Mấy bác sĩ chen chúc trong phòng, Tiêu Mộc Diên đứng ngoài cửa sốt ruột đến đi qua đi lại.

Không được! Cô không giữ được bình tĩnh nữa. Cô muốn đi vào xem thử tình hỉnh trong phòng ngay lập tức.

Khi Tiêu Mộc Diên muốn xông vào bên trong, An Sở Hùng cũng đột nhiên đi ra cản đường cô.

Bây giờ cả người Tiêu Mộc Diên giống như hoàn toàn mất đi khống chế vậy: “Tôi muốn đi vào, ai trong các người cũng đừng hòng ngăn tôi lại!”

Lúc này An Sở Hùng không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, đen mặt lại: “Người phụ nữ là cô đừng có được voi đòi tiên, cô phải biết nếu tôi muốn mạng của cô, cô sẽ không thể sống đến bây giờ đâu.”

Tiêu Mộc Diên cũng vô cùng bướng bỉnh xụ mặt.

“Nếu ông giết thì cứ giết tôi là được.” Dù sao nếu không cứu được Kiều Phong, cô cũng không muốn sống nữa.

“Cô…” An Sở Hùng thở gấp, khoa tay múa chân với Tiêu Mộc Diên: “Cô đừng tưởng rằng tôi không dám ra tay với cô!”

Tiêu Mộc Diên vẫn mang thái độ không sao cả: “Vậy ông cứ ra tay đi là được.”

An Sở Hùng vốn muốn cho người phụ nữ không biết tốt xấu ở trước mặt một cái tát mạnh, nhưng đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện, sau đó vẫn nhịn lại, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Đừng để tôi nhìn thấy người phụ nữ này nữa, không có sự cho phép của tôi, tuyệt đối không cho phép hai người bọn họ gặp mặt.” An Sở Hùng hung hăng bỏ lại những lời này, sau đó xoay người rời khỏi.

Tiêu Mộc Diên thì thầm phản kháng ở trong lòng: Dựa vào cái gì không cho hai người bọn họ gặp mặt?

Sau đó, Tiêu Mộc Diên đã bị hai vệ sĩ khiêng lên, ném vào trong một căn phòng khác, cả người cô bị vứt bỏ trên mặt đất như một con búp bê vải, giống như là ném rác đi vậy.

“Thả tôi ra ngoài nhanh lên, cuối cùng các người muốn làm gì? Tôi muốn ra ngoài.” Tiêu Mộc Diên liều mạng đập cửa, kêu đến đau khổ tột cùng, nhưng cuối cùng vẫn không có chút hồi âm.

Cô muốn nhìn Kiều Phong…

Không biết tình hình của Kiều Phong bên kia thế nào rồi. Cô thật sự không chịu nổi loại cảm giác này, cô muốn đi ra ngoài tìm Kiều Phong.

Tiêu Mộc Diên nước mắt đầy mặt lại chỉ có thể bất lực dùng tay đập cửa, trong miệng thì luôn lẩm bẩm tự nói: “Van xin các người…”

Cuối cùng, Tiêu Mộc Diên vẫn rơi vào hôn mê.

An Sâm xông vào từ cửa sổ đang lén lút đi về phía trước, kết quả lại có một người vỗ vỗ vai của anh ta.

Anh ta quay đầu nhìn lại, chợt nhìn thấy An Tiêu.

An Sâm lập tức cảnh giác làm ra một động tác tự vệ, thoáng cái đã dùng tay bóp cổ An Tiêu, bây giờ anh ta đã trở mặt thành thù với An Sở Hùng rồi. Cho nên anh ta cũng không thể không đề phòng An Tiêu.

“Anh, sao anh lại đối xử với tôi như thế? Bây giờ tôi là đang đến mật báo tin tức cho anh đấy.” An Tiêu cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là có hơi bất đắc dĩ cất lời.

Vừa nghe thấy lời này, An Sâm lập tức dựng thẳng lỗ tai lên: “Cậu có biết cô ấy ở đâu không?”

An Tiêu biết, một khi là chuyện có liên quan đến Tiêu Mộc Diên kia, anh trai tốt này của anh đều sẽ giống như trở nên không có lý trí. Anh thật sự không thể không cảm thán một câu trong lòng, thật sự là hồng nhan họa thủy mà.

“Tôi đã nói rồi, tôi là đến mật báo tin tức cho anh, chẳng lẽ anh trai không tin tưởng tôi như thế sao? Hơn nữa anh vì người phụ nữ kia mà phản bội bố, anh cảm thấy thật sự đáng giá sao?” An Tiêu ở bên này tỉ mỉ quan sát anh ta.

“Chuyện này cậu không cần quan tâm nhiều như vậy, cậu chỉ cần nói với tôi cô ấy ở đâu là được.” An Sâm đen mặt, dáng vẻ cấm người khác đến gần, giọng điệu nói chuyện cũng vô cùng lạnh lùng.

An Tiêu ở bên này giơ tay lên.

“Anh trai à, không thể không nói, tất cả mọi chuyện anh làm bây giờ thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt, ngày đó nếu không phải tôi đúng lúc trở về, có lẽ bố đã bị anh làm tức chết rồi, nhưng cũng may bên cạnh ông ấy còn có tôi.” An Tiêu nói xong những lời này thì khoanh tay lên ngực.

An Sâm cũng híp mắt nhìn anh ta: “Bây giờ trong thế giới của tôi chỉ có một mình Tiêu Mộc Diên, những chuyện khác không liên quan đến tôi.”

An Tiêu cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Anh trai à, anh có biết người phụ nữ kia khiến anh khăng khăng một lòng kia hết thuốc chữa rồi không, cô ta yêu một người khác, anh thế này là sẽ trả giá bằng cả đời người đó. Mà bây giờ tôi chỉ ở đây tốt bụng nhắc nhở anh thôi.” An Tiêu nói xong lại lộ ra dáng vẻ vĩ đại.

Đương nhiên An Sâm không nghe vào những lời này.

“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nói nhiều như vậy với tôi nữa, mau cho tôi biết cuối cùng bây giờ cô ấy ở đâu, nếu không chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!” Giọng điệu nói chuyện của An Sâm hùng hổ dọa người, gần như không có chút cơ hội thương lượng.

An Tiêu lộ ra vẻ mặt không sao cả: “Thật ra cô ta ở trong căn phòng cuối bên phải ở lầu ba, anh tự giải quyết cho tốt đi, sớm muộn gì cũng vì người phụ nữ này mà hại chết mình.”

Sau khi An Sâm nghe thấy lời này cũng không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp đi về phía An Tiêu nói.

An Tiêu khoanh tay, mang theo hứng thú nhìn bóng lưng An Sâm rời khỏi.

Trong căn phòng ở một bên khác, cả người Tiêu Mộc Diên không có sức lực nằm trên mặt đất, trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm: “Kiều Phong…”

Nhưng đôi mắt đã suy yếu sắp không mở ra được từ lâu.

Cũng ngay đúng lúc này, cửa đột nhiên bị thô bạo đá văng ra, người đàn ông đi vào nhìn thấy Tiêu Mộc Diên thoi thóp nằm trên mặt đất thì đau lòng không thôi, bất chấp tất cả trực tiếp ôm lấy cô, để cô tựa vào trong lòng mình.

“Xin lỗi, anh đến muộn, khiến em chịu khổ rồi. Nhưng mà em yên tâm, bây giờ anh sẽ dẫn em đi ngay.” An Sâm đau lòng nhìn Tiêu Mộc Diên, ôm lấy cô giống như đang ôm bảo bối.

Cuối cùng An Sâm vẫn dễ dàng mang Tiêu Mộc Diên đi dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, sau khi đưa cô trở về trong biệt thự của mình thì thật cẩn thận đặt cô xuống, sau đó nhẹ nhàng lấy tay sờ trán cô, thật sự rất nóng, trong miệng cô vẫn đang không ngừng nói linh tinh, chỉ là, anh ta đã không nghe thấy cô đang nói gì rồi.

“Anh đến khám bệnh giúp cô ấy nhanh một chút.” Vẻ mặt An Sâm u ám nhìn Tiêu Mộc Diên nằm trên giường, thậm chí anh đã cảm thấy cả thế giới của mình đều sắp sụp đổ rồi.

Tiêu Mộc Diên, em nhất định không thể có chuyện gì!

An Sâm lòng như lửa đốt nhìn bác sĩ khám bệnh giúp Tiêu Mộc Diên.

Cũng ngay vào lúc này, vệ sĩ vô cùng sợ hãi xông vào.

“Tổng Giám đốc An, không hay rồi, ông Tổng mang theo người đến bên này rồi…” Vệ sĩ còn chưa nói xong, An Sở Hùng đã nghênh ngang đi vào từ ngoài cửa, đi đến trước mặt An Sâm.

“Bắt hết toàn bộ bọn họ lại cho tôi.” An Sở Hùng ra lệnh một tiếng, cả đám người áo đen xông vào lập tức bắt đầu hành động.

Tiêu Mộc Diên và bác sĩ đang khám bệnh cho cô, cùng với vệ sĩ đứng ở một bên và An Sâm đều bị kèm hai bên.

Bây giờ cuối cùng An Sâm cũng phản ứng lại, khó trách mọi chuyện sẽ thuận lợi như thế, thì ra An Sở Hùng là muốn một lưới bắt hết bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play