Mặt khác, từ sau khi xảy ra việc của Triệu Dương, không khí nhà họ Thịnh bỗng trở nên lãnh đạm hẳn, luôn có một loại áp lực nào đó vây quanh.

Sáng sớm, Tiêu Mộc Diên ngủ dậy, cô cảm thấy dạo này mọi chuyện không được thuận lợi, tâm trạng không tốt nên dậy đi tản bộ ngoài vườn.

Gần đây thật sự có quá nhiều chuyện phiền não, không biết tình hình Thịnh Thảo An thế nào rồi, hi vọng cô ấy sống tốt.

Lúc tỉnh dậy, Thịnh Trình Việt không thấy người nằm cạnh đâu nên việc đầu tiên anh làm là rời giường đi tìm người đó. Kết quả, anh nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đang đi dạo trong vườn, nhìn bước chân nặng nề của cô giống như mang theo cả nỗi buồn trong đó.

Đáng chết! Từ lúc nào người phụ nữ của anh trở nên buồn phiền u uất như vậy?

Chắc là vì gần đây nhiều chuyện xảy ra, anh lại bận lo lắng cho chuyện của Triệu Dương, đã lâu không quan tâm yêu thương cô, không biết trong lòng cô nghĩ thế nào, có cảm thấy tủi thân không? Lẽ nào anh đã làm sai rồi?

Nhưng đúng lúc Thịnh Trình Việt định đi xuống tìm Tiêu Mộc Diên, anh đột nhiên nảy ra suy nghĩ, xem ra sự việc kia quả thực đã đến lúc phải hành động rồi, nghĩ đến đây, anh lập tức cầm điện thoại lên gọi cho một người.

“Chuyện lúc trước tôi từng nói với cậu, bây giờ lập tức hành động.” Thịnh Trình Việt dứt khoát giao việc, sau đó cúp máy, bởi vì, bây giờ anh còn phải nghĩ cách để đi dỗ dành người phụ nữ kia, nếu không cứ nhìn cô rầu rĩ không vui như vậy, tim anh cũng không dễ chịu.

Mãi cho đến trưa, Thịnh Trình Việt cứ ngoan ngoãn ngồi đợi Tiêu Mộc Diên quay lại ăn cơm, ai ngờ anh ngồi đợi mãi vẫn không thấy cô quay lại, vì muốn để cô ra ngoài một mình giải tỏa tâm trạng, cho cô thả lỏng một chút, sau đó anh sẽ cố gắng luôn ở bên cạnh với cô, nhưng kết quả, cô một đi không trở về?

Chắc không phải cô đau lòng đến mức cơm cũng không buồn ăn chứ?

Nghĩ đến đây, Thịnh Trình Việt bỗng thấy sốt ruột, anh không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đi ra ngoài, anh muốn đích thân đón cô quay lại, nhưng không ngờ, khi ra đến vườn, anh không thấy ai cả, cô đã đi từ lúc nào? Anh gọi một người giúp việc đến hỏi.

“Cô chủ đi đâu rồi?” Thịnh Trình Việt hỏi, giọng đằng đằng sát khí, dọa cho người giúp việc sợ run người, run rẩy trả lời:

“Cô chủ, vừa mới đi ra ngoài rồi ạ…”

Nghe xong, Thịnh Trình Việt bước lên hai bước. Người phụ nữ này càng ngày càng không nghe lời, vốn chỉ cho cô đi dạo trong vườn khuây khỏa một lúc, ai ngờ lại không thấy cô đâu.

Thịnh Trình Việt vội vàng lấy máy gọi điện cho Tiêu Mộc Diên.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Kết quả, trong điện thoại truyền đến âm thanh như vậy, đúng là thêm dầu vào lửa mà.

Cô không đem theo điện thoại sao? Nếu không sao lại không nghe máy? Nghĩ đến đây, anh lập tức lên xe, giẫm chân ga vọt đi, chắc cô chưa đi được bao xa, anh sẽ tìm được cô thôi.

Hơn nữa bây giờ là lúc nào rồi? Người phụ nữ đó, chạy đi đâu rồi? Rốt cuộc là cô muốn làm gì? Lẽ nào có chuyện không thể thương lượng với anh được sao?

Thịnh Trình Việt lại gọi điện thoại cho Lâm Phong, sai anh ta điều động người nhất định phải tìm cho ra Tiêu Mộc Diên.

Bởi vì anh quá quan tâm đến cô. Anh không cho phép cô xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, một chút cũng không, toàn thế giới này chỉ có anh mới được bắt nạt cô, người khác không thể, anh chỉ mong tất cả những người đàn ông khác trốn trong nhà, ngàn vạn lần đừng nhìn thấy người phụ nữ của anh, chỉ cần người đàn ông khác nhìn cô một chút, anh cũng sẽ ghen, không biết vì sao dạo gần đây anh dường như ngày càng mất đi lí trí.

Có lẽ là bởi vì trải qua chuyện của Triệu Dương khiến anh cảm thấy bản thân nhất định phải làm tốt một số chuyện, nhất định phải bảo vệ tốt những người xung quanh mình, nếu không rất có khả năng chỉ không cẩn thận một chút thôi là sẽ âm dương cách biệt.

Sau khi phái tất cả mọi người đi tìm, cuối cùng Lâm Phong cũng tìm ra tung tích của Tiêu Mộc Diên.

Ban đầu, khi nhận cuộc gọi của Thịnh Trình Việt, Lâm Phong cũng hơi bị dọa, cứ tưởng là có nhiệm vụ quan trọng gì giao cho anh, hóa ra là đi tìm vợ của tổng giám đốc, người phụ nữ này cũng thật là, có điều anh cảm thấy tổng giám đốc đúng là chuyện bé xé ra to.

Bởi vì anh tra ra được vợ của tổng giám đốc chỉ đi đến công viên gần đó mà thôi.

Sau khi Thịnh Trình Việt biết được tung tích của cô, đương nhiên việc đầu tiên anh làm là vội vàng chạy đến công viên tìm vị trí của Tiêu Mộc Diên.

Vốn dĩ anh định thông báo cho mọi người trong công viên rời đi, nhưng sau khi nghĩ lại, anh cảm thấy Tiêu Mộc Diên đến nơi đông người như công viên ắt có lí do riêng của cô, dù sao khoảng thời gian này cô đã phải chịu nhiều áp lực nên coi như bây giờ đang cho cô đi giải tỏa tâm trạng đi.

Thịnh Trình Việt vốn dĩ đang rất sốt ruột nhưng khi nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đang ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, anh lại cảm thấy một cảm giác vui vẻ yên lòng, bởi vì giây phút này trông cô rất bình tĩnh, thản thiên.

Anh vốn muốn bước lên phía trước chơi cùng cô, nhưng nghĩ lại, anh quyết định đứng ở phía sau cô, bảo vệ cô, anh đội mũ để cô không nhận ra, cứ như vậy lặng lẽ ở phía sau bảo vệ cô, Thịnh Trình Việt đột nhiên cảm thấy đây cũng là một chuyện khiến anh hạnh phúc.

Vì vậy cả ngày anh chỉ đứng ngắm nhìn cô chơi trò chơi như tàu lượn siêu tốc. Thịnh Trình Việt cảm thấy hình như người phụ nữ này đã chìm đắm trong không khí náo nhiệt của công viên rồi.

Anh bắt đầu tính toán trong lòng, nếu như cô thích công viên, anh sẽ cân nhắc xem có nên xây công viên trong nhà hay không, để cho người phụ nữ anh yêu ngày nào cũng có thể chơi được, không cần phải lặng lẽ ra ngoài chơi khiến anh lo lắng.

Chơi đến trò cuối cùng, Tiêu Mộc Diên cảm thấy ra ngoài đi dạo, tâm trạng cũng thoải mái hơn, cuối cùng cô ngồi xuống một cái ghế dài, dựa lưng ra đằng sau, nhắm mắt lại, không biết vì sao cô rất thích cảm giác náo nhiệt ở công viên.

Bởi vì tiếng huyên náo sẽ khiến cô quên đi những phiền muộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play