Anh ôm tôi vào lòng, có lẽ giọng anh quá mức dịu dàng, cũng có thể thời khắc đó đầu óc tôi không tỉnh táo, thiếu chút nữa tôi đã cứ thế mà gật đầu rồi.

Nhưng tôi chợt bừng tỉnh lại.

Nếu tôi làm tình nhân của Lục Nguyên Đăng, vậy cả đời này tôi cũng không ngóc đầu lên được.

Tôi cuống quít đẩy cửa xe, tụt xuống khỏi người Lục Nguyên Đăng.

Bởi động tác quá mạnh nên đôi chân tôi mềm nhũn, chật vật khụy xuống mặt đất nhưng vẫn quật cường nói rằng: “Em không thể làm tình nhân của anh được. Rất cảm ơn anh hôm nay đã cứu em, em sẽ nghĩ cách trả ân tình này của anh, số tiền em nợ anh nhất định cũng sẽ trả. Nhưng chuyện sỉ nhục bản thân mình, em không làm được.”

Tôi không biết nói như vậy có khiến Lục Nguyên Đăng tức giận hay không. Anh ta im lặng hồi lâu, điều này càng khiến tôi cảm thấy căng thẳng.

Anh ta khởi động xe, lúc đi qua tôi thì chợt dừng lại một chút.

Tôi biết, anh ta đang đợi tôi nói câu thay đổi ý định.

Cuối cùng thấy tôi không hề có ý định sẽ gật đầu, Lục Nguyên Đăng liếc tôi một cái rồi lái xe đi.

Người đàn ông này chẳng biết tốt xấu gì cả! Lại bỏ mặc tôi ở nơi hoang vu hẻo lánh này. Tôi phải quay về kiểu gì đây?

Không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi, nên tôi chỉ đành gọi điện thoại cho Tống Trọng rồi nói anh ta biết vị trí của tôi, anh ta không hỏi gì nhiều liền đồng ý.

Trong lúc đợi Tống Trọng đến, trời cũng dần dần tối rồi.

Anh ta xuống xe nhìn thấy tôi nhưng không dám đến gần mà chỉ đứng đó để hỏi: “Em không sao chứ?”

Tôi biết, ai nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của tôi cũng sẽ phát hoảng, trên người đầy bùn đất, quần áo còn bị Lục Nguyên Đăng xé nát nữa, mấy mảnh còn sót lại trên người vốn không giấu được sự tơi tả này.

Tôi mỉm cười với Tống Trọng: “Em không sao.”

Lúc này, anh ta mới tiến lại gần tôi, cởi chiếc áo khoác trên người ra quàng cho tôi nhưng không hề mở miệng hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với tôi.

Về tới nhà, Tống Trọng săn sóc chạy đi mua đồ ăn cho tôi, tôi ăn xong liền quay về phòng mình.

Nhưng rất lâu tôi vẫn không thể chợp mắt nổi.

Trong đầu tôi toàn là những hình ảnh đã làm với Lục Nguyên Đăng trên xe, nhớ đến những dấu hôn chi chít trên người, tôi cảm thấy đến tận bây giờ da thịt mình vẫn nóng rực.

Rất lâu sau, cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

Vừa sáng sớm, tôi đã bị đánh thức bởi một tràng gõ cửa dồn dập.

“Ninh Khanh, ra mở cửa đi.” Giọng nói còn chưa tỉnh ngủ của Tống Trọng truyền tới từ căn phòng sát vách.

Tôi mặc váy ngủ đi ra cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy hai cô gái rất xinh đẹp.

Một người khoảng ba mươi tuổi có sự nhã nhặn của một người phụ nữ đã trưởng thành, còn một người xinh đẹp động lòng người chạc tuổi tôi, tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.

Hai người phụ nữ kia vừa nhìn thấy tôi, khuôn mặt lộ vẻ tức giận.

“Cô là ai?” Người phụ nữ trưởng thành lên tiếng trước tiên, khinh thường nhìn tôi.

“Ninh Khanh.” Tôi thật thà đáp lời.

“Cô và Tống Trọng có quan hệ gì? Tại sao lại ở đây?” Người phụ nữ trẻ tuổi hơn một chút vội vàng truy hỏi.

Toàn thân cô ta là hơi thở kiêu ngạo, phách lối. Đột nhiên tôi không biết giải thích như thế nào, càng không muốn nói dối để rước họa vào người.

“Cô ấy ở nhà của tôi, các người thích ý kiến hả?”

Giọng nói lười biếng của Tống Trọng vang lên phía sau, tôi quay đầu lại nhưng chỉ thấy anh ta mặc một chiếc quần soóc đi ra. Tôi vội cụp mắt lại, trong lòng thầm mắng, đúng là ở nhà của mình nên cứ tùy tiện như vậy.

“A Trọng.”

Hai người phụ nữ kia vừa nhìn thấy Tống Trọng, thay đổi sắc mặt chỉ trong chớp mắt, muốn bao nhiêu dịu dàng là có bấy nhiêu.

Còn Tống Trọng cũng đi tới, ôm thẳng lấy eo tôi một cách thân mật, sau đó mờ ám nói vào tai tôi: “Cục cưng, sao em dậy sớm vậy?”

Rất hiển nhiên, lời này là nói để hai người phụ nữ kia nghe đó.

Tôi chợt cứng đờ như đá đứng đó, không biết nên phản ứng như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play