Rất sợ Lục Nguyên Đăng cảm thấy giữa tôi và Khương Hải có gì đó, sắc mặt tôi thản nhiên nói.
“Hai giờ chiều tôi tới nhà đón cậu, cậu gửi địa chỉ cho tôi đi.”
Lúc này tôi mới nhớ ra, Khương Hải hẹn tôi chiều nay xem phim. Nếu không phải là cậu ấy gọi điện nhắc, tôi cũng hoàn toàn quên mất. Chúng tôi vẫn còn ở thành phố Gia, chạy về cũng không kịp rồi.
Sau khi suy nghĩ một chút, tôi nói với cậu ấy rằng: “Thật ngại quá, tôi tạm thời đi công tác nơi khác, quên gọi điện nói cho cậu biết. Hôm nay tôi không tới được rồi, lần sau đi.”
Khương Hải không nói gì vài giây, chắc là có chút mất mát.
Tôi cũng không biết nói cái gì cho phải, nói tạm biệt xong, bèn cúp điện thoại.
Nhìn Lục Nguyên Đăng, sắc mặt anh cũng không có gì thay đổi. Thế nhưng phần lớn thời điểm anh ấy đều thế này, tôi cũng không đoán ra.
Nhưng Quý Long thì lại trêu: “Sao đấy? Bạn trai hả? Chẳng lẽ ngoài Lục thiếu gia của chúng tôi ra, em còn có đàn ông khác hả?”
“Câm miệng.” Tôi còn chưa kịp phản bác, Lục Nguyên Đăng đã trầm giọng ngắt lời anh ta.
Vừa hay hải sản cũng đánh bắt về rồi, Quý Long trực tiếp mang đồ tới phòng bếp, nói là muốn tự mình xuống bếp.
Tôi cũng hoài nghi, loại công tử bột áo đến thì giơ tay cơm tới thì há mồm như anh ta thực sự biết nấu cơm à? Xác định không phải là bàn tay hắc ám chứ?
Khoảng chừng sau một tiếng rưỡi, Quý Long bưng đồ ăn đi ra.
Màu sắc thoạt nhìn rất ngon, ngửi cũng rất thơm, tựa hồ cũng không hỏng bét như tôi tưởng tượng.
“Nếm thử tay nghề của bản công tử đi.” Quý Long phủi tay, dáng vẻ đắc ý.
Tôi nếm thử, quả thực ăn rất ngon, cảm giác trình độ rất cao.
Ngay cả Lục Nguyên Đăng, cũng khó tìm ra khuyết điểm.
“Ăn ngon chứ? Bản công tử có tay nghề đầu bếp Michelin 3 sao, cũng không phải ai cũng có thể nếm được đâu.”
Quý Long vẫn tán dương tay nghề của mình, tôi cũng không nhịn được muốn trợn mắt khinh bỉ.
Ngon thì ngon, nhưng có thể khiêm tốn một chút hay không.
Đang ăn ngon, ở cửa đột nhiên có tiếng giày cao gót vang lên. Trong quán vốn chỉ có mấy người chúng tôi, có một người tới, tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn một chút.
Là một cô gái rất đẹp, đeo kính râm, uốn tóc cuộn sóng lọn to màu nâu hạt dẻ, trên người mặc sườn xám xẻ tà khêu gợi, thoạt nhìn quyến rũ mà tinh tế.
Khách?
Một giây kế tiếp, cô ta cũng đi tới chỗ chúng tôi. Quen à?
Tìm Lục Nguyên Đăng hay là Quý Long?
Ánh mắt Quý Long, lập tức trở nên rất khó coi, thấp giọng nói với Lục Nguyên Đăng: “Anh nói cho tôi biết, sao cô ta lại tới đây?”
Nhìn dáng vẻ kinh hoảng của anh ta, tựa hồ rất sợ cô gái này.
Lục Nguyên Đăng không trả lời anh ta, ngược lại nheo mắt nói: “Cậu cảm thấy sao?”
“Ai da, Lục Nguyên Đăng anh nhớ đấy cho tôi. Tôi có lòng tốt mời anh ăn đại tiệc, anh lại bẫy tôi như vậy!”
Nói xong, Quý Long chạy vào phòng bếp nhanh như chớp.
Thì ra, cô gái này là Lục Nguyên Đăng gọi tới. Về phần tại sao anh muốn chỉnh Quý Long, tôi cũng không biết được.
Cô gái khí thế hung hăng đi vào phòng bếp, hai phút sau lại đi ra, ra vẻ tức giận nói với Lục Nguyên Đăng: “Anh, anh ấy lại chạy rồi!”
“Chạy thì chạy, lần sau em đừng mang giày cao gót, có khi cậu ta sẽ không chuồn nhanh như vậy được.” Lục Nguyên Đăng lạnh nhạt nói.
Cô ta là em gái Lục Nguyên Đăng, hơn nữa dựa vào cảm giác của tôi, cô ấy chắc là thích Quý Long.
“Nhưng sườn xám phải phối với giày cao gót mới đẹp!” Cô gái bĩu môi nói, lập tức tháo kính râm trên mặt xuống.
Có vẻ không giống với tôi tưởng tượng. Tôi tưởng là một cô gái khêu gợi, nhưng bây giờ nhìn, phát hiện tướng mạo của cô ấy là tập hợp cả gợi cảm và thanh thuần.
Cho tới bây giờ tôi cũng không biết, Lục Nguyên Đăng có em gái. Đương nhiên, anh ấy cũng không cần nói với tôi.
Lục Nguyên Đăng không trả lời, tầm mắt của cô gái lúc này mới nhìn về phía tôi. Trên mặt, rõ ràng giật mình.
“Đây là?”
Lập tức, tôi không biết trả lời như thế nào mới tốt nữa.
Tôi là tình nhân của Lục Nguyên Đăng, nhưng lời này, muốn tôi mở miệng như thế nào?
“Chuyện này không cần em quan tâm. Nếu không túm được Quý Long, thì em đi đi.” Lục Nguyên Đăng hạ lệnh đuổi khách.
Cô gái lại nhìn tôi chằm chằm vài giây, lập tức tỏ vẻ bừng tỉnh.
“Chẳng lẽ... anh không sợ Tiêu...”
Lời của cô ấy bị một ánh mắt của Lục Nguyên Đăng chặn về lại trong bụng.
Tôi rất tò mò, điều cô ấy muốn nói tiếp, rốt cuộc là gì.
“Cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì giả vờ không biết.” Lục Nguyên Đăng nói với cô ấy một câu như vậy.
“Biết rồi, em đi đây.” Cô gái gật đầu, lại đạp giày cao gót rời đi.
Sau khi cơm nước xong, Lục Nguyên Đăng liền mang theo tôi trở về Thành phố Phùng.
Mới vừa vào cửa khu biệt thự, thấy mẹ tôi ngồi ở cửa nhà Lục Nguyên Đăng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT