Khoảnh khắc này, Tiêu Mộc Diên thật sự không thể rời ánh mắt của mình đi đâu được nữa, bởi bông hoa tươi tắn nở trong bóng đêm kia quá xinh đẹp, đẹp đến không cách nào tả xiết. Cô không biết đã bao lâu rồi không được ngắm nhìn khung cảnh tuyệt vời đến vậy, phải có mấy chục đóa hoa cùng nhau nở rộ trên bầu trời.
Cũng chỉ là chuyện xảy ra trong một khoảnh khắc mà thôi, điều này thật kỳ diệu quá, thì ra người đàn ông trước mắt này cứ muốn cô hôn anh, là vì muốn kết hợp với khung cảnh này sao, đúng là không phải lãng mạn bình thường mà.
“Anh…” Tiêu Mộc Diên lúc này đã bị anh làm cho cảm động đến nước mắt trào ra, tại sao anh luôn làm cô cảm động đến mức hồ đồ thế này chứ, lần nào cũng nhân lúc cô không để ý mà tạo ra bao nhiêu bất ngờ. Rõ ràng mình còn vừa có ý trách móc anh, không ngờ anh đã giấu ở đằng sau món quà bất ngờ này.
Cô rơi lệ, là những giọt lệ vì quá hạnh phúc.
“Anh muốn nói với em, anh thích em.” Thịnh Trình Việt nói xong câu này, thì mạnh mẽ hôn lên môi cô. Cô còn chưa kịp chuẩn bị gì, đã phải đắm chìm vào trong cuộc sống của anh rồi. Cô không ngờ ngời đàn ông này lúc hôn lại điên cuồng đến vậy, mà lũ trẻ bên cạnh đã bắt đầu tung hô.
“Ba mẹ giỏi quá đi.”
“Pháo hoa đẹp quá, ba lãng mạn thật ấy.”
Trong những tiếng cười nói vui vẻ của bọn trẻ, hai người vẫn chìm đắm trong nụ hôn nóng bỏng, dưới cảnh pháo hoa rực rỡ, cả nhà bọn họ hòa thận vui vẻ, khiến người ta đố kị không thôi.
Bởi cảm giác này quá đỗi hạnh phúc, ai nhìn thấy khung cảnh ấy cũng chỉ muốn lưu lại hết vào trong hồi ức.
Thưởng thức xong màn pháo hoa, Thịnh Trình Việt sắp xếp một chiếc xe chở cô và các con đến một nhà hàng xinh đẹp, anh đã bao toàn bộ nhà hàng, giờ đây chỉ còn mấy người bọn họ.
Tiêu Mộc Diên vừa ăn, vừa nhớ lại hình ảnh vừa rồi, khóe miệng cứ không kìm được mà lộ ra nụ cười hạnh phúc.
“Nếu em thích khung cảnh vừa rồi, anh ngày nào cũng chuẩn bị một màn bất ngờ khác nhau cho em.” Thịnh Trình Việt thích nụ cười trên gương mặt cô hiện giờ, nếu sớm biết cô có thể vui vẻ như vậy, anh đã làm thế từ lâu rồi.
Tuy rằng trong lòng Tiêu Mộc Diên rất vui, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình lại.
“Em biết rồi, lần sau đừng vì tạo bất ngờ cho em mà lãng phí tiền bạc nữa, thực ra em biết, chỉ cần anh ở bên cạnh em, e đã rất vui rồi.”
Tui lời nói là như vậy nhưng trong lòng cô vẫn hạnh phúc muốn chết, người ta nói phụ nữ toàn nghĩ một đằng nói một nẻo, thì ra là như vậy.
“Nếu em đã muốn như vậy, thì anh đành nghe theo thôi.” Thịnh Trình Việt nhìn cô cười rạng rỡ.
Tiêu Mộc Diên lại lần nữa cảm thấy hơi bất ngờ, vốn cô còn tưởng Thịnh Trình Việt sẽ phản bác, không ngờ anh dễ dàng đồng ý với mình như vậy, đúng là vượt xa ngoài dự liệu của cô, sao lúc này anh bỗng dưng lại nghe lời như vậy?
Thực ra Tiêu Mộc Diên muốn nói với anh lắm, rằng thực ra trong lòng cô rất thích những bất ngờ nhỏ như thế này. Bởi tình yêu của anh sẽ được nở rộ như những bông hoa vậy, tình cảm tràn trề, lúc nào cũng làm cô hạnh phúc.
Mấy người bọn họ ở trong nhà hàng ăn cơm rất vui vẻ. Tiêu Mộc Diên luôn chìm trong cảm giác hạnh phúc, bữa ăn cũng trở nên ngọt ngào lạ thường.
Bỗng không biết từ đâu, có một đóa hoa hồng đặt ngay trước mặt cô, sau đó cô phát hiện ra mấy đứa trẻ vẫn đang ngoan ngoãn ăn cơm bên cạnh mình giờ lại không thấy đâu nữa.
“Các con chạy đi đâu mất rồi? Bông hồng bỗng dưng xuất hiện này là sao?” Tiêu Mộc Diên vẫn còn chưa bình tĩnh được đâu, rốt cục anh lại đang diễn màn kịch gì nữa đây? Anh đã đồng ý với cô rồi mà.
“Các con không muốn làm bóng đèn của chúng ta, nên ăn đồ ăn xong đã ngoan ngoãn trở về nhà rồi, anh bảo Lâm Phong trở chúng về, nên em không cần lo lắng, bây giờ lại thời gian riêng tư của hai chúng ta.”
Thịnh Trình Việt lại bày ra gương mặt xấu xa, anh sớm đã tính hết mọi thứ rồi, nếu không, sao anh lại tình nguyện để các con về nhà. Nhỡ mà làm hỏng một màn ngọt ngào, lãng mạn của họ, anh không vui đâu. Hơn nữa người phụ nữ trước mặt này thật sự thích những điều lãng mạn mà anh làm lắm, sao anh có thể để cô thất vọng được.
“Em thích bông hồng này không?” Thịnh Trình Việt lại thâm tình nói.
Tiêu Mộc Diên đã thấy hạnh phúc đến không thể hạnh phúc hơn được nữa. Thịnh Trình Việt này tốt với mình quá rồi đó, một ngày mà chuẩn bị bao nhiêu là bất ngờ.
“Thích lắm.” Tiêu Mộc Diên tuy trách anh, muốn anh đừng có lúc này cũng bỗng nhiên chuẩn bị mấy việc kiểu này nữa, nhưng trong lòng cô thật sự tràn trề cảm giác hạnh phúc, lúc này cô thấy đúng là ngọt ngào quá đi mất. Có trách cũng phải trách người đàn ông trước mắt cô này thật biết dỗ dành con gái mà.
“Anh nói thật đi, trước kia có thật là anh chưa từng có bạn gái không? Sao có thể hết màn này đến màn khác như vậy, thủ đoạn tinh tế muốn chết.” Tiêu Mộc Diên bỗng bày ra bộ dạng như Sherlock Holmes, nhíu mắt nhìn anh chằm chằm.
Thịnh Trình Việt suýt nữa thì phụt cười, sao cô lại đáng yêu đến mức buồn cười như vậy trí tưởng tượng phong phú quá.
“Trước khi gặp em, thực ra anh không phải là người như vậy đâu, nhưng từ khi ở bên em, những thứ anh chuẩn bị khi hẹn hò thế này, là tự anh hiểu và học đó, thế nên nói đúng hơn thì, em là người đã dạy anh.” Thịnh Trình Việt lại cong mắt nở nụ cười.
Tiêu Mộc Diên lại được anh dỗ dành, cô càng ngày càng thấy anh khéo ăn khéo nói, cứ mở miệng ra là nói lời ngọt ngào, cô bị anh trêu đến không nói nổi lời nào.
“Có phải chúng ta nên về rồi không? Dù gì thì các con ở nhà một mình em không yên tâm, mà đúng rồi, sao lần này em chỉ thấy các con mà không thấy bà ngoại, bà ngoại đi đâu rồi?” Tiêu Mộc Diên thắc mắc hỏi.
Lúc Thịnh Trình Việt nghe cô hỏi xong thì cạn lời luôn, sao người phụ nữ trước mặt mình lại cứ thích nói chuyện của người khác lúc ở bên cạnh anh đến vậy chứ?
“Có phải hai chúng ta nên trân trọng khoảng thời gian tốt đẹp chỉ cho hai người này không nhỉ?” Thịnh Trình Việt hỏi lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT