Tiêu Mộc Diên nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Dù sao thì bây giờ cô thật sự rất đói bụng, muốn ăn gì đó, mặc dù cô rất ghét người ở trước mặt này.

Đường Lực nghe thấy tiếng bụng Tiêu Mộc Diên reo, không hiểu vì sao anh lại cảm thấy rất hưng phấn.

“Diên Diên, xem ra em đang đói, em muốn ăn gì, để anh bảo nhà bếp chuẩn bị giúp em.” Đường Lực vừa nói vừa nhân cơ hội đến gần cô hơn.

Tiêu Mộc Diên ghét bỏ đẩy anh ta ra, sau đó quay mặt qua một bên không muốn nhìn anh ta nữa. Nhưng Đường Lực lại càng đến sát cô hơn.

“Diên Diên, nếu như em cứ đối xử với anh như vậy, anh sẽ cho rằng em đang lạt mềm buộc chặt. Đến lúc đó, anh thật sự sẽ không thể nhịn được nữa đâu.”

Đường Lực nhìn thấy người đẹp trước mặt đáng yêu như vậy, không nhịn được muốn trêu chọc cô. Bởi vì mọi phản ứng của cô trong mắt anh đều đáng yêu xinh đẹp, khắc sâu vào trong tâm trí anh không thể xóa nhòa. So với Thịnh Thảo An chỉ biết quyến rũ mình vừa nãy kia, quả thật tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Anh thích chính là cảm giác như lúc này.

Tiêu Mộc Diên luôn mang tới cho anh một cảm giác rất thuần khiết, một cảm giác tốt đẹp giống như bông sen trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, làm cho anh không nỡ phá hoại cảnh đẹp này.

Rất nhanh, anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng. Bởi vì anh muốn gửi đến cô những điều dịu dàng nhất trên đời, cho dù đó chỉ là một ánh nhìn đơn giản.

Tiêu Mộc Diên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Đường Lực đột nhiên khóa chặt trên người mình, làm cho cô cảm thấy rất khó chịu. Tại sao người đàn ông trước mặt này luôn tìm trăm phương ngàn kế quấn lấy cô chứ? Rốt cuộc là đến khi nào anh ta mới từ bỏ hy vọng với cô đây?

Vào lúc này, thứ Tiêu Mộc Diên không thể chịu đựng được nhất chính là ánh mắt của anh ta. Một ánh nhìn trần trụi, giống như cô đang trần như nhộng trước mặt anh ta vậy, điều này làm cô có cảm giác bị sỉ nhục không diễn tả được bằng lời.

Cô thật sự không hề thích cảm giác này chút nào.

“Anh đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy.” Hơn nữa, với Tiêu Mộc Diên, cô cảm thấy từ trước tới nay chỉ có một mình Thịnh Trình Việt mới có tư cách nhìn cô như vậy, cô không thích người khác đối xử với mình như thế, đối với cô mà nói đó chính là một sự sỉ nhục.

Đường Lực chưa bao giờ để ý đến lời nói của cô, anh ta chỉ liếc nhìn cô trêu chọc.

“Không phải lúc nãy em đói bụng sao? Mau nói xem em muốn ăn gì? Nếu không thì bụng em sẽ lại lên án nữa đấy.”

Đường Lực chuyển đề tài rất khéo léo. Tiêu Mộc Diên bỗng nhớ lại, quả thật bụng cô trống rỗng, cũng đến mấy ngày rồi chưa được ăn gì. Dường như trước mắt cô hiện ra một đống đồ ăn ngon.

Sau khi nghĩ đến điều này, bụng cô lại càng đói hơn.

“Anh biết em không thích anh, nhưng mà em cũng không thể không quan tâm đến cơ thể mình như vậy. Nếu như em chết oan uổng ở chỗ anh, thì người đàn ông kia sẽ rất đau lòng đấy.” Đường Lực thấy cô không nói gì, anh đành đổi cách nói khác.

Tiêu Mộc Diên nhíu chặt mày, trong lòng đang suy nghĩ, cô thật sự không thể không lo lắng cho cơ thể của mình. Câu nói này của Đường Lực đúng là rất có lý.

“Nếu đã như vậy thì để anh xuống nhà bếp, bảo bọn họ chuẩn bị cho em vài món.” Đường Lực sớm đã chú ý thấy vẻ hơi xuôi xuôi của Tiêu Mộc Diên rồi.

Bởi vì chỉ cần cô không phản kháng, tất cả những chuyện này đều có thể bàn bạc lại. Anh vẫn muốn chinh phục trái tim cô từng chút một, để cho cả thân xác và trái tim cô đều hoàn toàn thuộc về mình.

Tiêu Mộc Diên khẽ thở dài, đúng là không phản kháng được. Bởi vì bây giờ cô thật sự không còn sức để phản kháng nữa, chỉ cần Đường Lực không làm những chuyện quá đáng với cô, cô vẫn nên từ từ nghĩ cách rời khỏi nơi quái quỷ này thì hơn, dù sao thì cô không thể lấy trứng chọi đá với người đàn ông kia, nếu không, người thua thiệt chính là cô. Hơn nữa, cô còn phải cứu con cừu đang lầm đường lạc lối Thịnh Thảo An kia.

Một lúc sau, Đường Lực bước ra khỏi phòng, lúc này Tiêu Mộc Diên mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì cô cứ nghĩ Đường Lực sẽ luôn trong phòng cô cả ngày.

Không ngờ Đường Lực ra ngoài chưa được bao lâu, Thịnh Thảo An đã đi vào.

Tiêu Mộc Diên rất ngạc nhiên, kinh ngạc mở to mắt.

“Thảo An, có phải lần này Đường Lực lại dùng thứ gì đó để uy hiếp em đúng không? Em nói cho chị biết đi, chị sẽ giúp em nghĩ cách, chỉ có điều…” Tiêu Mộc Diên cảm thấy Thịnh Thảo An làm những chuyện này chắc chắn là có nỗi khổ gì đó, cô nhất định phải nghĩ cách.

Nhưng Thịnh Thảo An chỉ lắc đầu: “Tiêu Mộc Diên, tại sao chị luôn ngây thơ như vậy? Tôi thì có nỗi khổ tâm gì chứ?”

Cô buồn cười hỏi ngược lại, thế nhưng Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy hoang mang.

“Thịnh Thảo An, em làm sao vậy?” Tiêu Mộc Diên không dám tin giật giật khóe miệng.

“Giờ mọi thứ đã rõ ràng, tôi đã dùng khổ nhục kế, để cho chị hôn mê, sau đó mang chị đến cho Đường Lực. Mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi.” Thịnh Thảo An hờ hững nói, giống như cô đang nói chuyện gì đó rất bình thường.

Tiêu Mộc Diên lắc đầu bất lực. Cô không muốn tin vào những chuyện đang xảy ra trước mặt này. Cô chắc chắn Thịnh Thảo An không phải là người xấu.

“Chị sẽ không tin những lời em nói, em làm những chuyện này chắc chắn là có lý do của em. Chỉ là em không cảm thấy, một mình em chịu đựng những chuyện này rất cực khổ sao? Nếu như em nói ra thì sẽ thoải mái hơn, hơn nữa chị với anh trai em sẽ nghĩ cách giúp em.”

Tiêu Mộc Diên thực sự là đang suy nghĩ cho Thảo An.

“Em hãy tin chị, bây giờ quan trọng nhất là em để chị rời khỏi nơi này ngay, chị sẽ đi tìm anh trai của em…”

Tiêu Mộc Diên vẫn tiếp tục nói liên hồi. Thế nhưng Thịnh Thảo An đã cực kỳ mất kiên nhẫn, liền cắt ngang lời cô.

“Rốt cuộc chị đã nói đủ chưa?”

Thịnh Thảo An hét lớn một câu, dọa Tiêu Mộc Diên sợ đến ngây người, cô gái ngồi trên giường giống như một chú chim nhỏ đang hoảng hốt lo sợ. Mặc dù trong lòng Thịnh Thảo An dâng lên một tia áy náy nho nhỏ, thế nhưng rất nhanh đã bị đè xuống.

“Có biết là chị nói những lời này tôi cảm thấy rất phiền không, chị đừng có chuyện gì cũng ỷ lại vào anh trai tôi, anh ấy có thể giúp tôi làm được điều gì chứ? Đây chính là con đường do bản thân tôi tự chọn, không có liên quan gì tới anh ấy.” Thịnh Thảo An nói bằng vẻ lạnh lùng.

Tiêu Mộc Diên đột nhiên cảm thấy tim mình lạnh giá. Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, Thịnh Thảo An lại trở thành thế này?

“Thịnh Thảo An mà chị biết không phải như vậy…” Tiêu Mộc Diên vẫn cứ lẩm bẩm câu này.

Thịnh Thảo An bỗng cười ha hả: “Chắc là chị không biết đúng không? Đây mới chính là con người thật của tôi. Vì đạt được mục đích tôi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.”

“Vậy bây giờ em muốn làm gì?” Trong giọng nói của Tiêu Mộc Diên có xen lẫn chút sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play