Sáng sớm, Thịnh Trình Việt đã sớm sai người sắp xếp xong xuôi, ở cửa phòng khách sạn bày một trận mưa cánh hoa hồng, anh cũng đã chuẩn bị xong hoa tươi trọng thể để tỏ tình, cục diện khoa trương như vậy, ngay cả nhân viên phục vụ bên cạnh cũng không kìm được khen ngợi.

Rốt cuộc là người phụ nữ nào mà hạnh phúc như thế, có thể khiến người đàn ông đẹp trai quyến rũ trước mắt này chuẩn bị những thứ này.

Thảm đỏ thật dài, cứ như định cử hành hôn lễ ở chỗ này vậy, ngay cả quản lý khách sạn cũng không khỏi giật mình, vì từ khi khách sạn khai trương đến nay, chưa từng trải qua cảnh tượng lớn như vậy, bây giờ lại có thể chuẩn bị bữa tiệc cho người phụ nữ trong phòng VIP của khách sạn, khiến lần đầu tiên anh ta cảm thấy căng thẳng thế.

Hoa tươi bóng bay, cùng những cánh hoa, tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, một khi cửa phòng kia có người đi ra, bọn họ sẽ lập tức tung cánh hoa lên, sau đó tay cầm một băng biểu ngữ “xin lỗi”, còn có một loạt biểu ngữ “anh yêu em”, đủ kiểu khác nhau, đủ loại hoa văn.

Thịnh Trình Việt vốn muốn người phụ nữ đó cảm thấy ngạc nhiên vui mừng, đành phải vậy, vì anh đã làm sai nên anh phải chịu trách nhiệm một chút, dù sao phụ nữ là phải dỗ dành.

Hơn nữa cô tức giận như vậy, hoàn toàn là vì quan tâm anh.

Nghĩ vậy, lòng anh càng cảm thấy ngọt ngào, nhưng sau khi chờ lâu như vậy, cô vẫn chưa mở cửa ra, lẽ ra, cô phải thức dậy rất sớm mới đúng chứ, chẳng lẽ hôm nay là ngoại lệ sao? Hay là anh lỡ mất thời gian cô thức dậy.

Thịnh Trình Việt không dằn lòng được nữa, thế là khi anh nháy mắt với quản lý khách sạn, quản lý lập tức biết phải làm như thế nào, an ta đi lên gõ cửa một cái: "Thưa cô, xin hỏi cô có ở trong không? Khách sạn chúng tôi đưa bữa sáng phục vụ cho cô. Có thể phiền cô mở cửa không?"

Không biết tại sao anh ta lại nói hơi lắp bắp, dù nói với lãnh đạo anh ta cũng chưa từng căng thẳng như vậy, bây giờ lại phô trương như thế, khiến anh ta cảm thấy hơi đặt mình vào trong bữa tiệc, nên anh ta không cần thiết phải cố gắng tỉnh táo.

Nhưng thật lâu trong phòng không hề có động tĩnh gì, lúc này Thịnh Trình Việt bỗng cảm thấy có chút không thích hợp, không phải cô đã xảy ra chuyện gì chứ, chẳng qua anh chỉ không ở bên cô một buổi tối mà thôi, dù tối đó anh trải qua cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng vì hôm nay anh muốn cho cô một ngạc nhiên vui mừng, vì muốn tạo cho cô tâm trạng tương phản đó, nên đêm qua anh đã cố gắng kìm nén bản thân không tới chỗ này gõ cửa nữa, vì anh muốn để cô nghỉ ngơi thật tốt, để hôm sau mang đến cho cô một sự ngạc nhiên vui mừng lớn.

Nhưng anh không ngờ bây giờ lại có thể như vậy.

Anh đã không còn dám nghĩ tiếp nữa, anh một cước thô lỗ đá văng cửa, quản lý vẫn ở bên cạnh chuẩn bị cầm chìa khoá mở cửa, hoàn toàn sốc vì động tác này của anh, anh ta ngơ ngác.

Từ bao giờ, cửa khách sạn bọn họ lại trở nên yếu ớt như vậy, xem ra phải báo cáo với cấp trên một chút.

Lúc này Thịnh Trình Việt không quan tâm nhiều như vậy, anh xông thẳng vào phòng, kết quả phát hiện trong phòng căn bản không có người, phòng VIP xa hoa, nhưng người lại không thấy, chẳng lẽ cứ biến mất không tăm hơi như vậy sao?

"Rốt cuộc người đã chạy đi đâu rồi?" Anh lạnh lùng mở miệng, khiến nhân viên phục vụ cũng như quản lý đều giật nảy mình.

"Chúng tôi vẫn luôn cử người gác ở bên ngoài, nếu cô ấy đi ra, người của chúng tôi sẽ biết." Quản lý nơm nớp lo sợ mở miệng, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta đối đãi với kẻ địch như đối đãi với khách quý như vậy, bởi vì người này thật khiến cho người ta nhìn mà khiếp sợ. Trên người anh phát ra hơi thở mạnh mẽ, khiến người ta vô thức muốn cúi đầu.

"Còn không mau phái người đi tìm." Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói, nếu Tiêu Mộc Diên có chuyện gì, anh nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình, chẳng lẽ cô bị kẻ xấu bắt cóc rồi sao? Nhưng bây giờ anh đâu có kẻ thù nào? Nghĩ vậy, anh lập tức không kìm chế được, trong lòng bực tức khó chịu, ánh mắt đằng đằng sát khí, dọa người chung quanh một trận.

Quản lý gần như lảo đảo chạy đi sắp xếp người, anh ta chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay.

Nhưng ngay lúc này, anh chợt nhìn thấy ngoài cửa sổ có một cái cái chăn bị buộc chặt, khi đi tới, anh đã hiểu chuyện là như thế nào, chẳng lẽ cô thông qua cái chăn này chạy trốn, hay là bị người ta mang đi rồi?

Anh đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra, dù sao anh chắc chắn cô đã đi ra từ chỗ này. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ rộng mở, chỗ này tầng không cao, ngoài cửa sổ là một cái hẻm nhỏ hẹp, chắc chắn cô đã rời đi bằng lỗi đó, sau đó anh lại tiếp tục nói: "Mang toàn bộ băng ghi hình xung quanh tới cho tôi xem một chút."

Anh muốn biết rốt cuộc Tiêu Mộc Diên đã đi đâu.

Đáng chết, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, đêm qua dù có đánh chết anh cũng phải ở ngay bên cạnh cô, thật quá thất sách, anh tức giận nện nắm đấm vào tường, ngay cả vách tường cũng phát ra âm thanh kẽo kẹt, các nhân viên cũng cảm thấy đau thay vách tường đó.

Thật ra quản lý đã sợ mất mật rồi, dù anh ta cũng đau lòng, nhưng anh ta không hề dám nói một tiếng, vì anh ta rất sợ, sợ nếu anh mở miệng nói chuyện thì lát nữa Thịnh Trình Việt đánh không phải là bức tường, mà là chính anh ta.

Nhưng sau khi Thịnh Trình Việt xem lại những đoạn băng ghi hình cũng không hề phát hiện được manh mối gì, nên bây giờ anh cũng chỉ có thể phái người đi tìm: "Mau tìm cô ấy về cho tôi, nếu không tìm thấy người, thì các người sẽ không gánh vác được hậu quả đâu."

Chỉ một câu nói cũng tỏa ra sát khí, các nhân viên cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời anh, nhưng không lâu sau, cuối cùng đã có người báo lại, nói đã nhìn thấy Tiêu Mộc Diên ở quán cà phê đối diện.

Ở quán cà phê đối diện?

Người đó còn chưa nói xong, Thịnh Trình Việt đã lập tức đứng lên, đi ra ngoài với tốc độ ánh sáng, nhân viên không thể không cảm thán một câu, vừa lướt qua họ là người sao? Đi nhanh như quỷ, họ đều sắp không nhìn rõ rồi.

Song khi anh tới quán cà phê, định đi tìm Tiêu Mộc Diên, anh lại phát hiện âm thanh quen thuộc đó đang đối diện với một chàng trai dáng dấp anh tuấn thoải mái cười to.

Nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của Tiêu Mộc Diên, chàng trai đó lại còn luôn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng Thịnh Trình Việt lập tức cảm thấy rất không thoải mái, cơn giận trong lòng bất chợt bùng phát, anh không kìm chế được sư giận dữ, đi thẳng tới, túm lấy cổ áo người đàn ông đó, không hề do dự tung một nắm đấm vào mặt anh ta.

Dám cười với người phụ nữ của anh, đúng là muốn chết mà.

Cảnh tượng đột ngột này khiến Tiêu Mộc Diên sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play