“Mấy người chúng tôi đều bị cô giày vò không chịu nổi rồi, cô còn muốn thế nào nữa. Chúng tôi cũng sắp sống không bằng chết rồi. Từ khi cô đến nơi này của chúng tôi, cô nhi viện liền không ngừng xảy ra tai họa, cô chính là đồ tai tinh, tôi cầu xin cô đừng ở lại nơi này nữa, đừng dây dưa nữa có được không, coi như cho cô nhi viện chúng tôi một con đường sống, cho con gái tôi một con đường sống đi.”
Viện trưởng càng nói càng khoa trương, đến mức cả người quỳ xuống.
Tiêu Mộc Diên không ngờ viện trưởng lại bài xích mình như vậy, nhưng mà cô biết bà ta có thái độ như vậy cũng hợp tình hợp lý, dù sao cô xuất hiện đã mang đến cho bọn họ phiền toái lớn đến vậy, còn khiến cho sự việc phát triển đến tình trạng không thể cứu vãn này. Nhưng cô cũng không thể buông bỏ Kiều Phong được.
“Nhưng tôi chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với bà, tôi sẽ ở lại.” Tiêu Mộc Diên vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, vì bây giờ Kiều Phong đã hoàn toàn đứng về phía cô.
“Nhưng nơi này không chào đón cô, nếu cô ở lại, sẽ chỉ khiến tình trạng nơi này càng trở nên tồi tệ hơn mà thôi, chẳng lẽ cô không thể từ bi mà buông tha cho con gái tôi và Kiều Phong sao?” Viện trưởng tỏ vẻ đáng thương nhìn Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên rất muốn nói, cũng không phải vấn đề cô buông hay không buông, mà chính là Kiều Phong vốn không thuộc về nơi này.
“Thật ra Kiều Phong không thuộc về nơi này, anh ấy là Thịnh Trình Việt.”
Sau khi viện trưởng nghe thấy vậy càng kích động hơn: “Tôi không muốn nghe cô nói những lời nói vớ vẩn này, tôi chỉ hi vọng cô có thể mau chóng biến mất mà thôi, nếu như cô không tin, cũng đừng trách tôi không khách khí, tôi đã nhường nhịn cô nhiều lắm rồi, đã coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu như cô còn ở lại nơi này tạo thành bất kỳ chút xíu uy hiếp gì với con gái tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô.”
Sau khi nghe thấy câu này, Tiêu Mộc Diên càng trở nên lo lắng, vì giọng điệu đe dọa này của viện trưởng không hề giống như đang nói đùa. Tiêu Mộc Diên không dám nói tiếp nữa, có chút sợ hãi cúi đầu, đồng thời tràn đầy áy náy.
“Cô không cần bày ra dáng vẻ giả vờ giả vịt này. Cô dùng mấy giọt nước mắt của cô có thể lừa được đàn ông, nhưng tuyệt đối không lừa được tôi, loại phụ nữ chuyên giở trò ngầm như cô, loại phụ nữ có thể làm mọi chuyện để cướp người đàn ông của người khác như cô sẽ không có kết cục tốt gì đâu.” Viện trưởng càng nói càng độc ác mà lăng nhục Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên nghe thấy mấy câu này, trong lòng vô cùng khó chịu, thậm chí có một loại khổ sở không nói lên lời, có ai hiểu rõ nỗi khổ trong lòng cô chứ. Nhưng cô chỉ có thể im lặng chịu đựng tất cả, nhịn nhục, nén giận, công việc chính của cô lúc này chỉ là chờ Kiều Phong mà thôi.
Bởi vì cho dù xảy ra chuyện gì, anh đã từng nói anh sẽ không rời xa cô. Hơn nữa bây giờ Kiều Phong đã có tình cảm với cô, đã ngày càng tốt với cô rồi.
“Cô đừng tưởng rằng cậu ta đối xử với cô tốt hơn một chút thì cô có thể muốn làm gì thì làm? Tôi nói cho cô biết, tất cả những điều này, mãi mãi cũng không đơn giản như cô tưởng tượng đâu!” Viện trưởng để lại một câu cảnh cáo như vậy rồi rời đi.
Song lần này Tiêu Mộc Diên cũng rất sợ Tiểu Đào nhìn thấy cô, nhưng để đền bù một chút áy náy trong lòng mình, cô quyết định phải làm một số chuyện trong khả năng của mình cho Tiểu Đào. Như vậy cô sẽ không cảm thấy tội lỗi như vậy nữa.
Tiêu Mộc Diên đi vào trong nhà bếp nấu cháo, dù sao trông Tiểu Đào thật sự rất tiều tụy, cô cũng có chút không đành lòng, cô muốn chăm sóc Tiểu Đào thật tốt.
Khi Tiêu Mộc Diên đi vào phòng, lại thấy Kiều Phong không rời nửa bước canh giữ bên cạnh Tiểu Đào, nhìn thấy cảnh tượng này cô thật sự chua xót không nói lên lời, cô đeo khẩu trang, từ đầu đến cuối Tiểu Đào đều không chớp mắt nhìn Kiều Phong. Giống như Kiều Phong chính là cả thế giới của cô ta vậy.
Dường như Tiêu Mộc Diên nhìn thấy bóng dáng của chính mình trên người Tiểu Đào hiện giờ, có lẽ cô ta rất thích Kiều Phong.
Mặc dù nói quân tử không cướp thứ yêu thích của người khác, nhưng Kiều Phong chính là Thịnh Trình Việt, anh ấy chính là tình yêu của đời cô, vì vậy cô sẵn lòng ích kỷ một lần.
“Đây là tôi chuẩn bị cho cô.” Tiêu Mộc Diên biết nhất định Tiểu Đào không muốn ăn, vì vậy chuẩn bị thứ này, sau khi đặt cháo xuống, cô mau chóng đi ra ngoài, vì cô sợ sẽ bị Tiểu Đào nhận ra.
“Tiểu Đào, mấy ngày nay em đều không ăn uống gì cho tốt. Vì vậy bây giờ ngoan ngoãn ăn cháo đi.” Kiều Phong vô cùng kiên nhẫn nói.
“Em mặc kệ, em muốn anh đút cho em.” Tiểu Đào nũng nịu lên tiếng nói, giọng nói mềm mại kia rất êm tai, không những khiến cho người nghe cảm thấy rất dễ chịu, mà còn sinh ra cảm giác muốn săn sóc cho cô ta.
Kiều Phong thoáng nhìn cửa phòng, không nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, sau đó vẫn đút từng thìa cháo cho Tiểu Đào.
Thật ra Tiêu Mộc Diên không hề rời đi, vì cô đang trốn sau cánh cửa, nhìn qua khe cửa, trông thấy dáng vẻ thân mật khăng khít như vậy của họ, trong lòng cô như có ngàn vạn con kiến đang bò qua bò lại.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy bản thân ở lại nơi này đúng là một hành động dư thừa. Chẳng lẽ cô đã làm sai thật sao? Nhưng rõ ràng Kiều Phong đã nói những lời đó với cô. Anh không hề bài xích cô, cô nghĩ rằng anh cũng có ấn tượng tốt với cô, vì cô cảm thấy hai người bọn họ đã sắp tìm lại được cảm giác khi xưa rồi.
Mặc dù không biết vì sao lại trở nên như thế này, nhưng Tiêu Mộc Diên tin rằng cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt lên.
Thật ra có lúc Tiêu Mộc Diên cũng không hiểu rõ vì sao bản thân lại cực đoan đến vậy, Tiểu Đào biến thành dáng vẻ như bây giờ, cảm xúc ngày một không ổn định, trong lòng của cô cũng cảm thấy rất áy náy, nhưng cô cũng chỉ làm một số việc nhỏ nhặt mà thôi. Đợi đến khi tâm trạng của Tiểu Đào từ từ bình phục rồi mới nói sau.
Mấy ngày liền Tiêu Mộc Diên khăng khăng ở lại cô nhi viện, cuối cùng viện trưởng cũng sắp xếp mọi việc cho cô làm. Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần, nhưng có thể ở lại nơi này, cô cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Đa phần thời gian Kiều Phong đều ở trong phòng chăm sóc cho Tiểu Đào, một lần vô ý, anh nhìn thấy Tiêu Mộc Diên cầm hai túi rác thật to đi ra ngoài, cảm thấy thật đau lòng. Trông thấy Tiểu Đào nằm ở trên giường đã nhắm chặt hai mắt, vì vậy không nhịn được đi về phía Tiêu Mộc Diên.
Kiều Phong rất sợ Tiêu Mộc Diên bị hành hạ đến mức này liệu có thể sẽ lựa chọn rời đi không.
“Xin lỗi, em vất vả rồi. Có phải những ngày này em rất mệt mỏi rồi không?”
Tiêu Mộc Diên liên tục lắc đầu: “Chỉ cần có thể ở bên cạnh em, thế nào em cũng chịu được. Những khó khăn này coi là gì đâu chứ?”
Đối với cô, đau đớn nhất chính là không được nhìn thấy anh nữa.
“Quả thật mấy ngày gần đây tâm trạng của Tiểu Đào rất không ổn định, vì vậy tôi nhất định phải ở bên cạnh cô ta, chăm sóc cô ta thật tốt, cũng vì vậy tôi mong em đừng suy nghĩ lung tinh.” Kiều Phong giải thích với Tiêu Mộc Diên, vì bây giờ anh đang phủ nhận mối quan hệ của mình và Tiểu Đào. Cô nghe thấy những lời này, lại càng vui vẻ hơn.
“Em biết Tiểu Đào có ân với anh, dù sao hai người cũng ở bên nhau lâu như vậy, có tình cảm cũng không có gì lạ.” Tiêu Mộc Diên thông cảm nói.
“Tôi muốn nói cho em biết, đợi sau khi Tiểu Đào khỏi bệnh rồi, tôi sẽ cho em một câu trả lời chắn chắn, em nhất định phải chờ tôi.” Ánh mắt Kiều Phong mang theo tình cảm dạt dào nhìn cô.
Ánh mắt nóng rực dừng lại trên người cô, lần đầu tiên Tiêu Mộc Diên cảm thấy chân thành và yêu thương của anh, cô tin rằng lần này anh thật sự thành tâm, cô cảm giác dường như lúc này bọn họ đang quay trở về quá khứ, đương nhiên Tiêu Mộc Diên liên tục gật đầu: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ chờ anh.”
Thật ra trong lòng Kiều Phong cũng rất rối loạn, vì khó khăn lắm anh mới xác định được lòng mình, muốn thổ lộ tình cảm của mình với cô, nhưng không ngờ tình huống của Tiểu Đào lại trở nên nghiêm trọng như vậy, vì vậy anh nhất định phải chờ tình trạng của Tiểu Đào ổn định lại rồi mới có thể lại xử lý chuyện của mình.
Nhưng lúc này Tiêu Mộc Diên lại bị Kiều Phong kéo vào trong ngực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT