An Tiêu nghe thấy vậy thì rất tức giận: “Bây giờ cô nói những lời này thì có ý nghĩa gì sao? Nếu cô không tin tôi thì tôi cũng hết cách. Anh à em chỉ có thể giúp anh tới đây thôi, nếu người phụ nữ này vẫn còn tiếp tục hiểu lầm chúng ta thì tốt nhất anh cũng đừng cố gắng giúp cho cô ta nữa. Dù sao anh em ta đã giúp cô ta đến bước này cũng là có tình nghĩa lắm rồi. Em nghĩ rằng chúng ta không nên đối xử tốt như vậy với một người lạ, rồi em phải làm mấy chuyện lạ lùng này nữa.”

“Được rồi, nếu như cậu đã làm rõ mọi chuyện rồi thì cũng không cần phải ở lại đây nữa.” An Sâm từ tốn nói.

“Anh, anh đúng là người trọng sắc mà, sao anh có thể say mê cô ta đến mức này cơ chứ. Hai mươi mấy năm trước anh đâu có như bây giờ, rốt cuộc người phụ nữ này có gì hay ho chứ? Cô ta có xứng đáng để anh phải làm như vậy không?” An Tiêu ra sức khuyên nhủ An Sâm.

“Việc này cậu không phải lo cho tôi, dù sao nhiệm vụ của cậu cũng đã hoàn thành rồi, cậu mau đi đi.” An Sâm dùng giọng điệu mệnh lệnh yêu cầu An Tiêu đi khỏi.

“Dù sao thì em cũng không muốn tìm hai người nữa.” An Tiêu tức giận.

“Cậu đừng có ăn nói bậy bạ.” An Sâm cảnh cáo.

“Được rồi, được rồi, hai người lúc nào cũng vậy hết. Em cũng không thể nào miễn cưỡng hai người. Nếu hai người có việc gì cần giúp đỡ thì cứ gọi, em rất sẵn lòng giúp đỡ.”

Nói xong An Tiêu liền im lặng không nói gì.

Tiêu Mộc Diên sớm đã không quan tâm đến cuộc cãi vã của hai người bọn họ, cô chỉ im lặng suy nghĩ.

“Nếu như những gì anh ta nói là thật, vậy tại sao Thịnh Trình Việt lại không nhớ tôi là ai, anh ấy còn nói anh ấy là Kiều Phong, rồi còn có một người bạn thanh mai trúc mã…”

“Những chuyện này chúng ta nên đến hỏi viện trưởng.” An Tiêu đề nghị.

“Nhưng dường như viện trưởng không muốn giải thích nhiều với chúng ta.”

“Đó là bởi vì chúng ta không dùng thủ đoạn.”

“Lẽ nào em có cách gì rồi sao? Tất cả những chuyện này đều có công sức của anh, em nghĩ xem, nếu như chuyện này được giải quyết ổn thỏa thì em nên báo đáp anh như nào đây.” An Sâm đắc ý nói.

“Nếu anh thực sự có thể giúp tôi giải quyết được việc này tôi nhất định sẽ rất cảm kích anh. Nhưng tôi lại thấy không nhất thiết phải dùng hành động để thể hiện …” Tiêu Mộc Diên nghĩ đến đây thì liền sững người.

An Sâm lấy tay lau giọt nước mắt ở khóe mắt Tiêu Mộc Diên, cô đột nhiên cảm thấy không yên tâm, lập tức dùng hay tay che ngực nói lớn: “Tôi nói anh biết, anh đừng có tùy tiện, tôi nhất định sẽ không bán đứng bản thân mình.”

“Anh biết, chỉ cần sau này em và Thịnh Trình Việt hạnh phúc sống bên nhau là anh mãn nguyện rồi.” An Sâm nhẹ nhàng đáp, trong mắt anh hiện rõ sự đau thương, nhưng chỉ một lát sau anh đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.

Tiêu Mộc Diên vẫn luôn nghi ngờ An Sâm, cô không biết rằng anh có phải thực lòng đối tốt với cô không? Thế nhưng cô không muốn tiếp tục suy nghĩ vấn đề này nữa bởi đó không phải là việc mà cô có thể giải quyết. Tốt hơn hết thì cô nên tập trung vào chuyện của Thịnh Trình Việt.

“Vậy thì bây giờ chúng ta nên đi tìm viện trưởng thôi.” Tiêu Mộc Diên rất mong có thể nhanh chóng tìm ra được chân tướng sự việc.

Sau đó họ quay trở lại cô nhi viện.

Mặc dù Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Kiều Phong, Tiểu Đào cũng với bọn trẻ đang chơi đuổi bắt ở sân nhưng cô không qua đó mà trực tiếp đi tìm viện trưởng. Bởi chỉ có viện trưởng mới có thể làm rõ mọi thứ, chỉ có như vậy mọi thứ mới được giải quyết.

Khi nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đi đến chỗ mình, viện trưởng đã định quay người rời đi. Tiêu Mộc Diên cảm thấy dường như viện trưởng đang cố tình né tránh cô. Vì thế cô quyết định bước nhanh tới chỗ ông ta chặn lại.

“Viện trưởng, bà đâu cần phải đi gấp như vậy chứ, chỉ là chúng tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi bà.”

An Sâm và An Tiêu bắt viện trưởng quay trở lại phòng làm việc, nhìn viện trưởng có vẻ bối rối và lo lắng khi nhìn thấy họ.

“Hai người có gì thì bình tĩnh nói, tuyệt đối đừng dùng bạo lực.” Viện trưởng có chút sợ hãi.

“Thực ra chúng tôi chỉ muốn hỏi ông một vài chuyện thôi, bà không cần lo lắng như vậy.” Tiêu Mộc Diên nói.

“Vậy các người muốn hỏi gì thì mau hỏi đi.”

Viện trưởng không cam tâm, bà ta rất muốn mau chóng rời khỏi đây.

Tiêu Mộc Diên hít một hơi sâu, cô hỏi: “Bà có biết Kiều Phong là người như nào không?”

Viện trưởng nuốt nước bọt, nói: “Kiều Phong sao, cậu ấy từ nhỏ đã ở cô nhi viện của chúng tôi. Sau khi lớn lên thì cậu ấy cũng không có ý định rời đi. Cậu ấy muốn tiếp tục ở lại chăm sóc và chơi với lũ trẻ. Cậu ấy thực sự là một người có trái tim ấm áp.”

“Anh ấy từ bé đã sống và lớn lên ở đây sao?” Tiêu Mộc Diên ngạc nhiên, lẽ nào cô đã nhận lầm người.

“Bà không nên lừa gạt người khác, bà hiểu chứ?” An Sâm có chút giận dữ: “Nếu tôi biết bà đang nói dối thì nhất định sẽ không tha cho bà.”

Viện trưởng nghe vậy thì rất sợ hãi, bà ta cất giọng van xin: “Những gì tôi nói đều là sự thật, hơn nữa tôi cũng không việc gì mà phải lừa gạt hai người.”

Đúng vậy, đúng là viện trưởng không có lí do gì để lừa gạt Tiêu Mộc Diên.

“Tốt nhất thì bà nên kể rõ mọi chuyện cho chúng tôi nghe, nếu không tôi nhất định sẽ không tha cho bà.” An Sâm tiếp tục đe dọa.

“Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, các người còn muốn gì nữa chứ? Hơn nữa tôi thực sự không có lừa gạt các người. Các người không cần phải đe dọa tôi như vậy. Nếu các người không tin thì có thể trực tiếp đi tìm Kiều Phong để chất vấn.”

“Bà có tin là bây giờ tôi sẽ…” An Sâm giương nắm đấm lên.

“Được rồi, đừng gây khó dễ cho bà ấy nữa. Thực ra những gì bà ấy nói cũng có lý.” Tiêu Mộc Diên nói.

An Sâm nghe thấy Tiêu Mộc Diên nói vậy thì đành hạ tay xuống.

“Nói không chừng là bà ta đang nói dối, để anh chỉnh đốn bà ta thì nhất định sẽ nói ra hết sự thật.” An Sâm nói.

“Thực ra tôi không nên tiếp tục tự lừa dối bản thân mình nữa, anh cũng dừng lại đi. Chúng ta nên rời đi thôi. Tôi biết là anh muốn tốt cho tôi nhưng lúc này thì tôi chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.” Tiêu Mộc Diên lúc này chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để bình tâm lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play