“Lục Nguyên Đăng, anh điên rồi à?”

Tôi độ nhiên nhày ra khỏi giường, nhặt những mẩu giấy vụn rơi tứ lung tung khắp nơi lại.

Lúc đầu tôi còn ôm ta hi vọng định dán chúng lại. Nhưng bây giờ đến vá cũng không vá lại được nữa rồi, còn có thể làm sao đây?

“Anh trả tờ séc lại cho tôi! Tôi mặc kệ, tôi đưa tờ séc cho anh rồi, là tại anh tự mình phát điên đem xé đi, không liên quan gì đến tôi.”

Tôi không hề đuối lí, vì vậy nói một hồi, dù sao cây ngay cũng không sợ chết đứng.

Lục Nguyên Đăng cười nhẹ một cái, đem những mảnh vụn tôi khó khăn lắm mới nhặt lại được vứt xuống đất, rồi ngồi cạnh giường.

“Chứng cứ đâu? Em nói em trả tiền tôi rồi, em có chứng cứ không? Còn tôi thì có chứng cứ em vay tôi tiền đấy, giấy trắng mực đen, còn có tin nhắn, tôi đều còn giữ đấy.”

Khốn nạn!

Tôi thầm rủa trong lòng, tức tối nói với Lục Nguyên Đăng: “lnd, anh cũng không phải không có tiền, sao cứ mãi làm khó tôi thế? Cho dù anh không muốn sống với vợ anh, anh cũng có thể đi tìm người phụ nữ tốt hơn tôi gấp nghìn gấp vạn lần, sao cứ phải làm khó người đã ly hôn như chúng tôi chứ?”

Trong lòng tôi thực ra có hơi bất lực. Lục Nguyên Đăng còn khó đối phó hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Đúng như những gì anh ấy nói, tôi không có chứng cứ chứng minh tôi đã trả tiền anh ấy, nhưng chứng cứ tôi vay tiền anh ấy vẫn còn trong tay anh ấy.

Tôi thực sự không biết, lỡ mất cơ hội lần này tôi phải làm thế nào để trả số tiền 15 tỉ này đây?

“Tôi sớm đã nói rồi, trò chơi này, trừ phi tôi kêu dừng, còn không thì không thể kết thúc.”

Lời của lnd khiến lòng tôi nặng trĩu.

Tôi thực sự không biết phải thế nào mới khiến anh ấy chán ngán tôi chán đến nỗi thả tôi đi đây.

“Nếu em không muốn nhận được thư của luật sư thì ngoan ngoãn theo tôi về.”

Lnd cười cười, nhẹ nhàng đến chói tai, nhưng lại khiến cả người tôi nổi hết cả da gà.

Dường như, ngoài đồng ý ra, tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.

“lnd, coi như anh giỏi.”

Tôi giận dữ nói với anh ấy.

Lập tức chuẩn bị xách vali theo anh ta về.

Thế nhưng anh ta lại lười nhác nằm xuống giường, nói: “Muộn thế này rồi, ai còn làm khổ em. Ngủ trước đã, ngủ dậy rồi tính tiếp.”

Nói rồi anh ấy vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh anh ấy, ý bảo tôi nằm xuống.

Dường như tâm trạng anh ấy lại tốt trở lại, thong dong nghịch tóc tôi, thấp giọng nói: “Sáng nay em nói hôm này là ngày đặc biệt, chính là chỉ chuyện này ư?”

“Ừm.” Tôi thành thật trả lời, nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn lnd.

“Quả nhiên là rất đặc biêt, Ninh Khanh, em càng ngày càng to gan rồi đấy.” giọng nói của lnd đột nhiên trầm xuống.

Chỉ nghe sự thay đổi trong ngữ điệu của anh ấy tôi liền biết anh ấy chắc chắn là nổi giận rồi.

“Có to gan hơn nữa thì cũng có tác dụng gì, chẳng phải cũng chẳng thoát khỏi bàn tay anh sao.”

Tôi buồn bực nói.

Từ lúc bắt đầu ở bên lnd, không lúc nào là tôi không nghĩ đến chuyện rời đi, Nhưng đến cuối cùng, vòng đi vòng lại vẫn là thất bại thôi.

“Biết là tốt.”

Anh ấy cười thấp giọng, nói.

Tôi cũng biết người đàn ông này không thể chọc giận được, dứt khoát không tranh luận nhiều cùng anh ấy nữa.

Lnd lại bình thản ngủ bên cạnh tôi, tôi lại không thể nào ngủ nổi. Tôi đã từng thoát khỏi hang sói, rồi lại rơi vào hang cọp.

Mà bây giờ muốn thoát ra khỏi hang cọp thật sự là quá khó.

Mơ mơ màng màng khó khăn lắm mới ngủ đi được, lúc tỉnh dậy đã là 8 giờ sáng rồi.

Lnd vẫn chưa dậy, tôi dậy đánh răng rửa mặt xong ra gọi anh ấy dậy.

Người nằm trên giường lại không nhúc nhích gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play