*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lộ trình xe ngựa chậm hơn lời mà đại nương nói một chút, tới đêm mới vào trong thành.

Hôm đó vì Bảo Nhi bỏ nhà đi khi mà trời còn chưa sáng, lại trải qua quãng đường vất vả, đã sớm mệt mỏi, nên trên đường đã ngủ thiếp đi. Đến khi đại nương đánh thức, nàng mới mơ màng mở mắt.

"Đến nơi rồi."

Bảo Nhi ôm túi quần áo nhìn quanh, xe ngựa dừng trong một con hẻm, bên ngoài ngõ là đường lớn phồn hoa, hiện giờ đang sáng trưng đèn đuốc, dòng người di chuyển, thực sự náo nhiệt.

Đại nương chỉ vào một cánh cửa trong hẻm nói: "Cô nương, đây là khách điếm mà ta quen biết, sạch sẽ chu đáo, đồ ăn ngon miệng, cô nương lại đơn độc một mình, không bằng cứ ở lại đây đi."

Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn, khách điếm có ba tầng, ngói lưu ly đỏ, cũng có chút phong thái. Bảo Nhi nhìn đường cái bên ngoài, quay đầu nhìn lại khách điếm, hỏi: "Đây là cửa sau ạ?"

Đại nương cười nói: "Đường phố quá ồn ào, ta thấy cô nương mệt đến mức ngủ thiếp đi, nên mới đưa cô nương tới cửa sau cho yên tĩnh. Để ta dẫn cô nương vào, sẽ không làm phiền người khác." Bà nói xong thì gõ lên cánh cửa.

Bảo Nhi không nói chuyện, mở to mắt tò mò nhìn.

Cửa được mở ra rất nhanh, một người có dáng vẻ như tiểu nhị phục vụ ngó đầu ra. Đại nương gật đầu cười với người nọ, nói: "Ngũ Tử, ta dẫn cô nương này tới ở trọ."

Tiểu nhị vội vàng mở cửa, nhiệt tình tiếp đón: "Mời vào trong."

Đại nương xoay người lại cười với Bảo Nhi, vẫy tay. Bảo Nhi bước tới, đi theo sau đại nương vào bên trong.

Đúng như lời đại nương nói, phía sau tòa nhà thực sự rất yên tĩnh. Bảo Nhi lên lầu hai, nhìn thấy những phòng trọ chỉnh tề ở hai bên, trên cửa mỗi phòng đều treo một đèn lồng xinh xắn, trên đèn lồng có viết tên các loài hoa, chắc hẳn tên mỗi phòng được đặt theo tên hoa.

Bảo Nhi tò mò nhìn xung quanh, đại nương lại nhìn nàng, cười cười, "Cô nương cũng mệt mỏi rồi nhỉ, sắp tới rồi đây, cô nương cứ vào phòng nghỉ ngơi thật tốt đi, ta sẽ đi bảo họ làm cho cô nương chút đồ ăn, lại tắm rửa rồi thay y phục."

"Vì sao phải ăn no tắm rửa thay quần áo?" Bảo Nhi hỏi.

Đại nương ngạc nhiên, vừa cười vừa nói: "Cô nương không đói sao? Thế thì không ăn cơm cũng được." Bà nói xong thì đi tới căn phòng có treo đèn lồng ghi từ “Thúy Trúc”, để Bảo Nhi đi vào.

Bảo Nhi lắc đầu, nói: "Cháu muốn xem qua tiền sảnh một chút."

Đại nương lại ngạc nhiên, trả lời: "Tiền sảnh thì có gì đẹp đâu, cô nương mệt mỏi, đi nghỉ sớm một chút đi."

"Cũng không dễ dàng mới tới được đây, không được ngắm tiền sảnh thì cũng thật đáng tiếc. Địa điểm như thế này cha chưa từng cho cháu tới, lần tới ắt sẽ không còn cơ hội nữa. Cháu muốn quan sát tiền sảnh một chút, cũng coi như mở rộng tầm mắt, bổ sung kiến thức."

"Cô nương nói gì thế?" Đại nương mơ hồ, suốt quãng đường tiểu cô nương này vẫn lanh lợi, sao sau khi vào đây lại ngớ ngẩn rồi?

Bảo Nhi nháy mắt với bà: "Nơi này không phải hoa lâu sao?"

Đại nương hoảng sợ, sắc mặt có chút khó coi. Cứ tưởng dẫn nàng vào phòng là ổn thỏa, chuyện sau đó thì do người trong lâu đảm nhận, để cô nương này ăn uống rồi thay xiêm y thì có thể đưa đi tiếp khách, nếu ngoan ngoãn thì tốt, dù không nghe lời thì cũng sẽ có người dạy dỗ. Bà không nghĩ còn chưa vào trong phòng, tiểu cô nương đã nghi ngờ rồi. Suốt quãng đường thấy nàng chỉ ngu ngốc, không ngờ lại rất thông minh nhanh trí, chẳng lẽ là thâm tàng bất lộ?

Bảo Nhi không quan tâm tới sắc mặt của đại nương, nói tiếp: "Nhị bá nương của ta từng nói, hoa lâu luôn đầy mùi son phấn, hành lang sau lầu này dù yên tĩnh nhưng mùi không thể bay hết được. Nương ta cũng có nói, giang hồ hiểm ác, có không ít kẻ lòng dạ xấu xa, hoa lâu 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play