“Xem ra, có vẻ như tôi chưa thỏa mãn được thân thể của em, cho nên mới khiến cho em muốn đi tìm người đàn ông khác, em yên tâm, tiếp theo sau đây, tôi sẽ cho em tận hưởng những gì mà tôi sắp mang đến cho em.” Đường Lực nhìn Thịnh Thảo An với dáng vẻ như người kiệt sức nằm bẹp trên mặt đất, nhưng ngược lại ánh mắt cô vẫn chứa đầy sự phản kháng.
Bộ dạng như vậy của Thịnh Thảo An khiến cho anh cảm thấy rất khó chịu, anh tuyệt đối không cho phép người phụ nữ của mình nghĩ đến người đàn ông khác, cho nên anh muốn dùng hết toàn bộ sức lực của mình để hành hạ tra tấn cô.
Nghe được lời nói của Đường Lực, Thịnh Thảo An liền cảm thấy rất sợ hãi, vì khi người đàn ông này nói như vậy, có nghĩa là anh ta muốn …
Không ngờ lúc Thịnh Thảo An vẫn còn chưa suy nghĩ xong, kết quả giây tiếp theo, người đàn ông đó đã thô lỗxé rách quần áo của Thịnh Thảo An nhanh gọn như xé một tờ giấy.
Không ngờ rằng thú tính của người đàn ông trước mặt lại nổi dậy, cô liền ra sức chống cự, dùng hết sức lực của mình để chống cự lại anh.
“Anh là tên khốn nạn, mau thả tôi ra, anh thật trơ trẽn, anh tránh xa tôi ra, mau biến cho khuất mắt tôi!”
Thịnh Thảo An dùng hết sức lực của mình để vùng vẫy, nhưng cuối cùng thì sức mềm yếu của cô sao có thể chống cự lại với sức mạnh đàn ông của Đường Lực, rất nhanh, Đường Lực đã lôi cô trở về lại phòng, thô bạo ném cô lên giường, quần áo của cô đã bị anh xé tả tơi, và da thịt cô đã không còn gì che chắn lại mà bị phơi bày ra.
“Đừng…” Thịnh Thảo An cảm giác như mình lúc này sắp phát điên, vì cô đã không còn muốn làm chuyện này với Đường Lực nữa…
Nhưng tay cô đã bị Đường Lực đè lại, lúc này, cô bị anh đè hẳn trên giường không cách nào vùng vẫy được, giây tiếp theo, Đường Lực thô bạo và không hề do dự lại lần nữa thâm nhập vào cơ thể của cô.
Khó chịu, chạy trốn. Những cảm xúc phức tạp đang xâm chiếm lấy từng tế bào trên người Thịnh Thảo An, vì giây phút này đây, cô đã hoàn toàn mất đi khả năng kháng cự, cô lúc này không khác gì con búp bê vô hồn để mặc cho anh bộc phát sự bực tức và dục vọng vào mình, để mặc cho anh tra tấn cơ thể của mình.
Vốn dĩ ban đầu Đường Lực đang rất hưng phấn cũng phát giác ra cô bây giờ không khác gì cái xác, bản thân anh cũng cảm thấy mất hứng, nhưng anh không cam tâm, không muốn dễ dàng tha cho cô như vậy, đặc biệt khi anh nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng của Thịnh Thảo An, anh càng không thể kiềm chế được sự phẫn nộ của mình, vì sao khi anh nhìn thấy ánh mắt bị tổn thương đó, anh lại có cảm giác đau lòng?
Rõ ràng anh không thích người phụ nữ trước mặt, đối với cô anh chỉ có thù hận mà thôi, anh muốn trả thù, cái mà anh không có được thì anh thà hủy diệt nó đi, huống chi lúc này, anh còn muốn thô bạo hơn, muốn dùng thêm nhiều sức hơn nữa để trút hết những bực tức của mình, nên anh sẽ tuyệt đối không thả cô ra.
Lúc này Thịnh Thảo An đã cảm thấy toàn thân mình không còn chút sức lực nào, cô như người sắp chết từ từ nhắm mắt lại, nhưng không hiểu vì sao khi Đường Lực nhìn thấy hình ảnh này của cô, sự tức giận và phẫn nộ trong lòng anh càng dâng lên.
Đường Lực liền cầm lấy tay của Thịnh Thảo An, tay còn lại đè lên mặt cô, thô bạo nắm cằm của cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh: “Ai cho phép em ngủ, em phải mở to mắt ra mà nhìn tôi đây, phải làm với tôi.”
Người phụ nữ trước mặt không khác gì cái xác, chẳng lẽ cô không hề có cảm giác gì khi làm chuyện này với anh sao? Chẳng lẽ thật sự anh không đủ để thỏa mãn dục vọng trong cơ thể của cô sao?
Điều này làm lòng tự trọng của người đàn ông trong anh bị đả kịch mãnh liệt, thế là động tác của anh càng thêm thô bạo hơn, nhưng đáp lại chỉ là sự chịu đựng của Thịnh Thảo An, cô cắn môi ráng chịu và tuyệt không phát ra chút âm thanh gì, vì cô biết cô bây giờ đã nhục lắm rồi.
Cô không thể để bản thân mình tiếp tục sa đọa hơn nữa, ít ra cô cũng phải ráng giữ lại chút thể diện tôn nghiêm cuối cùng cho mình, nhưng bộ dạng như xác chết hiện giờ của cô lại chính lại sự nhục nhã tột cùng. Người phụ nữ này chẳng lẽ đến lúc làm cũng khó chịu đến vậy sao? Sao cô cứng đầu đến mức không phát ra chút âm thanh gì?
“Sao em không kêu lên đi?” Đường Lực càng tức giận hơn, anh lớn tiếng hét vào mặt cô, Sau đó bàn tay to lớn của anh thô bạo bóp mạnh vào ngực cô.
Thiếu chút nữa là Thịnh Thảo An không nhịn được phải phát ra tiếng rên rỉ, nhưng cuối cùng cô vẫn nhắm mắt chịu đựng, kiên trì cắn mạnh vào miệng mình mà không cần biết môi cô đã rướm máu.
“Thứ đàn bà như cô đừng có rượu mời không uống mà uống rượu phạt, có vẻ như em vẫn chưa nhìn thấy sự lợi hại của anh.” Trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào dám khiêu khích lòng tự trọng của anh, người phụ nữ trước mặt có vẻ như ăn phải gan gấu nên mới dám khiêu khích anh như vậy, anh nhất định sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng chết.
Lần nữa, anh thô bạo và mãnh liệt xoáy vào cơ thể cô, dùng hết toàn bộ sức lực để đẩy, đồng thời miệng anh cũng ra sức mà cắn mút ngực cô, không khác gì thú hoang đang ngấu nghiến nhai thức ăn mới săn được của mình.
Anh không tin với hành động thô bạo như vậy của mình, cô vẫn có thể nhịn và im lặng được, anh ra sức đưa vào cơ thể cô, rồi lại nhanh chóng rút ra và tiếp theo lại mạnh bạo đưa lại vào, rồi cứ tiếp tục như thế.
Thịnh Thảo An cảm giác như mình sắp bị anh đưa lên thiên đàng, như đang bay lượn trên không trung, nhưng giây trước là thiên đàng, giây tiếp theo liền là địa ngục, cứ như vậy cảm giác của cô bị thay đổi liên tục giữa thiên đàng và địa ngục, cô lúc này thật sự như sống không bằng chết, cô cảm giác như mình sắp chết đến nơi, nhưng lại không hoàn toàn mất hết cảm giác.
Vì cô biết người đàn ông trước mặt sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy, anh sẽ còn hành hạ cô từ từ, và tất cả những điều này đều là do cô tự chuốc lấy, lẽ ra cô không nên trêu chọc người đàn ông trước mặt, kết quả là tự đẩy mình vào hoàn cảnh như bây giờ, bây giờ cô chỉ còn biết cơ thể của cô sẽ không được yên, sẽ cứ như vậy bị anh hành hạ tra tấn.
Cô bị tra tấn đến mức mê man ngủ thiếp đi, nhưng rồi lại bị cảm giác đau từng cơn làm tỉnh giấc, cô giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, cô cũng không biết vừa rồi cơ thể của mình đã phải chịu đựng trong bao lâu thì người đàn ông đó mới tha cho cô mà bỏ đi tắm.
Chỉ là hiện tại, Thịnh Thảo An không khác gì xác chết, vốn dĩ ban đầu đã không còn ra hình dáng con người, sau trận vừa rồi, bây giờ cô cảm giác mình không khác gì người điên, cô nằm trên giường mà không hề có chút sức sống, nếu người không biết nhìn vào chắc hẳn sẽ nghĩ rằng cô đã bị hành hạ đến chết.
Vì nói đúng hơn cô của bây giờ không khác gì đã chết.
Những hành động vừa rồi của Đường Lực không khác gì hành động của dã thú, không phải ai cũng có thể chịu đựng được, mà cô lại âm thầm chịu đựng sự nhục nhã, nên với cô thì chắc không còn cách chết bao xa.
Nếu như Triệu Dương thật sự đã chết thì cô sống trên thế giới này cũng không còn ý nghĩa gì, huống chi mỗi ngày còn bị hành hạ tra tấn như vậy, vậy thì chết đi cho xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT