"Chị dâu, coi như là em cầu xin chị, xin hãy giúp em thuyết phục anh trai với." Thịnh Thảo An đang khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem.
"Đừng để ý đến nó, chúng ta đi ăn thôi." Thịnh Trình Việt nói một cách thờ ơ và lạnh lùng. Bây giờ anh chỉ muốn đưa Tiêu Mộc Diên đi, không muốn tiếp tục nói chuyện với Thịnh Thảo An nữa.
"Nếu anh không đồng ý, thì em sẽ quỳ mãi ở đây."
Thịnh Thảo An dáng vẻ rất quyết tâm, quỳ trên mặt đất với tư thế ngẩng cao đầu, giống như một chiến sỹ vậy.
"Cô cho rằng làm thế là uy hiếp được tôi à? Đúng là quá vô lý." Thịnh Trình Việt nói xong thì kéo Tiêu Mộc Diên đi vào phòng ăn.
Lúc đầu, Tiểu Mộc DiênDiên muốn quay lại đỡ Thịnh Thảo An, nhưng lại bị Thịnh Trình Việt kéo vào trong: "không được phép giúp nó."
Tiêu Mộc Diên cũng có thể nhìn thấy rằng lần này Thịnh Trình Việt đã thực sự rất tức giận, vì vậy cô không nói nhiều nữa mà chỉ im lặng đi theo anh.
Tuy nhiên, khi ăn, Tiêu Mộc Diên vẫn có thể nhìn ra rằng Thịnh Trình Việt luôn không tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn sang hướng phòng khách.
Đúng là một người anh trai yêu thương em gái nhưng không dám nói ra mà.
"Thật ra, trong lòng anh vẫn muốn giúp Thảo An, đúng không?" Tiêu Mộc Diên đột nhiên nhìn thấu tâm tư của Thịnh Trình Việt, vì vậy cô không nhịn được nữa mà vạch trần.
Thịnh Trình Việt ngay lập tức trở lại vẻ mặt lạnh lùng của mình.
"Anh không thèm để ý đến nó." Giọng điệu của anh cũng không phải là sự lạnh lùng thông thường.
"Em thật không ngờ bây giờ anh cũng lại lạnh lùng với em như vậy." Tiêu Mộc Diên ngay lập tức thể hiện ra vẻ thất vọng.
Sau khi nghe Mộc Diên nói xong, Thịnh Trình Việt ngay lập tức bật cười cười và nói: "Không sao, lát nữa anh sẽ làm em thỏa mãn ngay thôi."
Thỏa mãn?
Tiêu Mộc Diên suýt chút nữa thì phun cả đồ ăn trong miệng ra ngoài.
Người đàn ông này lại bắt đầu không đứng đắn rồi, cô thực sự không có cách nào với anh nữa.
"Anh đừng đánh trống lảng nữa, em biết, thực ra anh đối xử với Thảo An vẫn rất tốt, nhưng anh không nên làm khó cô ấy như thế này. Dù sao anh cũng nên đáp ứng yêu cầu của cô ấy, tha cho Đường Lực, đối với anh là một việc rất dễ dàng, tác thành cho cô ấy đi, vả lại bây giờ Đường Lực không có nguồn tài chính, anh ta cũng khó có thể làm điều gì chống lại anh.” Tiêu Mộc Diên quyết định nói rõ rang với Thịnh Trình Việt về vấn đề này.
Thịnh Trình Việt lại tỏ ra rất ngạc nhiên nhìn Tiêu Mộc Diên:"Bây giờ em cũng cầu xin giúp tên Đường Lực kia sao?"
Tiêu Mộc Diên không ngờ rằng Thịnh Trình Việt lại phản ứng như vậy, vả lại cô cũng nhìn thấy rõ sự tức giận trong mắt của Thịnh Trình Việt.
"Em thực sự cảm thấy Đường Lực là một kẻ bỉ ổi vô liêm sỉ, nhưng em không muốn Thảo An và anh ta ở bên nhau, bây giờ danh tiếng của anh ta rất tệ rồi, anh cũng không cần thiết phải diệt anh ta nữa, vì em cảm thấy em ấy đi theo anh ta đã phải chịu nhiều khổ cực, vì vậy anh hãy vì em gái anh mà tha cho cậu ta đi! "Tiêu Mộc Diên cẩn thận dè dặt nói.
Thực ra cô cũng có chút lo lắng rằng Thịnh Trình Việt sẽ tức giận. Dù sao, khi anh nổi trận lôi đình thì trông vẫn rất đáng sợ.
Nghe cô nói xong, Thịnh Trình Việt lại im lặng. Đột nhiên cô cảm thấy có hy vọng.
"Chồng ơi, coi như là em cầu xin anh đó." Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình Việt đã bắt đầu do dự, nên cô liền tiếp tục nũng nịu với anh.
Thịnh Trình Việt lại nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộc Diên.
Thực ra nếu suy nghĩ kỹ, những gì mà Tiêu Mộc Diên vừa nói không phải là không có lý. Anh tuyệt đối không thể trở thành một người không có đầu óc như vậy.
"Chồng ơi, anh suy nghĩ thế nào rồi?"
Thấy Thịnh Trình Việt không nói gì, Tiêu Mộc Diên đột nhiên trở nên lo lắng.
Nhưng Tiêu Mộc Diên không ngờ rằng khi mình nói những lời này với Thịnh Trình Việt, anh lại không có chút phản ứng nào.
"Sao anh không nghe em nói nữa rồi? Chẳng lẽ anh không nghe thấy lời em nói sao?" Lúc này, Tiêu Mộc Diên lại bắt đầu lắc vai của Thịnh Trình Việt một cách tuyệt vọng.
Thịnh Trình Việt lại bắt đầu nhìn cô với ánh mắt dò xét.
"Sao anh lại nhìn em với ánh mắt như vậy?" Lúc này Tiêu Mộc Diên đương nhiên cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra một giải pháp khác.
"Nếu như anh đồng ý giúp Thảo An, thì chúng ta sẽ sống trong thế giới của hai người một thời gian, sau đó đón các con trở về nhé." Đây là cách duy nhất mà Tiêu Mộc Diên có thể nghĩ ra được, hy vọng anh ấy có thể hứa điều này.
"Vợ ơi, sao em dễ thương thế? Thế thì trong thế giới hai người chúng ta, anh muốn làm gì cũng được có phải không?" Tâm trạng Thịnh Trình Việt trở nên vui vẻ một cách nhanh chóng.
Tiêu Mộc Diên không ngờ rằng đúng là khi cô vừa nói dứt lời, Thịnh Trình Việt đã trả lời ngay lập tức. Cô cảm thấy như thể mình vừa bị Thịnh Trình Việt lừa vậy, chỉ có điều những gì cô nói giống như bát nước hất đi. Cô cũng không thể lấy lại nữa.
Cô chỉ muốn giúp Thịnh Thảo An một chút mà thôi, không ngờ rằng bản thân đã nói hơi quá, nhưng cô lại cảm thấy rằng người đàn ông trước mặt cô đã ủ mưu từ lâu, giả vờ tức giận, sau đó lừa cô để nói lên điều vừa rồi.
Tiêu Mộc Diên chưa kịp phản ứng, Thịnh Trình Việt ngay lập tức nói xen vào: "Nếu em đã lên tiếng, thế thì anh miễn cưỡng hứa với em vậy."
Tiêu Mộc Diên nhìn anh bằng ánh mắt hung hăng, cô thực sự cảm thấy mình bị người đàn ông trước mặt trêu đùa. Chỉ có điều ngay cả như thế đi nữa, cô cũng cam tâm tình nguyện, vì vậy cô tiếp tục gật đầu đồng ý với anh.
"Được thôi, em đồng ý với yêu cầu của anh, nhưng anh phải nhanh chóng..." Lời nói của Tiêu Mộc Diên còn chưa kết thúc, liền giật mình bởi cái ôm bất ngờ của anh, bởi vì Thịnh Trình Việt đã kéo cô vào vòng tay anh rồi.
Người đàn ông này có bị bệnh hay không vậy? Có cần phải vội vã như vậy không chứ, mỗi lần đều dọa cô sợ chết khiếp.
"Vợ ơi, em có biết không? Thật ra, miễn là em ở bên cạnh anh, anh không muốn bất kỳ thứ gì khác nữa." Thành thật mà nói, anh thực sự muốn bản thân luôn ở bên người phụ nữ trước mặt này, luôn sống trong thế giới của riêng hai người, nhưng người phụ nữ này dường như rất nhớ những đứa trẻ rồi.
Nhưng ngay cả khi như thế, anh cũng phải ở bên cô và bám lấy cô ấy mọi ;úc, không thì khi lũ trẻ trở về, người phụ nữ này sẽ dồn hết tâm trí vào lũ trẻ và mặc kệ anh mất.
Thực ra, lúc đầu anh đã hơi mềm lòng rồi. Vừa vặn Tiêu Mộc Diên đưa cho anh một bậc thang đi xuống, sau đó anh liền nhân cơ hội để trêu cô một chút, trong lòng nghĩ như vậy, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
“Vậy thì em ra ngoài nói với Thảo An luôn nhé."Mộc Diên cũng biết rằng cô đang cưỡi trên lưng hổ khó xuống rồi. Vì thế cô chỉ muốn tìm một cái cớ để đi ra ngoài mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT