Người đứng ngoài cửa không ai khác chính là Khương Hải.

Trên người cậu ấy đang mặc quần áo bệnh nhân, đầu quấn chi chít băng gạc.

Xem ra, Lục Nguyên Đăng đưa tôi vào bệnh viện thành phố mới trùng hợp gặp được Khương Hải như vậy.

Lục Nguyên Đăng ghét cậu ấy đến thế, sẽ không sao chứ?

Hơn nữa, tôi nên giải thích cho Khương Hải như thế nào về sự có mặt của Lục Nguyên Đăng đây.

“Mẹ tôi nói là hình như có nhìn thấy cậu, tôi còn không tin, không ngờ lại là thật! Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy, sao lại nằm trong phòng bệnh vậy?”

Trong ánh mắt của Khương Hải hiện rõ sự quan tâm.

“Tôi không sao, sao cậu lại ở đây?” Tôi ngượng ngùng cười với cậu ấy, liếc nhìn về phía Lục Nguyên Đăng.

Mặt anh không có chút biểu cảm, chỉ thản nhiên ngồi ở đó, tôi cố đoán nhưng không đoán ra suy nghĩ của anh.

Có lẽ vì Lục Nguyên Đăng quá yên lặng ngồi bên đó, Khương Hải lại không để ý đến sự có mặt của anh, trực tiếp đi đến trước mặt tôi.

“Mấy ngày nay cậu không đến thăm tôi, tôi nhớ cậu lắm ý.”

Câu nói bất ngờ của cậu ấy khiến tôi chao đảo hít một hơi, hai khóe miệng không kiềm được mà run rẩy.

Làm ơn, đùng nói nữa, bằng không thì tôi chết chắc rồi.

Mặt tôi đau khổ, bất chấp nói với Khương Hải: “Cậu bị thương nặng như vậy, còn không mau về phòng bệnh nghỉ ngơi đi, như thế sẽ sớm hồi phục hơn đấy.”

Lời nói của tôi khiến cho Khương Hải nở nụ cười, cậu ấy thích thú nói với tôi: “Cậu quan tâm tôi à? Cậu còn phải tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy, ngốc ạ.”

Tôi lại nhìn về phía Lục Nguyên Đăng, vừa hay đúng lúc thấy anh cau mày, khóe miệng cười lạnh nhạt.

Khỏi cần nói, đây chính là điệu cười nham hiểm trong truyền thuyết rồi.

Hay là cứ để Khương Hải nhanh chóng rời khỏi đây đi, bằng không tôi e giây phút tiếp theo tôi sẽ bị Lục Nguyên Đăng giết chết mất.

Khương Hải có lẽ cũng đã chú ý đến ánh nhìn của tôi, cậu ấy quay đầu lại, lúc này mới nhận ra Lục Nguyên Đăng lặng lẽ ngồi ở góc đó.

“Vị này là?”

Cậu ấy nhìn tôi rồi lại nhìn Lục Nguyên Đăng, ngờ vực hỏi, ánh mắt hơi có chút đề phòng.”

Lục Nguyên Đăng chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn tôi, dường như đang đợi tôi mở lời.

Thế nhưng tôi nên nói gì đây? Giải thích như nào mới thỏa đáng mà không ảnh hưởng đến Lục Nguyên Đăng, đây lại là một vấn đề.

May thay đầu óc tôi cũng được coi là linh hoạt, nghĩ một hồi rồi nói với Khương Hải: “Đây là sếp của tôi.”

Tôi nói như vậy chắc không có gì sai.

Trông Lục Nguyên Đăng dường như không có gì là phản đối.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, Lục Nguyên Đăng đột nhiên đứng dậy, đi về phía tôi, đứng trước mặt Khương Hải.

“Cậu là Khương Hải.”

Dù hỏi nhưng giọng điệu anh lại là khẳng định.

Lục Nguyên Đăng là ai chứ, chỉ cần đơn giản quan sát một chút là có thể nhìn thấu được thân phận của Khương Hải.

Tôi vừa mới yên tâm được một chút, bây giờ lại trở nên lo lắng.

Đồ Lục Nguyên Đăng điên rồ này, anh làm ơn đừng có ở đây mà gây rắc rối thêm cho tôi nữa.

“Đúng vậy, tôi là Khương Hải, là bạn học cấp ba của Ninh Khanh.” Khương Hải vẫn bình tĩnh, lễ phép đưa tay về phía Lục Nguyên Đăng.

“Ừ, hay nghe thấy Ninh Khanh nhắc đến cậu.”

Lục Nguyên Đăng cười, nhưng không hề đưa tay ra, trái lại anh đi về phía tôi.

Khương Hải có chút ngượng ngùng rụt tay lại, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ không ngớt: “A Khanh, cậu thường xuyên nhắc đến tôi sao?”

Tôi nhắc đến khi nào chứ, toàn là Lục Nguyên Đăng lần nào cũng ép tôi nhắc đến được chưa?

Tôi muốn phản bác lại, nhưng lời mà Lục Nguyên Đăng nói khiến tôi lại không dám. Nếu như chọc giận anh, còn không biết anh sẽ nháo nhào như con thiêu thân đến mức nào.

Có một số chuyện, tôi muốn ngăn cản nhưng lại tốn công vô sức. Tâm trạng Khương Hải dường như khá tốt, lại nói với tôi.

“A Khanh, tôi đã làm công tác tư tưởng cho bố mẹ tôi rồi, bây giờ họ không còn phản đối chúng ta đến với nhau nữa rồi. Cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau.”

Bầu không khí trong phòng trong nháy mắt như giảm đi vài độ.

Sắc mặt Lục Nguyên Đăng trở nên u ám.

Còn để Khương Hải tiếp tục nói nữa, tôi e là mình không còn nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai mất.

“Tôi hơi mệt rồi, đi nghỉ xíu đây.”

Nói rồi, tôi nhắm nghiền mắt, chỉ hy vọng Khương Hải có thể nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.

“Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé, lát nữa tôi lại đến thăm cậu.”

Nghe thấy tiếng bước chân đi ra của Khương Hải, tôi mới dám mở mắt, thở phào nhẹ nhõm, khổ sở van nài Lục Nguyên Đăng: “Sếp Lục, em có thể xuất viện ngay bây giờ được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play