Cú đá này, khiến Vân Thái rên nhẹ thành tiếng.

Vốn dĩ Lâu Thất chưa ứng phó xong với cái ôm thân mật và khóc lóc kể lể của Vân U, bà khóc đến nỗi đứt từng đoạn ruột gan, nhưng nàng chỉ có chút đau buồn, chỉ như vậy thôi.

Có thể đây là công lao của Hiên Viên Lại, bởi vì có ông, cho nên chưa bao giờ Lâu Thất suy nghĩ mình khổ cực mình thê thảm biết bao, càng không có ý định khẩn cấp tìm lại phụ mẫu ruột thịt của mình, nàng không uất ức, bởi vì cả đời này nàng sống rất vô tư, cũng chẳng ai ức hiếp được nàng.

Nàng nhìn lão đạo sĩ thối, ông vuốt vuốt sóng mũi tỏ vẻ bản thân lực bất tòng tâm không ứng phó được trường hợp nhận người thân đau buồn khóc lóc thảm thiết như vậy.

Và ngay lúc này, tiếng rên của Vân Thái vừa vặn mở ra cho nàng một lối thoát.

"Xử lý bà ta trước, kể chuyện năm xưa thật rõ ràng cho ta nghe."

Lâu Hoan Thiên nghe lời của nàng, lập tức định giơ tay túm lấy Vân Thái, Lâu Thất lườm nguýt hắn: "Ca, không sợ chết thì cứ chạm vào bà ta."

"Tiểu Thất?" Vân U nhìn Lâu Thất đi về phía của Vân Thái, bỗng dưng căng thẳng nắm lấy tay của nàng, Lâu Thất quay đầu nhìn bà với ánh mắt phức tạp: "Tinh thần của bà bị hao tổn, thể trạng trống rỗng sắc mặt xơ xác, Quả Mỹ Nhân mà Hiên Viên Chiến tặng cho bà đâu?"

Người nam nhân đó đã phí biết bao công sức mới tìm được Quả Mỹ Nhân cho bà, vì vốn dĩ tinh thần hồi đó của bà đã bị tổn thương, nhan sắc bị thuyên giảm?

Hiên Viên Chiến.

Nàng gọi thẳng tên họ của phụ thân ruột thịt...

Nhưng Vân U vẫn bị cái tên được thốt ra từ miệng của Lâu Thất khiến tâm trạng trở nên ngọt ngào lại pha lẫn chút cay đắng, nước mắt suýt chút nữa bị ép chảy ra ngoài.

Lâu Thất không muốn thấy bà khóc, bèn chê bai nói: "Có gì để khóc cơ chứ? Nếu ta đã tìm được bà, thì có thể tìm được ông!"

Lời nói vô cùng kiên định, có một năng lượng khiến người khác phải tin phục.

Trong lòng Vân U lại thêm thắt một niềm tự hào, nhìn con gái xuất chúng như vậy, bà cực kì kiêu ngạo. "Tiểu Thất con biết không? Khi con còn nhỏ xíu." Bà dùng tay ví dụ, khi còn ẵm trong vòng tay, "Phụ vương của con luôn miệng bảo, con rất giống ông, khuôn mặt giống, tính cách sau này chắc chắn sẽ giống nốt."

Khi có Hoan Thiên thân làm cha thì đương nhiên vui mừng phấn khởi, nhưng đối với chiến thần của đại lục Long Ngâm, có một cô con gái nhỏ bé càng khiến nơi mềm mỏng của một đại nam nhân sắt đá bộc lộ toàn bộ sự dịu dàng của mình. Vân U của khi đó thậm chí có cảm giác phu quân càng sủng ái con gái hơn mình, bà sắp bị chèn xuống vị trí thứ hai rồi.

Cho nên, Hiên Viên Chiến yêu con gái như sinh mạng khi đột nhiên bắt gặp con gái trở thành bộ dạng thế kia, trái tim của ông vấp phải sự đau đớn và khủng hoảng lớn nhất, lúc đó thái thượng hoàng nhất quyết giao Tiểu Thất ra kia, đó là cắt vài nhát dao thêm rắc muối vào vết thương của ông.

Bà thương xót phu quân, cũng thương xót con gái, cho nên cuối cùng bà lựa chọn hi sinh bản thân, và cũng liên luỵ phụ thân của mình. Nói trắng ra, bà cảm thấy toàn bộ sự việc này mình làm chưa được tốt, một bước sai, bèn hỗn loạn vô đối, khiến bao nhiêu người đau khổ tột cùng.

Lâu Thất biết được tất cả nói với bà rằng: "Dẹp sự tự trách của mình lại, Quả Mỹ Nhân đang ở đâu? Bà tự dưỡng tốt sức khoẻ của mình, còn lại cứ để ta gánh, đợi ta dắt người nam nhân của bà trở về!"

Khi nói như vậy, tất cả những người có mặt, Vân U, Trầm Sát Lâu Hoan Thiên Hiên Viên Lại, Hoả, còn có tướng lĩnh đã phá được hoàng cung xông vào đây, cùng với Hiên Viên Chế và lão thái quân.

Bọn họ đều nhìn thấy một nữ tử mang dung nhan tuyệt mỹ nhưng khí chất thanh khiết, nàng đứng ở đó, đứng thẳng lưng hơn bất cứ người nào có mặt ở đây.

Trong lòng Trầm Sát dâng đầy niềm tự hào, người nữ nhân này là của hắn, là của hắn. Thiên hạ không ai sánh bằng nàng.

Vân U sững sờ chốc lát bèn cảm thấy hốc mắt cay cay, bà chỉ Vân Thái ở bên cạnh: "Quả Mỹ Nhân ở trên người của bà ta."

Lâu Thất nhướng mày, tiến về phía của Vân Thái.

Ở đây có nhiều người như vậy, bà ta còn bị Trầm Sát điểm huyệt, không động đậy được tẹo nào, Vân Thái đương nhiên biết bản thân mình chạy không thoát, bà ta không cam lòng, khi thấy Lâu Thất bước tới bèn nở nụ cười.

"Tiểu công chúa, ngươi nghĩ ngươi sẽ sống sót đến phút cuối cùng sao? Bệ hạ là vô địch, ngài nhìn ưng cơ thể của ngươi, làm cách nào đi nữa ngươi cũng chạy không thoát đâu."

Lâu Thất cúi đầu xuống, giơ ngón trỏ vẽ vuốt chậm rãi trên gương mặt của bà ta, giọng điệu hỏi han nhẹ nhàng: "Bệ hạ chắc là cái hồn dị thế đó có đúng không? Ừ, chẳng phải bà yêu ông ngoại của ta sao? Ông ngoại ta chết vì bà kia, bà không hận bà kia sao?"

Vân Thái không ngờ nàng mở miệng nói những chuyện như vậy, sững sờ một hồi, bèn không cười nữa.

Chỉ nghe Lâu Thất nói tiếp: "Kế đó bà lại yêu Hiên Viên Chiến, ừ, cha rể hai người bà cũng trót yêu, ta nên nói bà khẩu vị nặng, hay là nói hai người nam nhân đó đều khôi ngô đến bi thảm? Nhưng mà, ta càng muốn nói cho bà biết." Nàng ngập ngừng giây lát: "Ta định nói cho bà biết là, cho dù là ông ngoại hay phụ vương của ta, bà cũng không có tư cách đi yêu lấy! Bây giờ, Quả Mỹ Nhân trả lại đây!"

Đó là của Hiên Viên Chiến cực kì khó khăn mới tìm được cho Vân U, sao bị người nữ nhân này chiếm dụng cơ chứ!

Dứt lời, nàng liền ném Vân Thái đi chỗ khác.

Pằng một tiếng, Vân Thái rơi xuống đất, bông tuyết văng tung toé.

Bà ta ho vài tiếng, khoé miệng rỉ máu, "Quả Mỹ Nhân ta đã hạ độc, ta để dành muốn đến khi đó hỏi Hiên Viên Chiến, có phải nhất định đem Quả Mỹ Nhân đó tặng cho ả tiện nhân Vân U kia, cho bà ta ăn, thì xem như Vân U chết trong tay của hắn! Ha ha, ngươi dám cho bà ta ăn sao? Dám không?"

Lâu Thất giơ tay sờ mó trên thân thể bà ta, mò ra đống đồ lộn xộn, trong đó có một cái hộp, mở ra xem, chính là Quả Mỹ Nhân.

Nàng ngửi một lần, "Ôi, độc này không tệ đó, hàng cực phẩm."

Ánh mắt kinh động của Vân Thái nhìn nàng cầm Quả Mỹ Nhân đi đến trước mặt của Vân U, "Có tin ta không? Tin ta thì ăn đi."

Hiên Viên Chế đứng một bên theo dõi, bây giờ nghe lời nàng nói bèn hét lên: "Có phải ngươi bị điên không! Đó là mẫu hậu của ngươi! Đồ có độc như vậy, ngươi còn bắt bà ta ăn!"

Hiên Viên Lại đi đến trước mặt ông, "Phụ thân, người còn nhớ ta chứ?"

"Ngươi, ngươi... A Lại?"

Lâu lão thái quân nhìn ông, mở to mắt, "A Lại, ngươi, ngươi thật sự đã trở về rồi sao?"

Chỗ đứng của Hiên Viên Lại khi nãy có cây cối, bọn họ không nhìn rõ.

Hiên Viên Lại gật gật đầu, lên tiếng: "Bản lĩnh của Tiểu Thất, các ngươi nên tin tưởng."

Lâu Thất không quan tâm đến những người đó, nàng chỉ nhìn Vân U, đưa Quả Mỹ Nhân đến trước mặt của bà, nhướng mày xem bà quyết định. Từ trước đến giờ nàng không có nhiều kì vọng đối với mẫu thân, nhưng nói thẳng ra thì, vì lúc trước chưa được gặp, phản ứng của Vân U đối với con gái của mình vẫn khiến nàng không thoải mái.

Tuy nàng biết bà có nỗi khổ riêng, nhưng nàng vẫn muốn xem thử, có thật là có nỗi khổ riêng không, bà có thật sự sống như biểu hiện của mình, yêu thương con gái, tin tưởng con gái.

Lâu Hoan Thiên cũng dõi theo.

Quả Mỹ Nhân này, mẹ ăn xong, sẽ có được toàn bộ sự tín nhiệm và tình cảm của Tiểu Thất, nhưng nếu bà không dám ăn, thì Lâu Thất sẽ không làm gì với bà, nhưng có thể sau này sẽ không xem bà là mẹ nữa.

Tuy thời gian hắn sống chung với Tiểu Thất không dài, nhưng hắn biết rõ, trong lòng nàng tự kiêu biết bao, tính cách bất khuất biết bao.

Vân U nhìn Lâu Thất, dần dần nở ra một nụ cười dịu dàng, bà nhẹ nhàng nâng niu Quả Mỹ Nhân, không hề do dự đưa vào miệng, còn chưa đợi bà nhai nuốt, Quả Mỹ Nhân đã tan ra, thành trái ngọt lịm, lan toả cả khoang miệng.

Bà nuốt xuống.

Sau đó thấy con gái trước mặt cũng nở ra một nụ cười.

Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Lâu Thất cười sau một thời gian dài như vậy, nụ cười này rất giống với phụ vương, sáng lạn cực kì, trong trẻo vô cùng.

"Mẫu hậu." Lâu Thất nói, giơ đôi tay ra ôm lấy bà.

"Đợi đã, mẹ chỉ cần ở lại đây dưỡng sức, đợi con mang phụ vương trở về." Nàng nói nhỏ bên tai của bà.

Nước mắt của Vân U chảy ào ạt như đê vỡ, gật đầu thật mạnh.

Lâu Thất nhanh chóng buông bà ra, vẫy vẫy Lâu Hoan Thiên, Lâu Hoan Thiên liền gật gà gật gù chạy đến trước mặt nàng.

"Hậu phương thì giao cho huynh, mẫu hậu cũng giao cho huynh, lão đạo sĩ thối cũng giao cho huynh, còn lại thì giao cho muội và Trầm Sát, có vấn đề gì không?"

Lâu Hoan Thiên hơi cau mày, "Tiểu Thất à, hai huynh muội chúng ta không thể cùng đánh chiếm thiên hạ sao?"

Lâu Thất nói chắc như đinh đóng cột, "Không thể, huynh canh giữ ở đây, đừng để sơ hở cho các lão già ngoan cố hãm hại!" Dứt lời, ánh mắt của nàng có ý vô ý nguýt sang phía của Hiên Viên Chế.

Ánh mắt đó dường như khiến Hiên Viên Chế tức giận muốn thăng thiên. Nói ai là lão già ngoan cố thế kia?

Hiên Viên Lại liếc nàng, "Chừa ta ở lại đây làm cái gì?"

"Bởi vì ông chỉ còn lại bộ xương khô già cỗi, đừng có xông pha nữa." Lâu Thất cũng liếc lại. Giả vờ gì chứ, vốn dĩ võ công sắp hao tổn hết sạch, còn muốn nhảy nhót lung tung, tưởng nàng không biết sao. "Đợi ta trở về, ông không dưỡng khoẻ bản thân mình, thì không xong với bổn cô nương."

Hiên Viên Lại thật tình run rẩy một phát. Việc không xong với nha đầu này là vô cùng đáng sợ.

"Tiểu Thất, muội phải cẩn thận."

"Yên tâm, nếu thật sự là bà ta, thì ta có thể giết lần một, cũng có thể giết lần hai!" Lâu Thất nói xong, trong mắt loé lên nỗi hận và sát ý.

Đây là lần đầu tiên Trầm Sát bắt gặp ánh mắt này của nàng, trong lòng nhảy cẫng, lập tức nắm tay nàng lại, "Có bổn Đế Quân ở đây."

Lâu Thất cười với hắn, sau đó nhìn về nơi phương xa, nói rằng: "Được! Vậy thì chúng ta cùng quậy loạn thiên hạ này nhiều thêm tí nữa! Ai ngứa ngáy, thì mình tẩn cho một trận nên thân!"

Đại quân đương nhiên lui ra ngoài thành, chừa lại tướng lĩnh ở đây dẫn người canh gác thành trì, chiếm giữ hoàng cung là người của Lâu Hoan Thiên. Lúc này Lâu Thất cũng phát hiện trong tay hắn có một đội tinh binh năm ngàn người được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn cực cao, kẻ nào kẻ nấy uy võ hung hãn, trấn giữ phủ đệ của viên quan đại thần và hoàng cung không thông một lỗ gió nào.

Đại quân của tứ phương đại lục đã đến, trong ba ngày nàng đã tuyển chọn lại một phen, lựa ra ba mươi vạn, sau đó đại quân bèn chịu sự chỉ huy của nàng và Trầm Sát, xông thẳng vào Trầm thị vương triều.

Cùng một lúc, tin tức của Hiên Viên vương triều truyền khắp thiên hạ.

Thái thượng hoàng, lão thái hậu, Lại vương gia, hoàng hậu, thái tử, công chúa cùng nhau trở về, Hiên Viên vương triều đang chuẩn bị tính sổ kĩ càng với những thế lực và quốc gia từng hà hiếp bọn họ.

Những kẻ từng xuống nước ném đá, thì tốt nhất siết chặt sợi dây lại!

Và lời tuyên ngôn cuồng ngạo này được đưa thẳng đến Hách Liên vương triều đầu tiên, trong lời tuyên ngôn còn có một câu: Nếu Hách Liên vương không đích thân ứng chiến, thì Hiên Viên sẽ đánh nằm sấp không lết dậy nổi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play