Tiêu Mộc Diên vội vàng lấy tay bưng kin miệng cô, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, An Sâm thế mà ở hội tàn tật, hơn nữa anh ta cũng vì cứu cô mới biến thành dáng vẻ này.

Cô không có tâm trạng tiếp tục nghe, bởi cô biết đó là bởi cứu cô mới biến thành dáng vẻ ấy, cô là đầu sỏ gây ra.

Cả cơ thể cô dán lên cửa, không dám mở miệng nói chuyện.

Cô sắp trở thành tội nhân thiên cổ, đột nhiên cửa phía sau mở ra, An Tiêu nhìn thấy Tiêu Mộc Diên dán lên cửa cũng không nói thêm gì.

“Sao cô còn ở chỗ này?” An Sở Hùng nhìn cô vô cùng chán ghét.

“Rất xin lỗi, tôi thật sự không phải cô ý.” Tiêu Mộc Diên vội vàng nói.

“Nói đúng không bằng có ích nhỉ?” An Sở Hùng phẫn nộ để lại câu đó.

An Tiêu đi lên nói hết với Tiêu Mộc Diên: “Hy vọng cô tạm thời đừng nói chuyện này với anh trai tôi, dù sao chuyện này thật sự là đả kích quá lớn với anh ấy, nên cô tạm thời đành giữ bí mật thôi.”

“Vậy rốt cuộc tình trạng của anh ấy thế nào rồi? Tôi muốn thăm anh ấy.”

“Bác sĩ nói chờ lát nữa có thể sẽ tỉnh, cô nhớ kỹ, lát nữa không được nói bậy.” An Tiêu lại dặn dò.

“Con còn để người phụ nữ này ở đây làm gì? Ba nhất định phải biến chân cô ta thành tàn tật, như vậy mới xứng được với con của ba.” An Sở Hùng ở phía sau vô cùng kích động, gào khóc thảm thiết nói rồi lấy đồ muốn đánh Tiêu Mộc Diên.

An Tiêu đứng trước mặt Tiêu Mộc Diên: “Cô vẫn nên né trước đi, bằng không chờ lát nữa ba tôi kích động sẽ không hay đâu.”

Tiêu Mộc Diên đương nhiên cũng biết trong tình huống này, vẫn nên trốn trước thì hơn, vội vàng gật đầu, nói một tiếng rất xin lỗi rồi bước về phía khác.

Nhưng cô gặp một người trốn khóc ở góc kia, cô thực sự không có ý hại ai, rõ ràng cô muốn đuổi theo Thịnh Trình Việt, kết quả làm hại An Sâm bị xe đâm, vì sao người bị xe đâm không phải là cô?

Tiêu Mộc Diên than thở ngồi dưới đất, không biết qua bao lâu sau, An Tiêu bước tới, nhẹ nhàng chạm vào bờ vai của cô, cô suýt nữa ngủ mất, nhờ cái chạm của An Tiêu gọi tỉnh.

“Anh tôi tỉnh rồi, anh ấy muốn gặp cô, đi gặp anh ấy một lúc đi.” An Tiêu mở miệng nói.

Tiêu Mộc Diên đứng dậy ngay lập tức, vốn cô muốn đi qua ngày, những vẫn dừng lạ, nhìn An Tiêu: “Vậy ba anh có……”

“Cô yên tâm, tôi đã phái người đưa ba về, ông ấy có rất nhiều chuyện phải làm, cô nói chuyện với anh tôi trước đi, dù sao lúc anh ấy mở mắt, nói tên cô, nếu cô không quay lại để anh ấy nhìn thấy, chắc anh ấy thật sự sẽ điên mất.” An Tiêu nói.

“Tôi biết nên làm thế nào, tôi tìm anh ấy ngay đây.” Nói rồi Tiêu Mộc Diên lập tức nhấc chân chỵ đi mất.

“Nhớ kỹ lời tôi, đừng kích thích anh ấy nữa, nói với anh ấy sẽ sớm khỏe, chúng tôi không muốn anh ấy chịu đả kích lớn như vậy.” An Tiêu vẫn tiếp tục dặn.

“Tôi biết làm thế nào.” Nói rồi Tiêu Mộc Diên ngay lập tức chạy về hướng phòng bệnh.

Trong thoáng chốc Tiêu Mộc Diên mở cửa, An Sâm nằm trên giường bệnh sau khi nhìn thấy cô, lập tức mặt mày rạng rỡ: “Anh lo chết mất, rốt cuộc em chạy đi chỗ nào?”

Cô mỉm cười ngay, đi tới trước mặt anh ta: “Em ở ngoài cửa, vừa nãy đói bụng, em chạy đi ăn mấy thứ.”

Nhìn thấy giọt nước mắt trên má cô, An Sâm mở miệng hỏi ngay lập tức: “Không phải em mới khóc đấy chứ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải Thịnh Trình Việt lại bắt nạt em không, em có bị thương không?”

Tiêu Mộc Diên liều mạng lắc đầu: “Giờ là lúc nào rồi, sao anh chỉ lo quan tâm tới em, anh quan tâm chút tới chính anh đi.”

“Anh thì có gì cần quan tâm, chỉ cần em không sao thì anh ổn rồi, huống chi chỉ là vết thương nhỏ thôi, nam tử hán đại trượng phu, có thể chịu được.” An Sâm còn cố ý vỗ ngực anh ta tỏ vẻ cơ thể anh ta rất khỏe mạnh.

“Sao lại là vết thương nhỏ được, anh xem anh chảy nhiều máu như vậy, rất có thể……” Nói tới đó, Tiêu Mộc Diên không dám nói tiếp.

“Rất có thể gì cơ?” An Sâm hỏi.

“Em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng bình phục thôi, dù sao anh còn trẻ tuổi, chút vết thương nhỏ ấy với anh không tính là gì, huống chi đàn ông bảo vệ phụ nữ là chuyện thường tình, không phải anh từng nói với em sẽ không để em bị tổn thương gì đó ư? Chỉ cần em không sao thì anh cũng không có chuyện gì.”

Anh ta mở miệng nói lời thề sắt đá, nhưng khi anh ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cô tái nhợt, trong lòng cô càng thêm băn khoăn, có bao điều cô muốn mở miệng nói với anh ta, có thể cả đời anh phải tàn tật, nhưng cô thật sự nói không nên lời.

“Không phải em tính đi đấy chứ?” Nhìn dáng vẻ cô đầy tâm sự, anh ta lập tức mở miệng hỏi.

Cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vậy tiếp theo em định thế nào?”

“Em cũng không biết rốt cuộc tiếp đó phải làm thế nào.” Vốn cô muốn đi tìm Thịnh Trình Việt nói rõ ràng với anh, sau đó cùng anh về nhà, nhưng bây giờ cô liên lụy tới An Sâm thành cái dạng này.

“Em sẽ chăm sóc cho anh.” Tiêu Mộc Diên nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Em chăm sóc cho anh?” An Sâm chấn động: “Chân anh chỉ bị chút vết thương nhỏ thôi, không cần em phải khoa trương chăm sóc anh thế đâu, anh còn có thể đưa em đi chơi, còn có thể đưa em đi tìm Thịnh Trình Việt, anh sẽ tìm cho em hạnh phúc am muốn.”

“Được rồi, anh không phải ở bên quan tâm em đâu.”

“Sao không quan tâm em được. Em là toàn bộ cuộc sống của anh.”

Tiêu Mộc Diên nghe thấy câu ấy, càng thêm cảm động rơm rớm nước mắt: “Vì sao anh đối xử với em tốt như thế? Rõ ràng em chỉ là một người phụ nữ sắt đá, vốn em không đáng để anh đối xử như vậy với em.”

“Anh cảm thấy muốn đối xử tốt với ai là được rồi, huống chi em còn là người anh chọn cả đời anh, chỉ có sau khi quen em, anh mới biết ý nghĩa sinh mạng còn sống, em yên tâm, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, trên đùi anh sẽ nhanh chóng tốt lên thôi.” An Sâm nói, lại nhẹ nhàng lấy tay xoa đầu cô.

Tiêu Mộc Diên cố nén nước mắt trong lòng gật đầu, bởi cô không dám khóc trước mặt anh ta, cô sợ nếu tiếp tục khóc trước mặt anh nữa, anh sẽ rối tung lên.

“Em thật sự không bị thương đúng không?”

“Sao anh cứ biến người bị thương thành em vậy?” Tiêu Mộc Diên thật sự cảm thấy hết chỗ nói.

“Tuy hai người chúng ta chỉ quen mấy ngày, nhưng việc anh giao cho em làm khá nhiều, rất xin lỗi, lúc trước em còn hiểu lầm anh.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất áy náy, cũng không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào.

“Sao em đột nhiên nói với anh mấy lời ấy, thật ra không có chuyện gì đâu, em cứ yên tâm làm việc cho anh là được.”

“Em muốn để anh nghỉ ngơi cho tốt.” Tiêu Mộc Diên nói.

“Anh không cần nghỉ ngơi, bởi anh sợ sau khi anh ngủ em sẽ lé rời đi mất.” An Sâm nữa đùa nửa thật nói câu ấy. Đó cũng là băn khoăn của cô thật.

“Anh yên tâm, trước mắt em sẽ không rời đi.”

“Đấy là chuyện em đồng ý với tôi, em sẽ không lén đi đấy chứ?” An Sâm mở miệng hỏi.

“Vâng.” Tiêu Mộc Diên gật đầu.

“Vậy anh yên tâm rồi.” An Sâm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Anh có đói không? Muốn em chuẩn bị ít đồ ăn cho anh không? Anh muốn ăn gì?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy cô chắc cũng chỉ có thể làm được việc ấy.

“Dù sao chỉ cần đồ em mang đến cho anh, cái gì anh cũng thích.” Trên mặt An Sâm nở nộ cụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play