“Anh đừng nói tiếp nữa...” Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất ngượng, không hiểu sao Thịnh Trình Việt luôn có cái kiểu không đứng đắn như vậy.
“Nếu bà xã cảm thấy ngượng thì chúng ta về nhà rồi tiếp tục vậy.”
Nói xong Thịnh Trình Việt liền bế ngang cô lên,sải bước dài về phía xe, sau đó nhẹ nhàng đặt cô vào ghế ngồi, xe rất nhanh đã về đến biệt thự của nhà họ Thịnh, trên đường đi, anh cũng nhìn thấy những chiếc xe của vệ sỹ lái theo sát phía sau, cảnh tượng trông cực kỳ hoành tráng.
Trong phút chốc Tiêu Mộc Diên có cảm giác không nói nên lời, cô cảm giác tốc độ về nhà lần này nhanh ngoài sức tưởng tượng.
Chẳng lẽ người đàn ông trước mặt này thật sự gấp đến vậy sao? Chỉ mới vài ngày không gặp mà anh làm như anh bị bỏ đói rất lâu vậy, mà cũng không phải, anh vốn dĩ là như vậy mà.
Lúc Tiêu Mộc Diên vẫn còn đang miên man suy nghĩ, Thịnh Trình Việt không nói gì đã ôm bế cô lên áp sát vào lồng ngực, giống như cô vốn là một phần cơ thể trên người anh.
“Bà xã, thời gian vận động của chúng ta bắt đầu rồi.” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa tinh nghịch nháy mắt với cô.
Tuy là Tiêu Mộc Diên cảm thấy có chút bất lực, nhưng cô không thể không thừa nhận rằng cô thật sự yêu người đàn ông này. Cho nên cô cũng phối hợp quàng tay qua cổ anh.
“Không ngờ rằng mấy ngày không gặp mà bà xã cũng nhớ anh rồi, bây giờ cũng ngày càng biết chủ động rồi.” Thịnh Trình Việt trêu chọc cô.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy cô thật sự rất khâm phục anh, khâm phục đến sát đất, anh có thể nói những câu tào lao bằng một dáng vẻ rất nghiêm túc.
“Anh đừng nói lung tung nữa.” Cô nghĩ mình chỉ vô tình phối hợp động tác của anh mà thôi, hành động đơn giản vậy mà người đàn ông trước mặt này lại có thể liên tưởng xa xôi đến thế.
“Nhưng mà không sao, trong lòng anh bà xã vĩnh viễn độc nhất vô nhị, khó khăn lắm anh mới đưa em trở về bên cạnh, nên anh sẽ không buông tay em ra nữa đâu.” Thịnh Trình Việt vừa hôn lên vành tai cô, vừa thì thầm.
“Đừng như vậy...” Có thể là do Tiêu Mộc Diên mới trở về, nhất thời chịu không nổi sự nhiệt tình của Thịnh Trình Việt.
“Sao lại đừng như vậy? Em có biết là trong khoảng thời gian này anh nhớ em đến mức độ nào không? Anh rất lo cho em, nhưng anh lại tìm không thấy em, anh rất ghét bản thân mình lúc đó…” Thịnh Trình Việt tự trách mình, anh lại nhắc lại chuyện này, đồng thời tay anh cũng không hề dừng lại, tuy miệng anh nói, nhưng tay anh đã luồn vào trong áo của cô.
Cái tên lộn xộn này, lúc nào cũng nhanh tay như vậy.
“Chúng ta về phòng trước đã…” Tiêu Mộc Diên thật sự không chịu nổi hành động khiêu khích của Thịnh Trình Việt.
“Phòng? Chúng ta đang ở trong phòng mà.” Thịnh Trình Việt vừa hôn lên trán cô, vừa nói, tay vẫn không ngừng di chuyển trên bộ ngực của cô, cảm giác như anh muốn đem nỗi nhớ những ngày qua hòa vào động tác tay.
Lúc này Tiêu Mộc Diên mới đưa mắt nhìn, giờ cô mới phát hiện thì ra cô đã về phòng từ lúc nào không hay, vậy là sao? Cô không biết gì hết? Có vẻ như cô đã bị đắm chìm trong nụ hôn và vòng tay thắm thiết của Thịnh Trình Việt, trong suốt đường đi anh không ngừng khiêu khích cô khiến cho cơ thể cô không thể nào không phản ứng lại với anh.
“Bà xã, mấy hôm nay có nhớ anh không, mau nói yêu anh đi…” Thịnh Trình Việt không ngừng lặp đi lặp lại những lời này bên tai cô.
Tiêu Mộc Diên cảm giác Thịnh Trình Việt giống như trở thành đứa trẻ nhỏ đang nhõng nhẽo, nhưng mà cô vẫn rất vui vẻ ngoan ngoãn làm theo lời anh nói, vì đó cũng là những lời từ đáy lòng của cô muốn nói với người đàn ông này.
“Em yêu anh… em rất nhớ anh… em không thể không có anh…” Lẽ ra Tiêu Mộc Diên muốn bàn bạc với anh chuyện của Thịnh Thảo An, nhưng nhìn tình hình thực tế lúc này thì có vẻ như cho dù cô có nói thì anh cũng chẳng nghe vào tai.
Trong chốc lát hai người họ đã không còn mảnh vải che thân, hai người cứ như vậy quấn lấy nhau.
“Anh thật sự rất nhớ em, từ giờ anh không cho phép em rời xa anh nữa, anh yêu em…”
Vừa nói xong chữ cuối, Thịnh Trình Việt đã thô bạo thâm nhập vào người cô, đồng thời môi anh khóa chặt đôi môi nhỏ nhắn của cô, các động tác trên cơ thể cũng phối hợp rất nhịp nhàng, mang lại cho anh cảm giác thỏa mãn chưa từng có, toàn bộ nỗi nhớ nhung như đang hòa vào khoảnh khắc này.
Tiêu Mộc Diên cũng chỉ có thể điều chỉnh cơ thể mình, cố gắng hết sức phối hợp với anh.
Hai người họ như tan vào nhau, hết lần này đến lần khác đưa nhau lên đỉnh, cho đến khi sức cùng lực kiệt, cơ thể rã rời, hai người mới mệt lả mà ngủ thiếp đi.
Lúc Tiêu Mộc Diên tỉnh dậy, cô cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, lúc này cô mới tỉnh táo hơn: cơ thể của Thịnh Trình Việt được làm từ cái gì mà sinh lực lại tràn trề như vậy, cô cũng không nhớ rõ hôm qua đã làm mấy lần, hình như là có mấy lần cô mệt quá ngủ thiếp đi, rồi lại bị anh làm tỉnh giấc.
Cô bây giờ toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, cô đang nằm sấp áp lên lồng ngực rắn chắc của anh, ngẩng mặt lên là nhìn thấy khuôn mặt của Thịnh Trình Việt.
Có vẻ như người đàn ông này đang mơ giấc mơ đẹp, khóe miệng anh khẽ cong lên, nhìn anh lúc này rất đẹp trai, các đường nét còn đẹp hơn cả của phụ nữ, không biết bao nhiêu người ghen tỵ với gương mặt này.
Mà người đàn ông trước mặt lại chỉ chung tình với mỗi mình cô, vì điều này mà Tiêu Mộc Diên cảm thấy bản thân rất may mắn. Vì người đàn ông trước mặt đẹp trai xuất chúng, cho dù là đang ngủ vẫn toát lên vẻ đẹp như tranh, không có từ nào diễn tả.
Được người đàn ông như vậy thương yêu chiều chuộng, có thể nói đó là phúc phận từ kiếp trước của cô.
Nghĩ đến đây, Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy hình như có gì đó không ổn, vì hình như cô tâng bốc anh quá, chẳng khác nào tự dìm mình xuống, nếu như hai người họ đã thật lòng yêu thương nhau, vậy thì chỉ cần cả hai bên nhau hạnh phúc là đủ rồi.
“Sao vậy? Bà xã, em tỉnh rồi à?” Thịnh Trình Việt từ từ mở mắt, sau đó vươn vai duỗi người, rồi lại ôm cô vào lòng mình.
Không hiểu sao Tiêu Mộc Diên cảm thấy người đàn ông này cho dù là vươn vai cũng nhân cơ hội ôm lấy mình.
“Cũng trễ rồi, chúng ta nên thức dậy đi.” Tiêu Mộc Diên cảm nhận được ánh nắng chói mắt từ cửa sổ chiếu thẳng vào, hai người họ ngủ say đến mức thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì họ cũng không biết.
“Lâu lắm rồi anh không được ngủ chung với bà xã, để anh ôm chút nữa đi.” Thịnh Trình Việt nhõng nhẽo nói với Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên thật sự không biết nên nói gì với anh, vì cô cũng nói không lại người đàn ông trước mặt, cho nên cô đành để mặc cho anh ôm mình, vốn dĩ cô tưởng anh chỉ ôm cô chút rồi sẽ ngoan ngoãn dậy, ai ngờ anh ôm cái rồi lại ngủ thêm nửa tiếng nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT