Đây cũng là một mong ước của anh, có thể cùng người mình yêu đắm chìm trong ánh mặt trời và gió nhẹ, làm cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn.

Bởi vì có Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh, cho nên anh đều cảm thấy mọi thứ vô cùng tươi vui và tốt đẹp.

Anh cố gắng lâu như vậy, rốt cuộc cũng có kết quả. Tiêu Mộc Diên không phải là người phụ nữ có lòng dạ sắt đá, anh cần một chút thời gian để suy nghĩ thật kỹ, nhưng bây giờ anh đã đợi được, cảm thấy có chút hi vọng.

Tiêu Mộc Diên luôn hờ hững nhìn phương xa, nếu có người cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện cô mất tập trung. Tuy cô chìm vào phong cảnh xinh đẹp, nhưng trong lòng lại u ám.

Cô luôn có cảm giác có hàng ngàn hàng chục ngàn con kiến bò khắp người mình, trong lòng cô giống như đặt một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ. Cô không khống chế được bản thân và nước mắt mình, ngay lúc này, nước mắt cô lại chảy ra, là bởi vì trong lòng suy nghĩ quá nhiều chuyện đau buồn.

Nhưng cô không thể kể những chuyện này cho An Sâm nghe, anh đã đối xử với cô rất tốt, cô không muốn tiếp tục liên lụy đến anh, bây giờ cô giống như một người tàn phế, một kẻ tàn phế thì có thể làm được gì chứ? Chỉ liên lụy đến nhiều người vô tội mà thôi. Còn con của cô, chắc là mấy người Lưu Mỹ có thể chăm sóc được, hiện tại cô thật sự không có khả năng chăm sóc bất cứ ai, cô chỉ trở thành một gánh nặng mà thôi.

Nghĩ đến đây, cô càng buồn bã và mất mát.

"Mộc Diên, em có thấy phong cảnh nơi này rất đẹp không? Ở đây rất thoải mái đúng không? Em có thích nơi giống vậy không?"

An Sâm đứng ở đó, thâm tình biểu đạt tình cảm của mình, bởi vì phía trước chỉ có một cái hồ, cỏ non sum suê vô cùng có sức sống. Bên cạnh có hoa dại, còn có mấy con bướm nhẹ nhàng nhảy múa, nhìn khung cảnh này thế nào cũng thấy rất hài hòa, làm cho người ta nghĩ đến cái đẹp và hạnh phúc.

Anh hi vọng thời gian có thể dừng lại ngay lúc này, để bọn họ mãi mãi nhìn nha, trên thế giới này chỉ còn lại hai người họ.

"An Sâm." Tiêu Mộc Diên mím môi, nhẹ nhàng gọi tên anh, giờ phút này An Sâm sững sờ, bởi vì Tiêu Mộc Diên chưa từng nghiêm túc gọi tên anh, lúc này, anh cảm nhận được vô cùng hạnh phúc và sung sướng, lập tức đi đến trước mặt Tiêu Mộc Diên, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Anh đột nhiên cảm thấy bản thân rất quan trọng trong lòng cô.

"Đột nhiên tôi cảm thấy hơi lạnh, anh có thể về phòng lấy áo khoác giúp tôi không."

Giọng Tiêu Mộc Diên vô cùng dịu dàng, có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn, An Sâm vô cùng thích dáng vẻ này, anh vốn không thích bộ dạng yếu ớt của cô, nhưng hiện tại có vẻ hình như là một sự lựa chọn không tồi, bởi vì cô thật sự giống như búp bê bằng sứ, khiến người ta không nhịn được mà bảo vệ.

Lúc này, anh nhìn Tiêu Mộc Diên co ro mới bừng tỉnh, sao anh lại quên mang áo khoác cho cô chứ, bây giờ cô vẫn là một bệnh thân, yếu đuối mong manh. "Vậy chúng ta không nên ở đây, nhanh chóng quay về, bên ngoài gió lớn lắm."

"Không phải anh vừa nói phong cảnh ở đây rất đẹp sao? Cho nên tôi muốn ở đây một lát, làm phiền anh trở về lấy áo khoác giúp tôi, tôi vẫn muốn ngắm phong cảnh một chút." Tiêu Mộc Diên nghiêng đầu nhỏ giọng nói, giống như anh không có lý do từ chối.

"Nhưng anh không yên tâm để em một mình ở đây…" Thật ra, An Sâm vẫn có chút lo lắng.

"Anh sợ cái gì? Thân thể của tôi đã tốt hơn rồi, tôi cũng rất thích ở đây. Nếu anh không quay về lấy áo khoác cho tôi, có lẽ tôi sẽ bị lạnh chết đó." Trên mặt Tiêu Mộc Diên nở nụ cười khổ.

"Vậy em ở đây chờ anh, anh sẽ đi lấy cho em." An Sâm vẫn lo lắng cho cô.

"Không sao, chỉ đi mấy bước mà thôi, hơn nữa tôi cũng muốn yên tĩnh một chút." Rốt cuộc Tiêu Mộc Diên cũng nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Được, vậy em ở đây chờ một lát, anh lập tức quay lại." An Sâm nói xong còn hôn lên trán cô, sau đó sải bước đi, bởi vì hồ này cách biệt thự không quá xa, ở đây là vùng ngoại thành, khắp nơi đều là phong cảnh nông thôn, cho nên anh không cần lo lắng có người ẩn nấp giết cô, hơn nữa anh đã sắp xếp thủ hạ điều tra xung quanh, An Sở Hùng sẽ không phái người đến đây ám sát cô.

Nhưng anh không nghĩ tới, anh vừa đi, Tiêu Mộc Diên lập tức có suy nghĩ tự tử, chẳng qua vừa rồi là muốn đẩy anh đi thôi.

Nhìn bóng dáng anh đi xa, rốt cuộc Tiêu Mộc Diên cũng thở dài một hơi, thời gian qua thật sự là quá mệt mỏi, với bộ dạng sống không bằng chết này thì thà tranh thủ thời gian chấm dứt cuộc đời mình, cô sẽ không trở thành gánh nặng cho bất kì người nào.

Vậy là Tiêu Mộc Diên đứng lên, cô đã sớm quyết tâm tự tử. Cô nhắm mắt lại đi về phía hồ, mang theo tâm trạng không chút gợn sóng mà nhảy xuống, bởi vì chỉ có nhảy xuống thì cô mới có thể kết thúc tất cả, cô mới có thể thoát khỏi những đau khổ và buồn phiền từ trước đến nay chưa từng có.

Nước hồ lạnh như băng vậy, thấm vào cơ thể, cô cảm giác được ý thức của mình bắt đầu trở nên mơ hồ, có lẽ lúc này cô thật sự muốn đến thiên đường hay địa ngục, mặc kệ là chỗ nào, chỉ cần rời khỏi thế giới này là được.

Thịnh Trình Việt, hi vọng kiếp sau em có thể tiếp tục ở bên anh, nếu có kiếp sau.

Lòng của cô rất đau, đau đến mức không còn cảm giác, cô không biết dáng vẻ của mình như vậy, sống thì còn ý nghĩa gì.

Sau khi An Sâm đi được nửa đường, đột nhiên phát hiện có chút không thích hợp, hôm nay lần đầu tiên Tiêu Mộc Diên nói nhiều với anh như vậy, nhưng ánh mắt cô vẫn đau buồn, mặc kệ, sau khi nghĩ tới đây, anh lập tức quay đầu lại muốn nhìn một chút, rốt cuộc Tiêu Mộc Diên thế nào, kết quả vừa quay đầu thì phát hiện xe lăn phía xa trống trơn, người đâu rồi?

Sau đó thấy trên mặt hồ có gợn sóng, còn có một chiếc dép cạnh hồ, cô xảy ra chuyện rồi! Quả nhiên cô gái này thừa dịp mình không ở bên cạnh lại nghĩ quẩn, nhảy xuống hồ tự tử, anh không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp nhảy xuống hồ muốn cứu cô lên.

Cuối cùng An Sâm cũng đưa được cô lên, nếu như trễ một chút nữa, Tiêu Mộc Diên có thể đã chết rồi, cả người cô lạnh như băng, anh nhanh chóng hô hấp nhân tạo cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play