Anh cắn môi, nuốt nước bọt trong cổ họng khô khốc, anh hất mắt cho trợ lý của thợ chụp ảnh.
Người trợ lý liền hiểu ý và nhanh chóng đi ra ngoài.
Vào giờ phút cánh cửa được đóng lại, nhiệt độ căn phòng không hiểu từ đâu mà được tăng lên đáng kể.
Hóa ra là vì chiếc váy khiến cho Lâm Thảo trở nên quyến rũ hơn rất nhiều này, mặt cô đỏ lên như gấc, đôi môi cô run run lên khi ngước mắt nhìn Thanh Tuấn.
Thanh Tuấn nhìn bộ dạng e thẹn của cô lại thêm đôi môi cuốn hút đó, chiếc lưỡi anh nóng lên, không kìm được chỉ muốn hôn lên môi cô.
Thanh Tuấn bình thường khi gặp cô thì đều ăn mặc khá thoải mái, hôm nay vì để chụp ảnh mà anh lại mặc một bộ vest màu mận đỏ, cơ thể cường tráng của anh lúc này được bộ vest đó phô thêm ra vài phần.
“Nếu đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta...chúng ta đi chụp ảnh thôi.....”
Thế nhưng Thanh Tuấn lại kéo lỏng chiếc cà vạt đã thắt gọn gàng kia ra, tiếp sau là anh cởi chiếc cúc áo ngực, để lộ ra bộ ngực săn chắc với nước da màu đồng.
Lâm Thảo ngây người ra, chỉ thấy người đàn ông đang từ từ bước về phía mình, ánh mắt và đôi môi đầy nguy hiểm.
Đôi đồng tử mắt anh sâu hoắm nhưng như thể đang cười: “Anh không nỡ để cho người khác nhìn thấy em lúc này.”
Vẻ đẹp của cô, anh muốn chỉ mình anh được chiếm hữu.
Anh không biết bắt đầu từ khi nào mà vẻ đẹp ngây thơ ngọt ngào của người phụ nữ này lại khiến con tim anh rộn ràng và ấm áp tới vậy.
Lâm Thảo lùi về phía sau, bàn tay cô nắm chặt: “Anh...anh làm sao thế?”
Câu nói của cô vừa dứt, người đàn ông liệt hôn lên môi cô mãnh liệt, nụ hôn của anh dường như muốn nuốt lấy đôi môi cô.
Lâm Thảo giật mình, hai bàn tay cô đặt trước ngực anh muốn đẩy anh ra nhưng vì sức cô quá yếu mà không thể kháng cự được.
“Anh xin lỗi, anh nhịn lâu lắm rồi...”
Giọng nói thì thầm của anh lọt vào tai cô, giọng nói đó ngọt ngào, run lên khiến cô nghe xong mà toàn thân nổi da gà.
Đã từng có khoảng một năm Lâm Thảo luôn ở bên cạnh Thanh Tuấn, mối quan hệ duy nhất giữa hai người đó chỉ là lúc trên giường với nhau, anh đã quá hiểu về cơ thể cô, cho dù bây giờ cô đang mang thai, bụng to rồi nhưng anh ít nhiều vẫn có thể tìm đến được những vùng nhạy cảm của cô, từ từ khiến cô tìm lại cảm giác như xưa.
Cô thực sự không biết phải làm thế nào, cô nhắm mắt lại, đôi mi cô run lên, để mặc người đàn ông đang không kìm nén nổi yêu thương cô nhiều hơn nữa.
Chiếc váy rơi xuống đất, lớp vải ren cuối cùng che lấy cơ thể cô cũng bị xé ra, cơ thể cô đang run lên, cô không hề kháng cự anh nhưng cũng không tỏ ra vui thích, cô có phần sợ anh.
Đúng thế, cô sợ anh.
Sợ anh làm đứa bé trong bụng bị ảnh hưởng.
“Đừng lo lắng, anh sẽ rất nhẹ nhàng thôi.”
Thanh Tuấn nhẹ nhàng nhưng cũng lại rất bá đạo, anh không cho cô cơ hội để từ chối, cũng không cho phép cô lo lắng.
Anh không phải là một người kiên nhẫn, nhưng lúc này đối với Lâm Thảo anh đang cố tìm cách để cô cảm thấy thoải mái và đón nhận lấy anh.
Cuối cùng khi cuộc vui đã thực sự bắt đầu, đôi môi anh không rời khỏi vùng ngực cô, anh lại nghe thấy tiếng kêu khe khẽ như rên lên.
Ngẩng đầu lên anh nhìn thấy khóe mắt cô hơi ướt đi.
Cô hỏi: “Em...và anh, rốt cuộc là gì?”
Cơ thể anh đột nhiên cứng đờ lại, ánh mắt thoáng qua sự lạnh lùng, Lâm Thảo cắn môi, nói một câu vẻ mỉa mai: “Em xin lỗi, lẽ ra em không nên hỏi.”
Cô từng nói cô chỉ muốn làm bạn gái anh không cần tiền nhưng anh không tin.
Cô từng nói bọn họ từng quen biết nhưng anh cũng không nhớ.
Sau đó cô chẳng còn nói gì nữa, cô im lặng, sau đó nữa thì xảy ra sự việc như vậy, cô chỉ làm theo sự sắp đặt của anh, không khóc lóc không làm ầm lên.
Cô cắn chặt lấy môi, đôi môi cô dần trắng bệch, cuối cùng là xuất hiện một chút máu đỏ.
Cô hít thở một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để nói một câu: “Anh không muốn biết đứa nhỏ trong bụng em là con ai à?”
Đôi mắt Thanh Tuấn đang hơi nheo lại, nhưng sau câu nói của Lâm Thảo thì anh chỉ biết mím môi.
“Thực ra em cũng không biết của ai, trước đêm bị vào tù em đã đi tới quán bar, đêm hôm đó em uống say, em không nhớ có hai người hay ba người, hoặc cũng có thể là nhiều hơn.....”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT