“Bà là bà, nhà họ Âu là nhà họ Âu, những gì mà mấy người nợ tôi, tôi sẽ đòi từng người, từng người một.” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa bước thẳng về phía trước.
“Trình Việt, tôi biết năm đó tôi có lỗi với mẹ cậu, nhưng mọi chuyện đã qua rồi, phải thế nào cậu mới chịu tha thứ cho tôi đây.” Âu Liên tuôn rơi nước mắt, trông bà ta rất đáng thương.
Thịnh Trình Việt lạnh lùng quay đầu lại, nhìn Âu Liên nước mắt ngắn nước mắt dài, anh cười nhạo một tiếng đầy khinh thường. Trước kia bà ta đã dùng dáng vẻ này để quyến rũ ba anh đây mà. Nhưng anh không phải ông ta, anh sẽ không mềm lòng trước bất cứ hành động nào của bà ta, ngược lại còn căm hận hơn nữa.
“Quỳ xuống và lạy van tôi đi!” Anh nói lạnh lùng hơn.
“Chuyện này…” Âu Liên run rẩy nhìn Thịnh Trình Việt, theo lý mà nói, bà ta là bề trên của anh, sao anh có thể yêu cầu như thế được. Nhưng bắt gặp đôi mắt của anh, bà ta lại run lên cầm cập.
“Nếu tôi quỳ xuống thì cậu sẽ thả Âu Đan sao?” Chỉ cần anh chịu thả Âu Đan ra thì bà ta sẽ quỳ xuống, một ngày nào đó, bà ta sẽ đòi lại mọi nhục nhã của ngày hôm nay.
Thịnh Trình Việt nhếch miệng lên, bà ta nghĩ rằng bà ta quỳ xuống thì đáng giá lắm đấy? Anh chỉ bảo bà ta quỳ xuống, chứ không nói sẽ thả Âu Đan ra.
“Không, nhưng nếu bà không quỳ thì Âu Đan càng không thể ra được.” Thịnh Trình Việt bỗng rất muốn xem người đàn bà này sẽ quỳ xuống trước mặt anh như thế nào. Khi xưa, anh cũng đã tận mắt nhìn thấy bà ta bắt mẹ mình phải quỳ xuống dưới chân bà ta, khi ấy anh đã thề, nhất định anh phải trả thù.
“Bịch!” Đây là tiếng quỳ gối của Âu Liên, chỉ cần có thể cứu được Âu Đan ra thì bà ta sẽ làm mọi chuyện. Âu Đan mới là con gái ruột của bà ta, bí mật này chỉ có bà ta và anh trai của bà ta biết, ngay cả Thịnh Thắng cũng không biết, vì thế bà ta mới muốn Âu Đan lấy Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt nhìn Âu Liên từ trên cao xuống, trong đầu anh xuất hiện nụ cười của mẹ mình. Mẹ, mẹ có nhìn thấy không, con đã đòi lại những sỉ nhục mà năm đó mẹ phải chịu rồi, nhưng như thế vẫn chưa đủ.
“Ngày mai bà hãy tới trước mộ mẹ tôi và sám hối một ngày, nhớ lấy, tôi muốn thấy được thành ý của bà.” Ý của anh đã rất rõ ràng rồi, anh muốn bà ta tới trước mộ mẹ anh quỳ một ngày.
Âu Liên mở to hai mắt, nhìn Thịnh Trình Việt như không thể tin nổi, bà ta đã xem nhẹ sự thù hận trong lòng người đàn ông này rồi.
“Nếu ngày mai bà không đi thì ngày mốt bà sẽ nhìn thấy thi thể của Âu Đan.” Dứt lời, anh ngạo nghễ xoay người đi, từ nay về sau, không ai có thể uy hiếp được anh nữa, anh phải trả thù, chắc chắn anh cũng sẽ tìm ra cả Cao Ngọc Mai nữa.
Sáng sớm, tia sáng mặt trời chiếu vào phòng bệnh của Thịnh Tuấn Hạo, đánh thức Tiêu Mộc Diên đang ngủ ở trong đó.
Tiêu Mộc Diên đi tới trước giường bệnh của Thịnh Tuấn Hạo, nhìn cậu bé đang ngủ say, cô không khỏi nở nụ cười xinh đẹp, một nụ cười rất chân thành.
Hình ảnh này khiến Thịnh Trình Việt đang đứng ở cửa ngây người ra. Trong trí nhớ của anh, Tiêu Mộc Diên chưa bao giờ cười ấm áp đến thế, nụ cười này của cô rất tự nhiên, rất chân thành, giờ khắc này, ngay cả ánh sáng mặt trời đều không thể chói lọi bằng nụ cười của cô.
Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Thịnh Tuấn Hạo, như một người mẹ đang vỗ về con của mình, khiến Thịnh Trình Việt càng nghi ngờ hơn nữa, vì sao cô lại tốt với con trai anh như thế? Cảm giác như thể cậu bé chính là con cô vậy.
Tiêu Mộc Diên nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, cô phải đi mua cơm, lát nữa còn phải đưa Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan đến trường nữa.
“Tuấn Hạo, con nghỉ ngơi đi nhé, mẹ sẽ bảo ba con sang trông chừng con, mẹ đi mua cơm cho con ăn đây.” Dứt lời, cô còn hôn nhẹ vào trán của Thịnh Tuấn Hạo, đây là con của cô, đứa con trai mà cô mong nhớ suốt sáu năm.
Thịnh Trình Việt đứng ở cửa ra vào, bởi vì cửa đang đóng, hơn nữa Tiêu Mộc Diên còn nói rất nhỏ nên anh không thể nghe thấy cô đang nói gì. Thế nhưng, anh lại thấy được mọi động tác của cô, khi Tiêu Mộc Diên hôn lên trán Thịnh Tuấn Hạo, cả người Thịnh Trình Việt không khỏi cứng đờ lại. Sao cô lại hôn con trai anh, hơn nữa còn hôn với tình cảm nồng nàn như thế nữa chứ? Giây phút ấy, anh bỗng cảm thấy ghen với chính con trai mình, cô không chỉ cười vui vẻ và tự nhiên với Thịnh Tuấn Hạo như thế, lại còn hôn cậu bé nồng nàn nữa chứ.
Thịnh Trình Việt muốn đẩy cửa vào, nhưng anh lại không nỡ phá hỏng cảnh tượng duy mỹ trong phòng, cứ lẳng lặng nhìn như thế.
Tiêu Mộc Diên cầm túi lên rồi đi ra ngoài.
Ngay khi cánh cửa mở ra, cô bắt gặp đôi mắt thâm thúy của Thịnh Trình Việt, cả người cô cứng ngắc lại, anh… Sao anh lại ở đây? Anh có nghe thấy những gì mà cô nói vừa rồi không? Anh đã phát hiện ra điều gì chưa?
Bởi vì chột dạ nên Tiêu Mộc Diên không khỏi lùi về sau hai bước, trong mắt còn mang theo sự lo lắng.
“Sao anh lại ở đây?” Tiêu Mộc Diên thốt lên.
Thấy dáng vẻ hoảng hốt của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt nhíu mày lại. Sao nhìn thấy anh mà cô lại có biểu cảm này, cứ như gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm vậy, anh đáng sợ đến thế sao? Vì sao trông thấy bộ dạng này của cô mà anh lại bực bội thế chứ, anh không mong rằng cô sợ hãi anh.
“Em muốn đi tìm anh mà?” Thịnh Trình Việt thản nhiên nói, trông cô có vẻ như chuẩn bị đi ra ngoài, cô mà đi ra ngoài thì đương nhiên sẽ phải tìm anh tới trông chừng Thịnh Tuấn Hạo rồi.
Tiêu Mộc Diên trợn mắt nhìn Thịnh Trình Việt một cách khó tin, sao anh biết cô định đi tìm anh, chẳng lẽ anh nghe thấy điều gì đó rồi sao? Vậy liệu anh có biết…
“Tôi đi mua cơm đây, anh chăm sóc cho Tuấn Hạo một lát đi nhé.” Dứt lời, cô đi khỏi đó thật nhanh, như thể sợ Thịnh Trình Việt sẽ giữ cô lại.
Thịnh Trình Việt cũng không thể ngờ rằng Tiêu Mộc Diên lại chạy nhanh như thế, như kiểu anh là quái vật gì vậy. Anh không khỏi sờ lên mặt mình, trông ánh đáng sợ đến thế sao?
Chính Tiêu Mộc Diên cũng không biết rằng mình đã chạy ra khỏi bệnh viện, sau khi ra ngoài cô mới phát hiện ra rằng tim mình đang đập thình thịch, bèn tay vỗ lên lồng ngực đang nhảy loạn lên của mình. Vừa rồi Thịnh Trình Việt không hỏi thêm gì nữa, chắc là anh không nghe thấy những gì mà cô nói với Thịnh Tuấn Hạo rồi.
Sau khi Thịnh Tuấn Hạo tỉnh lại, cậu bé không mở mắt ra, mà chỉ vươn tay ôm lấy bàn tay ở bên cạnh.
“Mẹ, con uống rồi.” Cậu bé nói mớ, khuôn mặt còn mang theo nụ cười, cảm giác như đang làm nũng.
Thịnh Trình Việt sững sờ, vừa rồi thằng bé đã nói gì vậy? Mẹ? Sao cậu bé lại gọi mẹ? Điều này khiến Thịnh Trình Việt cảm thấy rất kì lạ, cậu bé đang mong muốn có một người mẹ sao? Ngay cả trong mơ cậu bé cũng gọi mẹ, vẻ mặt còn rất hạnh phúc nữa.
“Ba rót nước cho con uống nhé.” Thịnh Trình Việt đau lòng sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé. Nếu thằng bé thích mẹ như vậy thì anh sẽ cho cậu một người mẹ. Trong đầu anh xuất hiện hình bóng của Tiêu Mộc Diên, nhớ tới dáng vẻ hôn vào trán Thịnh Tuấn Hạo của cô, anh bỗng cảm thấy cô hẳn sẽ là một người mẹ xứng chức lắm.
Vốn dĩ Thịnh Tuấn Hạo đang nắm chặt tay của Thịnh Trình Việt, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của anh, cậu bé bỗng buông tay anh ra, đồng thời cũng mở hai mắt.
Thấy vậy, Thịnh Trình Việt cảm thấy hơi bất mãn, vừa rồi cậu bé còn cầm rất chặt và gọi mẹ, sau khi biết là anh thì lại nhanh chóng buông tay ra, cậu bé không muốn cầm tay ba mình đến vậy sao?
“Ba, sao ba lại ở đây? Dì Diên đâu?” Thịnh Tuấn Hạo hỏi, cậu bé vẫn nhớ vừa rồi Tiêu Mộc Diên đã trông coi cậu, trong giấc mơ, mẹ còn hôn lên trán cậu nữa, sao tỉnh lại thì biến thành ba thế này?
Thịnh Trình Việt càng thêm không vui, con trai anh lại hỏi anh là sao anh lại ở đây, thằng nhóc thối tha này không muốn anh ở đây hả? Cậu bé thích Tiêu Mộc Diên đến thế sao?”
“Đương nhiên là ba ở đây chăm sóc cho con rồi, để một người ngoài ở đây thì ba không thể yên tâm được.” Thịnh Trình Việt nói trái lại với những suy nghĩ của, nếu không yên tâm thì anh đã không để Tiêu Mộc Diên trông chừng cả một đêm như thế.
Thịnh Tuấn Hạo không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thịnh Trình Việt, sao ba lại nói mẹ là người ngoài chứ, mẹ tốt với cậu như thế cơ mà? Thế nhưng cậu bé cũng không dám nói cho Thịnh Trình Việt.
“Ba, con khát quá.” Thịnh Tuấn Hạo nhìn nước ở trên bàn, cậu bé nuốt một ngụm nước miếng.
Thịnh Trình Việt không hề do dự, anh đi tới cạnh bàn rót một cốc nước cho Thịnh Tuấn Hạo.
Thịnh Tuấn Hạo ngạc nhiên nhiên nhìn Thịnh Trình Việt. Trong trí nhớ của cậu, ba chưa từng rót nước cho cậu. Cậu bé cứ tưởng rằng ba sẽ từ chối, không ngờ rằng ba lại đi rót nước cho cậu một cách tự nhiên như thế. Trái tim cậu bé ấm áp hẳn lên, gần đây ba đã thay đổi rồi, ba tốt với cậu hơn hẳn lúc trước.
“Ngây ra đó làm gì? Con hết khát rồi hả?” Thấy Thịnh Tuấn Hạo ngây người ra, Thịnh Trình Việt nhíu mày nói.
Thịnh Tuấn Hạo nở một nụ cười, nhận lấy cốc nước từ tay Thịnh Trình Việt rồi vui vẻ uống, khuôn mặt chứa đầy sự thỏa mãn. Cậu bé cảm thấy hiện tại mình rất hạnh phúc, cả ba và mẹ đều rất tốt với cậu, nếu có thể, cậu bé chỉ muốn mình cứ bệnh mãi thế này thôi.
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Thịnh Tuấn Hạo, Thịnh Trình Việt cũng nở nụ cười.
Truyện được mua bản quyền up trên
Lúc Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt đến thì vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này.
“Chú đẹp trai, cháu cũng khát.” Viễn Đan lên tiếng, vừa nói cậu bé vừa cười. Thực ra, thấy Thịnh Trình Việt yêu thương Thịnh Tuấn Hạo như vậy, cậu bé cũng rất vui mừng, nhưng đáy lòng vẫn không khỏi cảm thấy ghen tỵ.
Thịnh Trình Việt nhíu mày lại, cầm lấy cái chén không trong tay Thịnh Tuấn Hạo.
“Có uống nữa không?” Vẻ mặt của anh rất dịu dàng, cũng chẳng để ý tới lời nói của Viễn Đan.
Thịnh Tuấn Hạo lắc đầu, sau đó nhìn sang Viễn Đan.
“Ba, Viễn Đan cũng khát.” Thịnh Tuấn Hạo nói nhỏ một câu. Cậu bé nghĩ, ba phải tốt với Viễn Đan hơn mới phải, dù sao cũng là con trai của ba mà.
Thịnh Trình Việt còn cố tình nhìn Viễn Đan một cái, đặt cốc nước lên mặt bàn.
“Muốn uống thì tự rót đi.” Giọng của anh lại lạnh lùng như lúc đầu, sao anh phải đi rót nước cho con trai của người khác chứ, có phải con của anh đâu. Nghĩ tới chuyện Tiêu Mộc Diên đã từng ở bên người đàn ông khác, trong lòng anh khó chịu vô cùng.
“Xem ra chú đẹp trai bất công thật đấy, khác hẳn với mẹ của cháu. Với đứa trẻ nào mẹ cháu cũng tốt hết, ví dụ như con trai của chú chẳng hạn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT