Tôi đã nói là không cần rồi mà? Vì sao anh còn mua về làm gì?
Lẽ nào Tinh Tinh đã nói đúng, anh thích tôi?
"Không đâu, không thể nào."
Tôi vội vàng xua đi suy nghĩ đáng sợ ấy, đứng im tại chỗ chờ Lục Nguyên Đăng.
Không lâu sau, Lục Nguyên Đăng đỗ xe xong rồi quay về dẫn tôi vào sân golf.
Tôi còn tưởng anh muốn vào đánh golf cơ, nhưng anh lại dẫn tôi thẳng đến nhà ăn.
"Đồ ăn Nhật cũng khá được, em nếm thử xem."
Tôi không rành ẩm thực Nhật cho lắm, chỉ chọn bừa vài món.
Lúc mang đồ ăn lên, tôi mới phát hiện rất nhiều món là đồ sống. Tôi không thích ăn đồ sống cho lắm, nhưng cũng không muốn Lục Nguyên Đăng khó chịu nên chỉ ăn một chút rồi thôi.
Lục Nguyên Đăng ăn cũng không nhiều, mà trước giờ tôi cũng chưa từng thấy anh món nào quá nhiều. Anh lúc nào cũng lịch sự nhã nhặn như thế, sự cao quý và ưu nhã đã ăn vào trong máu rồi.
Đương nhiên, đó chỉ là trước mặt người khác thôi, còn đối với tôi, anh là một tên cầm thú.
Điện thoại đặt trên bàn của Lục Nguyên Đăng đổ chuông, anh nhận cuộc gọi, không biết đầu bên kia nói gì mà nghe xong, anh nhíu mày.
Vì cách khá xa nên tôi không nghe thấy gì, anh chỉ nói một câu biết rồi, sau đó cúp máy.
Anh không nói không rằng dẫn tôi ra ngoài, lúc đến cửa thì chìa tay ra, "Đưa đồ cho anh."
Thứ anh ấy nói đến chính là chiếc túi trong tay tôi.
Tuy tôi không biết anh định làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa túi cho anh.
"Em tự gọi xe về đi, anh có việc bận rồi."
Anh nói xong thì cầm túi lên xe.
Để tôi đứng chết trân tại chỗ, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Bảo tôi chọn đồ cơ mà? Không phải để tặng tôi à?
Chẳng lẽ tôi hiểu sai ý anh, hay anh có ý gì khác?
Tôi không đoán được suy nghĩ của anh, nên thôi đoán nữa mà gọi xe về nhà.
Mười giờ tối, Lục Nguyên Đăng vẫn chưa về.
Tôi cũng không quan tâm cho lắm, tắm rửa xong đi ngủ.
Hôm sau, tôi dậy rất sớm, làm vệ sinh cá nhân xong thì xuống tầng. Khi đi qua phòng của Lục Nguyên Đăng thì phát hiện chăn gối vẫn rất gọn gàng.
Đêm qua anh không về hay sáng nay đi sớm?
Giờ cũng không còn sớm nữa, tôi không còn thời gian mà suy nghĩ miên man nữa, tập trung đi làm thôi.
Công ty có mối làm ăn mới, sáng thứ hai đã bận bù đầu bù cổ.
Vì Thẩm Ninh ghét tôi nên tôi được giao số lượng công việc gấp đôi người khác.
Khi tôi sắp phát điên vì bận, có ai đó trong văn phòng ré lên một tiếng.
"Trời đất ơi, tổng giám đốc Lục ngoại tình bị vợ bắt tận mặt này!"
Tổng giám đốc Lục? Là Lục Nguyên Đăng mà? Lẽ nào Quý Vương Nhung đã phát hiện quan hệ giữa tôi và anh rồi?
Trái tim tôi như ngừng đập, không còn lòng dạ nào mà làm việc nữa, tôi căng thẳng nghiêng tai nghe ngóng.
"Ở đâu vậy? Tôi xem với."
"Trên Facebook ấy, mọi người share nhiều lắm, cô lên xem đi."
Tôi lấy điện thoại di động ra, tay run run mở Facebook, toàn bộ đều là tin Lục Nguyên Đăng qua đêm cùng người mẫu.
Không phải tôi à?
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi click vào tin, nữ diễn viên chính của tin này là Lôi Ân Ân, tôi đã gặp cô ta một lần rồi.
Và trên cổ của người phụ nữ ấy là chiếc vòng cổ tôi chọn hôm qua.
Thì ra Lục Nguyên Đăng dẫn tôi đi chọn vòng cổ là để tặng cho cô ta. Lục Nguyên Đăng không chỉ cặp kè với một người là tôi.
Quả nhiên tôi lại tưởng bở lần nữa.
Tôi cười khổ rồi xem tiếp.
Phần dưới kể lại việc Quý Vương Nhung bắt ngay tại trận, giận dữ và chửi mắng Lôi Ân Ân thế nào.
Tin này có sức oanh tạc khá lớn, cả văn phòng đều ầm ầm bàn tán, đến cả Thẩm Ninh cũng gia nhập đội ngũ buôn chuyện.
Tôi ngồi ở đây, nhìn mọi người thảo luận vô cùng khí thế mà lòng thấp thỏm không yên.
Nếu một ngày nào đó, quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng cũng bị phát hiện, không biết tôi sẽ phải chịu công kích thế nào từ quần chúng đây.
Tôi không dám nghĩ.
Đúng lúc này, Quý Vương Nhung gọi điện thoại cho tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT