Tiêu Mộc Diên sửng sốt, tại sao những bức hình này lại xuất hiện trước mặt mình? Trong bức hình, nhìn Cô và Đường Lực giống như hai người đang hẹn hò vậy, chẳng trách Thịnh Trình Việt lại kỳ lạ như thế. Hóa ra là đang ghen à.
“Chuyện này căn bản không giống như anh nghĩ. Ngày hôm đó em bị anh ta hạ thuốc. Hơn nữa, không phải ngày hôm đó anh đã đi tới cứu em sao? Em và anh ta không hề xảy ra chuyện gì cả.” Mặc dù Tiêu Mộc Diên cảm thấy lời giải thích của mình không thể làm rõ được. Thế nhưng cô cũng không thể không nói gì, trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu hiểu lầm mình.
“Nếu như ngày hôm đó anh không chạy tới kịp, có phải em đã sớm ‘lăn giường’ với anh ta.” Mỗi một câu một chữ của Thịnh Trình Việt đều đập mạnh vào trái tim của Tiêu Mộc Diên.
Cơ thể Tiêu Mộc Diên hơi run rẩy. Cô thật sự không nghĩ tới Thịnh Trình Việt vẫn còn vì chuyện này mà canh cánh trong lòng. Đây rõ ràng chính là một hiểu lầm.
“Rốt cuộc anh muốn em giải thích với anh bao nhiêu lần nữa thì anh mới hiểu? Em cũng không cam tâm tình nguyện đi tới khách sạn với anh ta. Em là vì sau khi bị anh ta hạ thuốc…” Cô cũng là người bị hại. Tại sao Thịnh Trình Việt lại không thể thông cảm cho cô một chút chứ? Cô cũng cảm thấy rất oan ức và khó chịu. Từ sau khi trở về còn phải nhìn sắc mặt của anh. Còn có rất nhiều việc phải bận tâm nữa.
“Bây giờ em đã học được cách cãi nhau rồi đúng không?” Trong con ngươi của Thịnh Trình Việt tràn đầy vẻ lạnh lùng và không tin tưởng.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy tim mình giống như bị một con chó hung hăng cắn xé, truyền tới cảm giác đau nhức âm ỉ.
Người đàn ông trước mắt có còn là người vẫn luôn yêu thương cô từ trước đến nay không? Có còn là người đàn ông luôn che chở cô trong lòng bàn tay không?
Từ khi nào anh lại trở nên ngang ngược không biết lý lẽ như vậy?
“Em đã giải thích với anh như vậy rồi, tại sao anh vẫn…” Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình thật sự rất oan ức, cô không hiểu tại sao mình lại phải gánh chịu một tội danh như vậy? Rõ ràng cô không hề làm gì sai mà!
“Vậy em nói cho anh biết, tại sao em lại chủ động đi ăn cơm với anh ta?” Thịnh Trình Việt lạnh mặt, tiếp tục hỏi giống như đang chất vấn phạm nhân vậy.
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của anh như vậy, cô cảm thấy trái tim mình đã sắp nguội lạnh rồi.
“Đó là vì em cũng bị ép buộc… Bởi vì Đường Lực nói trong công ty em có nội gián, còn đưa bản thảo thiết kế trong quý này của công ty cho em xem, đó chính là cơ mật trong công ty chúng em.” Tiêu Mộc Diên muốn nói với Thịnh Trình Việt là cô cũng rất bất đắc dĩ. Hy vọng anh có thể thông cảm cho cô.
Thịnh Trình Việt ngoài cười mà trong không cười: “Chuyện như vậy mà em cũng nghĩ ra sao.”
Trong giọng nói còn mang theo vẻ khinh bỉ.
Cái gì mà chuyện như vậy cũng nghĩ ra? Từ đầu tới cuối anh luôn cảm thấy mình đang ngụy biện. Giống như từ giây phút đó anh đã không còn tin tưởng cô nữa. Cô có giải thích nhiều hơn cũng không có tác dụng.
Bởi vì cô sẽ không bao giờ gọi người đang giả vờ ngủ thức dậy được.
Tiêu Mộc Diên có cảm giác cả người mình như bị nấu chín, toàn thân đều bac lên hơi nóng.
Cô siết chặt nắm đấm, không dám tin người đàn ông đang đứng trước mặt này.
“Vậy anh muốn em phải làm như thế nào?” Giọng điệu của Tiêu Mộc Diên đã pha lẫn chút tuyệt vọng.
Đối mặt với người đàn ông đang đứng trước mặt này, bây giờ cô cảm thấy vừa yêu vừa hận.
Thịnh Trình Việt hừ lạnh, lập tức mở miệng nói: “Nếu em đã muốn giải thích như vậy, vậy thì em giải thích tiếp đi, tối hôm nay em đã làm những gì.”
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy sự ngông cuồng và khinh bỉ tỏa ra từ trên người Thịnh Trình Việt, trái tim cô đã trở nên tĩnh lặng.
“Tối hôm nay?” Cô yếu ớt lặp lại ba từ này.
Tối hôm nay cô đích thân chạy tới biệt thự của Đường Lực, thế nhưng sở dĩ cô chạy tới đó hoàn toàn vì muốn cứu Thịnh Thảo An. Cô lo lắng Thịnh Thảo An sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy cô mới không quản nhiều như vậy. Nhưng không nghĩ tới điều này lại trở thành điểm yếu để cho Thịnh Trình Việt tức giận.
Thịnh Trình Việt nhìn thấy Tiêu Mộc Diên bắt đầu trở nên im lặng, anh càng nhíu mày sâu hơn. Trong đôi mắt đen nhánh lóe lên một tia hung ác.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy trái tim càng trở nên nguội lạnh.
“Không có gì để nói đúng không, là em chủ động đi tới ôm ấp người khác? Em có tư cách gì để trở thành người phụ nữ của anh?” Toàn thân Thịnh Trình Việt đều tỏa ra vẻ hung ác thâm sâu, làm cho người khác nhìn mà phát khiếp.
“Em…” Tiêu Mộc Diên định tiếp tục giải thích, thế nhưng cuối cùng vẫn nuốt hết những chữ đó vào trong bụng.
Thịnh Trình Việt thu hết cảm xúc trên khuôn mặt của Tiêu Mộc Diên vào đáy mắt mình.
Rất tốt. Người phụ nữ này không muốn nói gì nữa có đúng không?
“Không phải em muốn ly hôn sao?”
Sau khi im lặng một lúc, trong miệng Thịnh Trình Việt lại thốt ra mấy chữ lạnh lẽo.
Tiêu Mộc Diên kinh ngạc, vậy mà Thịnh Trình Việt lại đào chuyện ly hôn này lên.
Cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt phượng âm u lạnh lẽo.
Dường như người đàn ông ở trước mắt này không nói đùa.
Tiêu Mộc Diên không nói gì. Bởi vì bây giờ tâm trạng của cô rất phức tạp, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Sau nửa ngày trôi qua, Thịnh Trình Việt vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
“Nếu em đã muốn ly hôn như vậy, vậy thì anh sẽ tác thành cho em.”
“Tác thành?” Tiêu Mộc Diên đau khổ lặp lại hai từ này. Sau đó cô cười lạnh: “Thịnh Trình Việt, anh vẫn luôn tự mình quyết định như vậy. Nếu chúng ta đã mất đi lòng tin về đối phương. Vậy thì ly hôn chính là một giải thoát tốt nhất.”
Thịnh Trình Việt nhướng mày, đuôi mày hơi nhếch cao lên, đáy mắt lóe lên một tia u ám. Bây giờ cô đã đồng ý ly hôn rồi?
“Nếu tình cảm vợ chồng chúng ta đã không còn hòa thuận, ngày mai chúng ta hãy đi tới ủy ban nhân dân để làm thủ tục ly hôn.” Tiêu Mộc Diên tiếp tục lớn tiếng nói. Bây giờ cô cũng rất nổi nóng.
Sau khi Thịnh Trình Việt nghe thấy câu nói này thì không nói gì, trực tiếp trở về phòng.
Thô lỗ đóng cửa phòng phát ra một tiếng “ầm”.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy tim mình sắp tan chảy rồi. Giọt nước mắt như những hạt trân châu đứt đoạn, thi nhau trào ra khỏi khóe mắt.
Cả người cô không còn chút sức lực, ngồi co ro dưới mặt đất.
Cô không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Rõ ràng cô hy vọng là hai người có thể chung sống hạnh phúc với nhau. Thế nhưng từ sau lần đó, Thịnh Trình Việt giống như đã biến thành một người khác. Trở thành một người xa lạ, ngày càng khác biệt so với người mà cô đã từng quen biết.
Tiêu Mộc Diên mơ mơ màng màng quay trở về phòng khách, nằm ngủ trên ghế sa lông.
Đợi đến khi cô khôi phục lại cảm giác, cô đã nhìn thấy khuôn mặt của Thịnh Trình Việt, hình như anh đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Tiêu Mộc Diên lập tức đuổi theo anh.
Thịnh Trình Việt ném cho cô một ánh mắt thiếu kiên nhẫn, vẻ mặt giống như em đi theo anh để làm gì?
“Ngày hôm nay chúng ta phải đi tới ủy ban nhân dân để ly hôn.” Tiêu Mộc Diên nghĩ tới vụ việc đã xảy ra ngày hôm qua thì bắt đầu tức giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT