Sau khi bị ngã xuống, họ lại nhìn thấy một con trùng đầu nhọn chui từ trong mắt trái của hắn, sau đó tiếp tục bò từ đỉnh đầu của hắn trực tiếp chui vào trong.

Hơn nữa, khi con trùng kia tiến vào trong da thịt còn nghe thấy âm thanh của da bị nứt ra, trong động băng yên tĩnh nghe thấy rất rõ ràng, khiến mọi người nghe đều dựng tóc gáy.

“Lùi lại, không nên đụng vào Băng Hoa.” Sắc mặt Trầm Sát cũng đen lại. Chỉ có thế, chỉ một con trùng to bằng đầu ngón tay như thế, trong nháy mắt đã cướp mất tính mạng một thị vệ võ công cao cường của hắn.

Đúng thế, nếu thị vệ này võ công cao cừng thì vừa rồi cũng không thể tránh thoát được một chiêu kia của hắn.

Người vừa đứng bên cạnh thị vệ đã bị chết kia trong lòng vừa đau đớn lại càng thêm phẫn nộ, cắn răng rút kiếm ra muốn chém bay mấy đóa hoa kia. Đây đâu còn là Băng Hoa nữa, chỗ nào là băng, chỗ nào là hoa chứ? Bên trong nó thế mà lại nuôi một đám quái trùng đáng sợ như thế. Trong lòng hắn tràn đầy sự tự trách, nếu không phải vừa rồi hắn nghi ngờ lời của Lâu Thất, nếu lúc đó hắn cứ theo lời nói của nàng mà là thì huynh đệ của hắn có phải là sẽ không chết hay không?

“Đừng chém.” Sát khí trong người Trầm Sát không khống chế được bộc phát ra. Phá Sát trong tay vừa huyển, tay cầm vọt ra ngoài, đánh trúng kiếm của người kia.

Thế nhưng, lúc kiếm của người kia rơi xuống lại đụng phải một đóa hoa trong đó.

“Lùi lại, mau lùi lại.”

Ngay lập tức Lâu Thất hoảng sợ kêu lên.

Thị vệ kia cũng không suy nghĩ gì, lần này, Lâu Thất nói gì hắn cũng nghe theo, lập tức làm như vậy.

Có điều, tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng cũng không nhanh bằng con trùng đầu nhọn trong Băng hoa. Ngay lúc này, Băng hoa lập tức nổ ra, sau đó một con trùng đầu nhọn giống như vừa rồi bay vụt ra, bay đến trên mặt thị vệ kia, “xát” một tiếng chui vào trong. Tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, đồ vật trong tay Lâu Thất căn bản cũng không kịp vẩy ra, không kịp nữa.

“Tân ca.”

Hai thị vệ đứng gần thị vệ kia hô to một tiếng muốn kéo hắn lại, lúc này Trầm Sát đã rất tức giận, hét lên một tiếng: “Lui lại.”

Mọi người lập tức lùi lại, cách xa hai cỗ thi thể và đám hoa kia, người nào cũng kinh hãi, hoảng sợ, toàn thân phát run nhìn huynh đệ vừa rồi còn sống sờ sờ, trong nháy mắt đã biến thành hai cỗ thi thể. Trên người hai người đó còn có quái trùng đang không ngừng chui ra chui vào. Bọn họ lại chỉ dám đứng nhìn, không dám đến gần.

Một cảm giác u ám đáng sợ đang len lỏi trong lòng mỗi người, khiến họ như muốn gào thét thật to, ngực bị chặn như muốn phá tung ra.

“Sao có thể như thế được?” Có người lầm bẩm một tiếng.

“Lâu Thất, đó là thứ gì vậy?” Nguyệt đi đến bên người Lâu Thất, nặng nề hỏi. Lần này ra ngoài họ mang theo hai mươi thị vệ đều là những tinh anh trong tinh anh, võ công cũng thuộc loại mạnh nhất. Họ vẫn luôn nghĩ rằng khả năng sẽ có nhiều cao thủ đến để tranh đoạt bảo vật, cho nên trong lòng cũng đã chuẩn bị rất tốt. Ai ngờ họ không đánh nhau mà lại để cho hai con trùng nho nhỏ này lấy mạng hai người của họ.

Lâu Thất lắc lắc đầu, trầm giọng nói: “Ta cũng không biết đây là thứ gì, trước giừ cũng chưa từng gặp qua.”

“Vậy sao vừa rồi người lại biết phải chém đứt tay hắn?”

“Ta chỉ đoán thôi.” Nhìn thấy thị vệ đã ở cùng mình hơn một tháng, nay lại thành hai cỗ thi thể toàn thân lở loét như thế, cảm xúc của Lâu Thất cũng không tốt hơn họ là bao.

“Thứ kia chui vào thân thể vừa nhanh vừa dễ dàng như thế, ta chỉ nghĩ không thể để chúng chui vào những chỗ quan trọng trong người, cho nên mới bảo phải nhanh chóng chém cánh tay đi, nếu không nó có thể sẽ chui cả vào đầu nữa.”

Nguyệt im lặng, mọi người cũng không ai biết đây là loài vật gì, nhưng đầu óc Lâu Thất lại xoay chuyển nhanh hơn nhiều so với họ. Lúc này đây, hắn phải thực sự thừa nhận, bản thân hắn không bằng nàng.

Lần này, trong lòng Nguyệt cũng có vài phần bội phục Lâu Thất. Bời vì trước đây những thứ mà nàng biết, trong mắt hắn chỉ cho rằng là nàng từng học còn bọn hắn chưa biết mà thôi, đó cũng không cho thấy nàng lợi hại hơn bọn hắn. Thế nhưng hôm nay, cùng là những thứ mọi người không biết là gì, bọn họ lại hoàn toàn không nghĩ được xử lý nó thế nào.

“Bây giờ chúng ta làm gì?”

“Đi thôi.” Lâu Thất trầm giọng nói: “Nhanh chóng tìm được nguồn nước, sau đó tìm Băng Bích Hổ, tìm được thì lập tức rời đi.”

Ngay từ đầu, mọi người đều cho rằng trong động ngàn năm kết băng này sẽ không có nguy hiểm gì, cũng sẽ không có thứ gì có thể sống quá lâu ngoài Băng Bích Hổ. Thế nhưng, bây giờ họ mới biết, trong băng động này còn ẩn náu nguy hiểm có thể lấy mạng người, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh. Tốt nhất là phải mau chóng đi tìm vật mà họ cần trước, rồi lập tức rời đi.

“Đừng tùy tiện chạm vào bất cứ thứ gì trong băng động này nữa.” Trầm Sát nói. Hắn không kịp cứu hai người thuộc hạ của mình, tâm trạng nào còn tốt đẹp được nữa.

Lâu Thất nắm chặt lấy tay hắn.

Cũng không thể trách hắn được, không thể trách.

“Phía trước cũng có loại Băng hoa như thế này.” Một người thị vệ đi phía trước đột nhiên vô cùng sợ hãi kêu lên. Hắn đang đi trước, lúc này phải đi ngang qua một thông đạo chật hẹp, nhưng người khác thấy hắn đứng ở đó nhìn về phía trước, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

“Vòng qua nó, đừng để chạm vào.” Nguyệt vừa nói vừa đi qua. Nhưng khi nhìn thấy tình hình trước mặt, lời nói của hắn đột nhiên im bặt.

Trầm Sát và Lâu Thất thấy thế liền biết có gì đó không thích hợp, lập tức đi qua. Người thị vệ kia cũng lùi lại một bước để cho hai người có thể nhìn thấy tình hình trước mặt.

Ngay cả Trầm Sát cũng nhịn không được phải kêu lên một tiếng, con ngươi thoáng cái co rụt lại.

Đi qua thông đạo nhỏ này, trước mặt họ đâu còn có đường nữa, tất cả đều là Băng hoa, toàn bộ chen chúc dày đặc với nhau, từng đóa từng đóa nở vô cùng đẹp, lóng lánh động lòng người, lại giống như ma quỷ vậy.

Một mảnh lớn toàn bộ đều là hoa. Nếu họ muốn đi qua đó, nhất định phải từ trong vùng hoa kia đi qua. Thế nhưng vừa nghĩ đến, trong mội đóa hoa kia có thể sẽ là một con quái trùng đầu nhọn giống lúc nãy, thì toàn thân mọi người đều nổi lên một tầng da gà.

Nếu như phải chết giống như hai người thị vệ vừa rồi, còn không bằng chính mình tự chặt đầu xuống là xong. Đáy lòng mọi người đều âm thầm nhất trí, bọn họ không muốn sau khi chết còn phải làm ổ cho đám quái trùng đầu nhọn kia, một chút cũng không muốn.

Có điều, lúc này muốn lùi ra ngoài còn được không?

Nếu như Băng Bích Hổ đang ở ngay sau mảnh Băng hoa này thì sao? Nếu như Thạch Tủy Ngàn Năm cũng ở sau mảnh Băng hoa này? Nếu cứ như vậy lui ra ngoài, không phải là hai người kia đã phải hi sinh một cách vô ích ư?

Không được, dù Đế quân có đồng ý, bọn họ cũng không đồng ý.

Đột nhiên, Trần Thập cắn răng, nói với Trầm Sát: “Đế quân, để thuộc hạ đi trước thử xem, không chừng trong những băng hoa kia không có quái trùng, có lẽ chỉ có hai đóa hoa kia trùng hợp có mà thôi.”

Đúng thế, đây cũng là một khả năng. Thế nhưng cũng không phải chỉ có loài hoa này mới có con trùng đó. Nếu không, một mảnh đất có ít nhất hàng trăm đóa hoa trước mắt này, trong mỗi đóa đều có một con trùng, vậy không phải là sẽ có mấy trăm con hay sao?

Mấy trăm con quái trùng đầu nhọn, bọn họ lại chỉ có ba mươi mấy người, còn không đủ chỗ cho bọn nó chia nữa.

Trầm Sát trầm giọng nói: “Lùi lại.”

“Đế quân.”

“Bản Đế quân kêu các ngươi lùi lại.”

Trần Thập cúi thấp đầu lui xuống.

"Lâu Thất, nàng có cách nào không?” Trầm Sát ôm Lâu Thất hỏi.

“Để ta thử xem sao.” Thực ra Lâu Thất cũng biết, nếu cứ như thế ra ngoài thì rất đáng tiếc. Nhỡ đâu Băng Bích Hổ thực sự có ở phía trước, vậy thì bọn họ cứ thế bỏ lỡ mất, cũng không biết những băng động khác còn có Băng Bích Hổ không. Hơn nữa, ai dám cam đoan là trong những băng động khác không có con trùng như thế này.

Chết tiệt! Sao lão đạo sĩ thối lại không nói qua với nàng loại trùng này chứ? Hừ, xem ra lão đạo sĩ thối này cũng không phải cái gì cũng biết.

Quỷ thảo, có lẽ chúng sẽ sợ quỷ thảo. Nhưng vạn nhất không làm chúng sợ, ngược lại lại để cho toàn bộ bọn chúng ra ngoài hết thì làm thế nào? Hai con trùng vừa rồi chui ra cũng là do có người đã động vào hoa.

Nếu như vừa động vào chúng liền chui ra, vậy thì họ có cách gì có thể tránh không chạm vào hoa không?

Quỷ thảo cũng không biết có dùng được hay không?

Điều đáng sợ nhất bây giờ là nàng không có cơ hội để thử. Cũng không ai biết kết quả sau khi thử sẽ thế nào?

“Thực sự không được thì chúng ta liền ra ngoài.” Trầm Sát thấy bộ dạng cắn răng khổ sở suy nghĩ của nàng thì trầm giọng nói.

“Không được, không thể lui lại.” Nguyệt lắc đầu: “Chủ tử, không thể lui.”

“Thực sự là không thể lui được.” Lâu Thất đột nhiên ngẩng đầu nhìn những Băng Hoa bên kia, nói tiếp: “Ta cảm giác được nguồn nước ở bên đó.”

Trong lòng Trầm Sát lại rõ ràng, quả nhiên là nàng cảm giác thấy nguồn nước, quả nhiên có thể cảm giác được. Nhưng mà có tác dụng gì chứ? Ánh mắt hắn ước chừng khoảng cách của mảnh Băng Hoa, nói: “Ta qua đó xem.”

Với công lực của hắn, bay trên Băng Hoa qua đó chắc có thể được. Có điều, phía trên là mảnh băng tiễn vừa dài vừa nhọn, dày đặc, thẳng tắp đâm xuống dưới, hắn cũng không thể nhảy quá cao, nếu không sẽ bị băng nhọn này đâm trúng. Bây giờ cũng chưa qua hết ngày mười lăm, nếu hắn buông Lâu Thất ra thì lập tức sẽ không thể nhúc nhích được, còn có thể sử dụng khinh công gì nữa chứ?

Nhưng nếu mang Lâu Thất đi cùng, hai người phải xuyên qua đám băng tiễn kia thì đúng là có chút khó khăn.

Dù sao thì cũng đều rất khó.

Hơn nữa, nếu để hai người họ tự mình thử, thì đám Nguyệt và thị vệ khác cũng sẽ không đồng ý. Bọn họ đều ở đây, nào có đạo lý để Đế quân và Lâu cô nương đi mạo hiểm chứ? Không thể nào.

“Hay là một mình ta qua đó thử xem.” Lâu Thất đột nhiên nói.

“Ta không đồng ý.” Trầm Sát chợt sầm mặt xuống.

“Chàng nghe ta nói, vóc người của ta nhỏ hơn chàng, ta có thể từ trong những băng tiễn kia bay cao hơn chút xuyên qua đó. Còn chàng thì quá to, không xuyên qua được, nếu như nhảy thấp quá, ta sợ sẽ dẫn đám trùng ở trong hoa ra mất.” Lâu Thất bình tĩnh phân tích cho hắn: “Còn nữa, ta qua đó tìm nguồn nước sẽ nhanh hơn, chàng cũng biết năng lực của ta mà. Cho dù ở bên đó có tìm được Băng Bích Hổ hay không, ta cũng sẽ tự mình tìm đường ra khác. Các ngươi cứ ở chỗ này đợi ta, đợi qua ngày mười lăm, khi trời sáng thì theo đường cũ trở về, từ lối ra cũ ra ngoài.”

“Sau khi ra ngoài thì sao?” TRầm Sát nhìn nàng.

“Sau khi ra ngoài, ta sẽ tìm Phi Ngân và Đạp Tuyết, sau đó sẽ theo hướng đó nhanh chóng trở về hội họp với các người. Ta sẽ để một ít thuốc lên người chàng, dù chàng ở đâu, ta cũng sẽ tìm được.” Nàng đón nhận ánh nhìn của hắn, không chịu thối lui: “Trầm Sát, chỉ có cách này là tốt nhất thôi, chàng biết mà.”

Chỉ khi nào vô cùng tức giận và nghiêm túc nàng mới gọi thẳng tên hắn.

Quả thực Trầm Sát cũng biết, như thế mới là biện pháp tốt nhất. Tuy nhiên, hắn có chút không nỡ, hắn sẽ lo lắng cũng sẽ sợ hãi. Lo lắng nếu nàng xảy ra chuyện, lại vừa sợ sẽ không thể che chở nàng nữa.

Loại suy nghĩ này rất xa lạ với hắn, cũng khiến lòng hắn có chút đau xót.

“Nguyệt, ngươi thấy thế nào?” Lâu Thất quay sang tìm người ủng hộ.

Sắc mặt của Nguyệt cũng u ám. Bọn hắn nhiều người như thế, nhiều như thế cũng không có tác dụng gì, lại phải để một nữ nhân đi làm chuyện nguy hiểm như vậy. Điều này sao có thể khiến lòng hắn dễ chịu được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play