Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình Việt vẫn nhắm nghiền mắt, cô khóc bù lù bù loa, không còn biết phải làm gì, cô không thể tưởng tượng được cuộc sống không có Thịnh Trình Việt sẽ như thế nào.
“Rốt cuộc anh có nghe em nói không: sau này bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở bên cạnh anh, em sẽ không bỏ anh một mình nữa… với lại sau này cho dù anh có làm gì thì em cũng sẽ ủng hộ anh. Em xin anh hãy mở mắt nhìn em đi có được không?” Tiêu Mộc Diên nước mắt giọt ngắn giọt dài nức nở nói.
Cô dùng hết sức mình để lay Thịnh Trình Việt dậy.
“Tại sao? Tại sao anh không phản ứng gì với em?” Lúc này Tiêu Mộc Diên thật sự cảm thấy như mình như đã không còn giữ được bình tĩnh, cô gần như sắp điên lên.
“Chỉ cần anh tỉnh lại, chuyện gì em cũng nghe theo anh hết, em hứa sau này sẽ không vô duyên vô cớ chọc tức anh nữa, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, anh nói gì hay làm gì em đều nghe theo hết.” Tiêu Mộc Diên dường như đã không còn là chính mình, cô như mất kiểm soát, không còn đủ bình tĩnh nữa, vì người đàn ông trước mặt, cô có thể làm bất cứ điều gì để anh mở mắt ra nhìn mình, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của anh.
“Nhưng sao anh lại không phản ứng gì với em, chẳng lẽ anh thật sự bỏ mặc em và mấy đứa con sao? Sao anh lại tàn nhẫn như vậy?” Đúng ngay lúc Tiêu Mộc Diên vẫn bù lù bù loa khóc than oán trách anh, bất chợt có âm thanh yếu ớt vang lên bên tai cô.
“Những gì em vừa nói là thật sao? Thật không?”
“Chỉ cần anh tỉnh lại, anh muốn gì em đều nghe theo anh hết.” Tiêu Mộc Diên biết Thịnh Trình Việt nghe được những gì mình nói, cô vô cùng bất ngờ và kích động: “Cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời xa anh nữa.”
Tiêu Mộc Diên ôm chặt lấy Thịnh Trình Việt vào lòng như sợ giây tiếp theo anh sẽ biến mất vậy.
Thịnh Trình Việt cũng không biết vì sao Tiêu Mộc Diên lại trở nên kích động như vậy, nhưng anh lại rất thích cô của lúc này, anh hy vọng tình cảm của hai người sẽ càng ngày càng tốt hơn.
“Là em nói đó nhé, cả đời này không được rời xa anh, nửa bước cũng không được rời, là em tự nói đấy.” Nghe Thịnh Trình Việt nói xong, Tiêu Mộc Diên liền gật đầu trả lời: “Anh muốn gì cũng được…”
Nhưng qua lúc sau, sau khi đã trấn tĩnh lại, Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy hình như người đàn ông trước mặt có gì đó không ổn, sao giọng anh nói lại nghe có vẻ khỏe như vậy, hoàn toàn không giống với người mới bị xe đụng, giọng của anh đâu khác gì lúc anh khỏe mạnh.
Tiêu Mộc Diên đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, cô nhìn lại mới phát hiện người đàn ông trước mặt cô không hề bị thương, vì trên người anh không có vết máu, chẳng lẽ nãy giờ là cô bị trêu sao? Cô thật lòng lo lắng cho anh, mà không ngờ người đàn ông này lại trêu chọc cô, lúc này Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất giận, cô không ngờ anh lại lấy chuyện như vậy mà trêu chọc cô.
Nghĩ đến đó, Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất giận, cô liền hất tay anh ra rồi lập tức đứng dậy.
Tiêu Mộc Diên giận đùng đùng đi ra chỗ khác, cô không nghĩ anh sẽ đùa quá như vậy, thật không thể nào bỏ qua được.
“Em nói cho anh biết, từ nay em sẽ mặc kệ anh, anh dám lấy chuyện như vậy mà ra đùa được.” Tiêu Mộc Diên không thể dễ dàng cho qua được, anh dám làm như vậy với cô, anh có từng nghĩ qua hậu quả có thể sẽ như thế nào không.
Tuy rằng lúc đó thật sự cô rất đau lòng tuyệt vọng, cô rất sợ người đàn ông trước mặt sẽ vĩnh viễn rời xa mình, nhưng ngay khoảnh khắc cô biết anh bình an vô sự, cô đã thở phào nhẹ nhõm như trút được tảng đá trong lòng mình, cô cảm thấy rất giận bản thân mình, vì sao cô lại dễ mềm lòng đến như vậy, vì sao cô không thể bỏ mặc và tiếp tục giận anh?
Cô quyết định mặc kệ anh và sẽ đáp máy bay về nước!
Tiêu Mộc Diên vừa mới đi được vài bước, Thịnh Trình Việt đã liền chạy theo lên, anh liền kéo cô và ôm vào lòng mình: “Những gì em nói lúc nãy anh đều nghe được rồi, những lời nói thật lòng và lời hứa của em, anh đều ghi nhớ trong tim rồi, anh vừa nãy trêu em như vậy là anh sai, nhưng anh hy vọng và anh biết những gì em vừa nói lúc nãy đều là thật, chúng lại quay về bên nhau nha, anh hy vọng em có thể giữ lời hứa vừa rồi.”
“Sở dĩ lúc nãy anh đùa như vậy là vì anh muốn kiểm tra thử phản ứng của em…”
Vốn dĩ lúc mới nghe được đoạn đầu, Tiêu Mộc Diên còn cảm thấy có chút ngọt ngào, nhưng nghe đến khúc sau thì cô không thể nở nụ cười được nữa: “Anh còn dám nói kiểm tra hả?”
Tiêu Mộc Diên cảm giác như mình tức đến sắp bốc khói, cô không ngờ anh lại nghĩ ra cách như vậy để kiểm tra mình, thật sự rất quá đáng.
“Bà xã à, anh hứa sẽ không như vậy nữa mà, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng!” Thịnh Trình Việt lên tiếng nhận sai.
“Sau này anh không được như vậy nữa đó nha!” Vốn dĩ cô định sẽ nổi trận lôi đình với anh, nhưng những lời nói vừa đến miệng lại nuốt ngược vào trong, dù gì thì người đàn ông này cũng mới thoát khỏi bàn tay tử thần, tuy là nhìn anh không có chỗ nào bị thương hay chảy máu, nhưng cô không biết anh có bị nội thương không, nên rất nhanh, sự quan tâm lo lắng đã lấn át đi cơn giận của cô.
“Anh có cảm thấy chỗ nào không khỏe không? Có phải anh đang gắng gượng không?” Nghĩ đến vấn đề này, Tiêu Mộc Diên không suy nghĩ thêm gì nữa, cô muốn đưa anh đến bệnh viện kiểm tra ngay lập tức.
“Sao đột nhiên em lại quan tâm lo lắng anh như vậy? Anh biết ngay bà xã anh thương anh nhất mà.” Vừa nói, Thịnh Trình Việt vừa cố ý dựa sát người Tiêu Mộc Diên.
“Anh đừng có ở đó mà tự sướng, em là vì nể mặt vừa rồi anh cứu em thôi, cho nên em mới quan tâm anh chứ không thì em mặc kệ anh.”
“Bà xã, em từ xa xôi đến đây, có thật là chỉ đơn thuần muốn coi anh thế nào thôi sao?”
Thịnh Trình Việt lại khiêu khích trêu chọc cô, nhưng cô không để ý đến lời nói của anh: “Sau này anh không được đùa như vậy nữa, giờ chúng ta đến bệnh viện để kiểm tra chút đi.”
Cô biết người đàn ông trước mặt mình mà mất bình tĩnh thì thật sự không chuyện gì là anh không dám làm.
“Bà xã, như vậy có phải là em đã tha thứ cho anh rồi không?”
Vốn dĩ Tiêu Mộc Diên vẫn còn định giận anh, nhưng nhìn dáng vẻ anh lúc này, cô thật sự không có cách nào giận anh được: “Được rồi được rồi, em tha thứ cho anh rồi.” Thật ra trong lòng cô cũng không biết phải làm gì, cô không muốn dễ dàng bỏ qua cho anh, nhưng lại không thể nào làm khác được.
“Bà xã anh muôn năm, sau này anh sẽ nghe theo em hết.” Thịnh Trình Việt lại ôm chặt Tiêu Mộc Diên, rồi còn bế bổng cô lên, lúc này cô giật mình vội vàng lên tiếng:
“Lúc này anh đừng có cố mà ôm em như vậy, chúng ta phải mau đến bệnh viện để kiểm tra.”
Không biết có di chứng gì hay không, nhưng mà Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất lo lắng, tuy là lúc nãy cô có cảm thấy tức giận, nhưng sau đó nghĩ lại, cô vẫn thấy sức khỏe của Thịnh Trình Việt quan trọng hơn.
“Được, tuân lệnh bã xã, bà xã nói gì anh cũng nghe theo.”
Tiêu Mộc Diên cũng không suy nghĩ sao lúc này Thịnh Trình Việt lại trở nên ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nhưng cô cảm giác như vậy cũng tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT