“Là tôi, Lâm Phong, tổng giám đốc Thịnh bây giờ đang bị bệnh, cô mau quay trở về biệt thự đi.” Lâm Phong nói theo lời của Thịnh Trình Việt, có điều tổng giám đốc Thịnh đúng là bị bệnh thật, bệnh lửa dục tấn công, cần gấp một người phụ nữ để giải quyết. Đương nhiên, người này cũng chính là Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên ngây người, Thịnh Trình Việt không phải đi tham gia vũ hội sao? Tại sao lại đột nhiên bị bệnh chứ? Điều này là không thể rồi, nhưng nghe giọng của Lâm Phong cũng không giống như đang lừa cô.
“Được rồi, tôi đang ở cách cửa biệt thự không xa, bây giờ liền quay trở lại.” Tiêu Mộc Diên sau khi ngắt điện thoại cũng không nghĩ gì khác nữa, cô quay người đi về phía biệt thự.
Thịnh Trình Việt nghe thấy giọng cô rõ mồn một, nghĩ đến việc cô không hề gặp Âu Vũ Đình, tâm trạng bất giác tốt lên, nhưng nghĩ đến cuộc điện thoại giữa Tiêu Mộc Diên và Âu Vũ Đình, tâm trạng vừa mới tốt lên trong nháy mắt lại trùng xuống.
Sau khi Tiêu Mộc Diên về đến biệt thự, lại không thấy Thịnh Trình Việt ở nhà, cô có chút tức giận, tên Thịnh Trình Việt này là đang lừa cô sao? Có phải anh đã biết cô đi gặp Âu Vũ Đình, bởi vậy mới lừa cô như vậy hay không? Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, sao lại như vậy chứ? Anh coi cô là con khỉ để chơi đùa sao?
Tiêu Mộc Diên càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng mở cửa lớn, đi thẳng ra ngoài. Anh có thể đến dạ hội tìm phụ nữ, cô chẳng qua chỉ là đi gặp bạn bè, việc đó có liên quan gì đến anh?
Chính vào lúc này, trước mắt đột nhiên lóe lên một luồng ánh sáng, một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn cứ như thế dừng trước mặt cô.
Lâm Phong xuống xe trước, anh ta nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đứng đây chờ bọn họ, lẽ nào cô đang quan tâm đến bệnh tình của Thịnh Trình Việt sao? Bởi vậy mới chờ ở đây, biểu cảm của anh ta với Tiêu Mộc Diên không khỏi có chút tốt hơn.
“Giúp tôi cùng đỡ tổng giám đốc Thịnh xuống!” Lâm Phong vừa nói vừa mở cửa xe.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên lo lắng, lẽ nào Thịnh Trình Việt thật sự bị bệnh rồi sao? Cô nhanh chóng bước đến trước cửa xe.
Khi cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì gần như sợ đến mức ngây người, gương mặt Thịnh Trình Việt trắng bệch không chút máu. Hai tay anh nắm chặt, dường như đang hết sức chịu đựng điều gì đó.
“Đã không kịp nữa rồi, cô hãy ở trong xe giúp tổng giám đốc Thịnh đi.”Lâm Phong vừa dứt lời liền xoay người rời đi.
Tiêu Mộc Diên đứng ngây ra ở đó, cô thậm chí còn chưa phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy Thịnh Trình Việt bắt đầu cởi quần áo, cô chỉ cảm thấy một tiếng “rầm” trong đầu mình, cái gì cũng không biết nữa, trời ạ, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cô đột nhiên nghĩ đến lời nói của Lâm Phong, anh ta bảo cô giúp Thịnh Trình Việt, cô nhìn lại dáng vẻ của Thịnh Trình Việt, hóa ra từ “giúp” mà Lâm Phong nói, chính là bảo cô lên giường cùng với Thịnh Trình Việt. Hóa ra cô lại ti tiện đến thế, có lẽ trong mắt người khác cô chỉ là như vậy mà thôi, mãi mãi cũng sẽ không ngẩng cao đầu được.
Tiêu Mộc Diên bất giác nhìn Lâm Phong đang đứng cách chỗ này không xa, mà lúc này Lâm Phong cũng đang nhìn lại cô.
Tiêu Mộc Diên đột nhiên cúi đầu xuống, bộ dạng đó giống như đứa trẻ làm sai chuyện.Lúc sau, cô lên xe, chỗ ngồi trên xe lúc này đã biến thành một cái giường. Cô không khỏi nhìn xuyên ra phía ngoài cửa xe, tựa như cảm thấy có người đang ở bên ngoài dòm ngó vậy.
Cô bất chợt cảm thấy lạnh trên người, quần áo của cô đã bị Thịnh Trình Việt xé ra, ánh mắt của anh dường như cũng đỏ rực, sự nhẫn nại của anh đã đạt đến cực hạn rồi. Có lúc Tiêu Mộc Diên thật sự không hiểu, nếu anh đã chịu đựng thành ra như vậy, tại sao không ở bên ngoài tìm một người phụ nữ? Hoặc là Âu Đan cũng được, những người phụ nữ đó đều hẳn rất muốn trèo lên giường của anh, nhưng anh lại chỉ đến tìm cô, anh chính là muốn làm nhục cô sao?
Thịnh Trình Việt vốn không còn sức lực gì nữa, nhưng anh lại vẫn dùng sức kéo xé quần áo của Tiêu Mộc Diên, hôn một cách cuồng nhiệt xuống người cô. Nụ hôn của anh mang theo mùi vị ngông cuồng, giống như cơn gió cuồn cuộn kéo đến. Bởi vậy khắp mọi chỗ đều in lại dấu vết của nụ hôn.Trong lòng Tiêu Mộc Diên có chút sợ hãi khó tả, toàn thân cô đều đau đớn, cô chưa từng thấy anh điên cuồng như thế.
Ngón tay thon dài của Tiêu Mộc Diên víu chặt lấy lưng anh, cho đến khi vẽ hằn lên lưng anh năm dấu ngón tay rõ ràng, mang theo một chút vết máu, nhìn thấy mà giật mình.
Trong lòng Tiêu Mộc Diên không hiểu sao lại cảm thấy kinh hãi, cô sợ…
Cô biết, cô chỉ có thể để mặc anh điên cuồng hành hạ cô như thế, cho dù sau này không còn ở bên anh, cô mãi mãi cũng sẽ không thể trong sạch được nữa, 35 tỷ này đã mua hết tất cả mọi thứ của cô, thậm chí cả cuộc đời.
Thân thể cô vô cùng đau đớn, nhưng anh cũng chẳng mảy may để ý đến. Từ đầu đến cuối cô chỉ là một món đồ chơi anh mua về, sao anh sẽ quan tâm đến suy nghĩ của một món đồ chơi kia chứ, cô còn đang hy vọng điều gì? Sự thương hại của anh hay sao?
Anh cũng không biết đã muốn cô bao nhiêu lần, cho đến khi trên gương mặt nhỏ nhắn của cô đã giàn giụa nước mắt, cho đến khi cô đau đến mức ngất đi, cho đến khi anh vuốt ve khuôn mặt cô, anh mới biết, vừa nãy anh đã mạnh mẽ đến nhường nào.
Bởi vì trúng độc, bây giờ khắp người anh cũng không còn sức lực nữa, anh cứ như vậy nằm bên cạnh Tiêu Mộc Diên, ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng.
Ánh sáng mặt trời ngập tràn trong xe, tia sáng nóng rực chiếu vào mắt Tiêu Mộc Diên, khiến cô không thể không mở mắt ra.
Cô nhìn tất cả mọi thứ ở trước mắt, chúng khiến cô trong phút chốc nghĩ đến đêm qua. Lại nhìn về người bên cạnh cũng trần truồng, cô muốn xuống xe, nhưng bỗng nhiên phát hiện cánh tay phải cực kỳ tê buốt, trong lòng cô hoảng sợ, cánh tay phải của cô không phải đã bị liệt rồi chứ, sao một chút sức cũng không có.
Cô giơ tay trái ra, khó nhọc cầm điện thoại lên. Vừa nhìn thời gian đã giật mình hoảng hốt, cô cũng không để ý đến sự đau đớn của cánh tay nữa, khoác quần áo lên người một cách qua loa đại khái. Cô gắng sức vùng vẫy xuống xe, cô phải đi làm, bây giờ đã hơn tám giờ rồi, cô đến muộn sẽ bị trừ tiền.
Nhưng chính vào lúc này, cô phát hiện toàn thân mình đau nhức, đau đến mức ngay cả đi bộ cũng cảm thấy có chút khó khăn.Cô thật vất vả mới đi vào đến phòng, nhưng nhận ra bọn trẻ đều ở đây.Cô sững sờ một chút, sao hôm nay bọn trẻ đều không đến trường vậy?
“Mẹ…” Ba đứa bé đồng thanh gọi, cô nghe Thịnh Tuấn Hạo gọi mẹ, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, đột nhiên dâng lên một hồi cảm động. Cô nén cơn đau ở phần thân dưới, nở một nụ cười đẹp đẽ với bọn trẻ.
Ba đứa trẻ lập tức liền chạy đến bên Tiêu Mộc Diên, vây tròn lấy cô. Bây giờ cô mới nhớ ra, hôm nay là chủ nhật.
“Mẹ, tối hôm qua mẹ ở cùng với ba sao? Tại sao hai người đều không ngủ ở trong phòng?” Viễn Đan bỗng nhiên hỏi.
Ba? Tiêu Mộc Diên ngây người ra một chút, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại. Thằng nhóc Viễn Đan này đổi cách xưng hô cũng thật nhanh, không ngờ lại đột nhiên gọi Thình Trình Việt là ba, nghe có vẻ không thoải mái lắm, nhưng cô cũng không từ chối, dù sao Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt cũng mong muốn có ba đến vậy, cô không muốn lấy đi sự kỳ vọng của hai đứa.
“Ừ, không có, tối qua mẹ đi gặp chú Âu của các con, đã ngủ ở nhà chú ấy một đêm.” Tiêu Mộc Diên thuận miệng nói bừa, nhưng lập tức cô dường như nhận ra điều gì đó, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi. Tối qua cô đã hẹn gặp Âu Vũ Đình ở quán bar Dạ Mị, nhưng cô lại không hề xuất hiện. Chắc chắn Âu Vũ Đình rất lo lắng cho cô, nhưng sao anh ấy không gọi điện thoại cho cô? Với tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ gọi điện mắng cho cô một trận.
Cô nhìn điện thoại một chút, điện thoại của cô vẫn bật, chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Cô đột nhiên nhận ra, trên góc trái của điện thoại, một chút tín hiệu cũng không có. Cô bừng tỉnh, thì ra, điện thoại của cô lại bị chứng cũ, mất tín hiệu.
Tiêu Mộc Diên vừa nghĩ trong lòng vừa nhanh chóng đứng dậy, chịu đựng sự đau đớn ở phần thân dưới bước về phía phòng mình. Sau khi thay quần áo cô liền đi tìm Âu Vũ Đình, cô muốn giải thích một chút với anh ấy về chuyện tối qua. Nhưng vừa nghĩ đến đêm qua, cô lại có thể giải thích điều gì? Lẽ nào nói vì lên giường với Thịnh Trình Việt, cho nên đã lỡ hẹn hay sao? Nghĩ đến đây, cô không khỏi cười khổ một chút.
Khi Tiêu Mộc Diên mở cửa, ba đứa trẻ cùng lúc đứng ở trước mặt cô, cười hi hi nhìn cô.
“Mẹ mặc đẹp như thế là muốn đi hẹn hò với ba sao? Dẫn bọn con đi cùng đi.” Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa chớp mắt với Tiêu Mộc Diên. Trong đôi mắt to tròn của cô bé tràn đầy sự mong đợi, nó cực kỳ muốn đi ra ngoài.
Tiêu Mộc Diên ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào ba đứa trẻ, khuôn mặt cô đầy vẻ dịu dàng nhìn chúng.
“Sáng nay mẹ có chút việc, không ở bên cạnh các con được. Các con làm xong bài tập trước đi, buổi chiều mẹ cùng đi chơi với các con có được không?” Dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, thứ cô có chính là thời gian.
“Vậy được ạ, không cho phép mẹ thất hứa đâu, chiều nay bọn con đợi mẹ.” Nguyệt Nguyệt nói xong liền thơm “chụt chụt” vào má Tiêu Mộc Diên.
Tiếp đó là Viễn Đan, cậu cũng không ngại ngùng thơm Tiêu Mộc Diên, đến lượt Thịnh Tuấn Hạo, cậu lại do dự, chần chừ không dám bước lên trước.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Tuấn Hạo có chút ngại ngùng ở trước mặt, cô cười tao nhã, liền thơm cậu một cái, sau đó mới đứng dậy.
“Tạm biệt mẹ!”
“Tạm biệt các con!” Tiêu Mộc Diên nhìn ba đứa trẻ trước mặt, cuối cùng nở nụ cười rời đi. Vào giây phút này, cô thật sự rất vui, có thể tìm được đứa con mà trong lòng luôn nhớ mong, còn có thứ gì khiến cô vui hơn điều này chứ.
Tiêu Mộc Diên trước tiên là gọi điện thoại cho Âu Vũ Đình, nhưng đáng tiếc, không có ai nhấc máy. Cô không còn cách nào, đành phải đến quán bar Dạ Mị xem thử.
Âu Vũ Đình đã uống rượu cả đêm, anh ấy ngẩng đầu hướng ra bên ngoài nhìn ánh sáng chói mắt đó, cuối cùng cô cũng không đến, cô đã lỡ hẹn. Trước đây cô chưa từng lỡ hẹn, bây giờ cô không đến là bởi vì Thịnh Trình Việt sao?
Âu Vũ Đình vừa nghĩ vừa một hơi uống cạn ly rượu cuối cùng trong tay mình, sau đó xoay người rời đi, dáng vẻ không chút lưu luyến. Quán bar Dạ Mị là nơi khiến anh ấy đau lòng, sau này anh ấy cũng sẽ không đến nữa.
Cuối cùng Âu Vũ Đình vẫn mang theo sự thất vọng rời đi, chuyện ở nước ngoài anh ấy vẫn chưa xử lý xong, còn phải đi vài ngày, vé máy bay đặt vào sáng nay, bởi vậy, tối qua anh ấy đã chờ cô một đêm, nhưng chưa từng đợi được cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT