghiên rất tốt, quan hệ với thầy cô giáo cũng thân thiết, là học bá chính hiệu, nhìn thật sự đáng tin cậy, chính là cái loại mà cho dù anh có nói có trâu đang bay trên trời thì cũng có người tin.

Anh cũng vẫn luôn rất giỏi chịu đựng, có thể không nói lời nào thì tuyệt đối sẽ không nói, có thể nói chuyện thì tuyệt đối không động thủ, cho dù lửa lớn cũng có thể nhịn, xong việc thì sẽ dùng biện pháp khác mà tới đòi lại gấp đôi, nhưng trên tay lại không dính chút mùi tanh nào.

Hoắc Tu Lệ cảm thấy Trì Nghiên chính là lớn lên văn nhã hiền lành, kỳ thật bên trong toàn là đen thôi, làm việc lúc nào cũng tàn nhẫn so với người khác.

Lúc này cũng không biết ai đụng vào miệng họng súng của anh, có thể trực tiếp làm Trì Nghiên động thủ thì đây đúng là người đầu tiên.

Thấy cảm xúc của Trì Nghiên không tốt, Hoắc Tu Lệ cũng không hỏi lại nữa, hai ba câu liền đổi sang đề tài khác.

Sau khi xả nước xong, Hoắc Tu Lệ lôi kéo Trì Nghiên đến quầy bán đồ ăn vặt, vừa lúc là giờ nghỉ giải lao nên quầy đồ ăn vặt rất đông học sinh, Trì Nghiên không muốn chen đi vào nên đứng ở ngoài chờ cậu ta.

Đứng không bao lâu, không chờ được Hoắc Tu Lệ nhưng thấy được Mạnh Hành Du, còn có cô bạn cùng phòng mái bằng kia của cô nữa.

Hai nữ sinh chưa đi được hai bước thì Trì Nghiên thấy có một nam sinh từ trước mặt nah chạy tới, trên tay cầm một lá thư, dừng lại trước mặt của Mạnh Hành Du.

Mạnh Hành Du đang nói chuyện với Sở Tư Dao, đột nhiên phía trước nhảy ra một nam sinh làm cô hoảng sợ, sau khi đánh giá cậu ta vài lần thì phát hiện hoàn toàn không có ấn tượng gì cả, bèn quay đầu lại hỏi Sở Tư Dao: "Cậu quen sao?"

Sở Tư Dao lắc đầu, nhìn ánh mắt cô ấy tốt, nhìn qua lá thư trên tay nam sinh thì đã hiểu rõ mà cười cười, tìm lấy cái cớ thức thời rời đi.

Nam sinh rất thẹn thùng, đôi tay cầm lá thư đưa tới trước mặt của Mạnh Hành Du, thành khẩn nói: "Cho cậu này, cậu bớt thời giờ đọc nhé. Tớ ở lớp 2 cao nhất, về sau nếu học hành có vấn đề gì, cậu có thể tìm tớ."

Mạnh Hành Du đã thấy nhiều rồi, cái loại thư tình này từ nhỏ đã bắt đầu nhận rồi, đến bây giờ thì đã không còn cảm giác gì khi nhận nữa, nội tâm không hề dao động.

Cô nhận lấy rồi lễ phép nói cảm ơn, thấy nam sinh vẫn không có ý muốn đi, ngước mắt hỏi: "Cậu, còn có việc gì sao?"

Nam sinh gãi đầu, có lẽ là lần đầu đưa thư tình cho nữ sinh, nên nghiệp vụ còn chưa thành thục, ngay cả nói chuyện gì cũng không biết: "Không có, chỉ là muốn hỏi cậu cao nhị chọn Văn hay là Lý thôi?"

Người anh em này quá ngây thơ rồi.

Khẩu vị của Mạnh Hành Du không có thanh đạm đến mức hợp ý mẫu hình này, cô không muốn lãng phí thời gian của người ta nên hàm hồ nói đại, "Chưa nghĩ ra, có gì nói sau."

"Tớ, tớ thấy điểm thi đầu vào của cậu khoa học tự nhiên rất, rất tốt."

Nam sinh đỏ mặt, "Tớ học khoa học tự nhiên không tệ, nếu thi cuối kỳ điểm tớ cao hơn cậu, cậu, cậu có thể làm bạn gái của tớ không?"

"Được thôi."

Ánh mắt của nam sinh sáng lên, tỏng lòng có hàng vạn con nai chạy loạn, kích động tới không kịp nói cái gì, chỉ thấy nữ sinh cười rộ lên lộ ra hai chiếc răng khểnh, sáng ngời lại lộn xộn, chậm rãi nói thêm một câu: "Dù sao cậu cũng không cao điểm hơn tôi được đâu."

"...."

"Phanh" một tiếng, hàng vạn con nai chết ngắc.

_______

(*) Áo Tôn Trung Sơn

 Áo Tôn Trung Sơn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play