“Tôi biết bây giờ cô rất muốn biết chuyện này, thế nhưng tôi sẽ không nói cho cô biết. Trừ phi cô giúp tôi hoàn thành chuyện của mình, nếu không thì cô đừng hòng biết được đáp án từ miệng tôi.”
Những lời Đường Lực nói không hề có một chút cơ hội để thương lượng lại.
Thịnh Thảo An cảm thấy cả người mình đều không còn sức lực, đặc biệt là trái tim thắt chặt lại, giống như bị cắn rơi mất một nửa, vô cùng đau đớn.
Đầu cô nhanh chóng xoay chuyển, thế nhưng cô không thể nhớ nổi những gì đã xảy ra vào buổi tối hôm đó.
Người trong buổi tối hôm đó không phải là Đường Lực, vậy rốt cuộc người đó là ai chứ?
Thịnh Thảo An đau khổ ôm đầu của mình, nước mắt tự động chảy ra.
Cô nhìn bàn tay mình với vẻ kinh hoàng, cô không biết bây giờ mình đã biến thành hạng người như thế nào nữa.
“Nói cho tôi biết… tôi cầu xin anh, nói cho tôi biết rốt cuộc người đó là ai?” Thịnh Thảo An cảm thấy mình nhất định phải biết, rốt cuộc ba của đứa bé là ai? Nếu không thì cô cũng không biết mình có nên giữ đứa bé này lại không, lúc đầu cô muốn lợi dụng đứa bé này để uy hiếp Đường Lực, thế nhưng không nghĩ tới lại chữa lợn lành thành lợn què.
Đường Lực vẫn khinh thường nhếch miệng: “Lúc nãy tôi đã nói rất rõ với cô rồi, có một số chuyện cô cần phải trao đổi ngang giá.”
Trao đổi ngang giá?
Làm sao mà Thịnh Thảo An không hiểu ý của Đường Lực chứ, chỉ là cô không nghĩ tới mình lại bị anh ta ép tới mức độ như vậy. Chẳng lẽ cô chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời của anh ta sao?
“Chắc có lẽ cô rất muốn biết ba của con cô đang ở đâu đúng không? Thế nhưng tôi sẽ không nói cho cô biết anh ta là ai, còn có người đàn ông mà cô thích kia nữa.” Đường Lực lần lượt nhắc nhở Thịnh Thảo An.
Bây giờ đầu óc của Thịnh Thảo An đã rất hỗn loạn rồi, lúc này cô không thể nào hiểu được những lời mà Đường Lực nói, cô đã không thể nào phân biệt được, rốt cuộc đâu là thật đâu là giả? Tại sao cô lại làm cho mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn vậy?
Bây giờ cô đúng là tiền mất tật mang mà.
Cả người cô quỳ trên mặt đất, đau khổ rên rỉ: “Rốt cuộc anh muốn tôi làm như thế nào mới đồng ý buông tha tôi, mới đồng ý nói cho tôi biết tất cả đáp án… Tại sao lại phải đối xử với tôi như vậy?”
Tại sao lại để cho cô sống đau khổ như vậy?
Đường Lực đi tới, dùng tay nhấc cằm của Thịnh Thảo An: “Cô muốn trách thì chỉ có thể trách cô chính là em gái của Thịnh Trình Việt, còn có…”
Vốn dĩ anh ta vẫn muốn nói tiếp, thế nhưng vào lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng chuông cửa.
Lúc mới bắt đầu Thịnh Thảo An còn hồn bay phách lạc, thế nhưng bây giờ cô đã trở nên tê liệt rồi, căn bản là không hề phản ứng lại.
“Ai đang ở bên ngoài vậy?” Đường Lực cau mày hỏi.
Một vệ sĩ vội vàng đi vào trong, sau đó trả lời anh ta: “Là Tiêu Mộc Diên.”
“Là cô ấy sao?” Khóe miệng của Đường Lực cong lên.
Thịnh Thảo An đang ngồi trên mặt đất, sau khi nghe thấy tên của Tiêu Mộc Diên thì khóe miệng hơi mấp máy: “Chị dâu sao?”
Tại sao chị ấy lại tới nơi này?
“Mau dẫn cô ấy vào đây.” Tâm trạng của Đường Lực đột nhiên trở nên tốt đẹp, không nghĩ tới cô ấy sẽ quay lại đây vào lúc này. Xem ra Thịnh Thảo An thật sự rất có tác dụng, có thể thu hút thứ mà anh yêu thích đi tới đây.
Đường Lực rất hài lòng nhắm mắt lại, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên căn dặn: “Nên nhớ cho kỹ, đừng động vào một sợi tóc của cô ấy, cô ấy nói cái gì thì làm cái đó.”
Lông mày Thịnh Thảo An càng nhíu chặt hơn, xem ra suy nghĩ của người đàn ông đang đứng trước mặt này thật sự… không phải người bình thường có thể đoán được.
Trong lòng người vệ sĩ kia cũng thầm nghĩ, yêu cầu của anh Đường thật sự rất nhiều, chỉ có điều anh ta chỉ là một người làm, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời căn dặn của ông chủ.
Vì vậy người vệ sĩ kia lập tức đi ra ngoài, mời Tiêu Mộc Diên đi vào trong.
Tiêu Mộc Diên dưới sự dẫn dắt của vệ sĩ nghênh ngang đi vào trong.
Vừa bước vào trong cô đã nhìn thấy Thịnh Thảo An đang ngồi dưới đất, vì vậy trực tiếp đi tới dìu cô ấy đứng lên, miệng còn vô cùng quan tâm hỏi han: “Thịnh Thảo An, em không sao chứ?”
Thịnh Thảo An lập tức trở nên bai rối, không nói nên lời.
Tiêu Mộc Diên cho rằng Thịnh Thảo An đã bị dọa cho sợ hãi, vì vậy cô cũng không hỏi nhiều nữa. Bắt đầu trút hết sự tức giận lên người Đường Lực.
Một đôi mắt hung ác liếc nhìn Đường Lực.
“Đường Lực, anh chính là một tên khốn khiếp, anh có biết anh đã làm gì với Thịnh Thảo An hay không?”
Tiêu Mộc Diên không kìm nén được cơn tức giận của chính mình, trực tiếp đi tới trước mắt Đường Lực, tát vào mặt anh ta.
Ai bảo anh ta dám bắt nạt người nhà của cô! Cô sẽ không khách khí với anh ta!
“Tôi cảnh cáo anh, anh có chuyện gì tới tìm tôi là được rồi, tại sao anh lại đối phó với người nhà của tôi?” Tiêu Mộc Diên sớm biết Đường Lực không phải là một người bình thường. Chỉ là cô không nghĩ đến, anh ta lại được voi đòi tiên đi đến một trình độ như thế này.
Tiếng một cái tát vang vọng trong phòng khách.
Những vệ sĩ ở xung quanh cũng có chút kinh ngạc, phải biết rằng từ trước tới nay chưa có người nào dám làm như vậy với anh Đường. Hơn nữa, người phụ nữ này còn không phân rõ trắng đen, cô ta thật sự chết chắc rồi. Phải biết rằng ông chủ nhà này không phải là người bình thường có thể ngăn cản được.
Trong lòng Thịnh Thảo An cũng lộp bộp. Không nghĩ tới Tiêu Mộc Diên lại làm ra chuyện như vậy, điều này rất khác biệt so với hình tượng lúc trước của cô ấy. Thế nhưng bây giờ cô ấy lại làm tất cả những điều này vì muốn bảo vệ chính mình. Chỉ là Đường Lực chính là một con ác quỷ rất đáng sợ…
Tại sao Tiêu Mộc Diên lại đến tìm anh ta vào lúc này? Chẳng lẽ là vì mình sao? Cô ấy không biết mình đang tới gần nguy hiểm sao, giống như cô ấy đang đưa dê vào miệng cọp…
Bây giờ Thịnh Thảo An càng nghĩ càng sợ hãi. Cô không nên hành động theo cảm tính như thế, đáng lý ra cô nên tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi mới đến tìm Đường Lực. Như vậy thì bây giờ cô đã làm liên lụy đến chị dâu.
Vì vậy bây giờ Thịnh Thảo An đã sợ hãi đến mức nhắm hai mắt lại, cô không dám nhìn cảnh tượng tiếp theo. Bởi vì cô không biết tiếp theo đây Đường Lực sẽ làm gì với Tiêu Mộc Diên.
Một lúc lâu sau không có một tiếng động nào phát ra.
Thịnh Thảo An không nhịn được mở mắt ra, chỉ thấy cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt vẫn duy trì giống như lúc trước.
Tiêu Mộc Diên hung dữ trừng mắt nhìn Đường Lực, mặc dù trên mặt Đường Lực hơi kinh ngạc thế nhưng không hề có một chút vẻ tức giận nào. Mà ngược lại còn có chút hưng phấn…
Nếu như cô không nhìn lầm thì dáng vẻ của Đường Lực rất hưởng thụ. Hơn nữa còn nhìn Tiêu Mộc Diên với ánh mắt rất thâm tình chân thành. Ánh mắt đó không chỉ toát ra vẻ tức giận đơn giản như vậy. Ánh mắt đó rất phức tạp, cô căn bản không biết rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì.
Bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Thịnh Thảo An cảm thấy tim của mình không ngừng đập thình thịch. Cô luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó rất kinh thiên động địa. Vì vậy trái tim cô rất căng thẳng.
Không biết qua bao lâu, Đường Lực mới từ từ mở miệng, trước sau vẫn luôn mang một chút vẻ dịu dàng nhìn Tiêu Mộc Diên: “Em đến rồi?”
Trong giọng nói còn pha thêm vẻ mừng rỡ.
Trong giây phút đó Thịnh Thảo An cảm thấy lỗ tai mình sắp mang thai rồi. Tại sao cô lại nghe thấy những lời như vậy. Rốt cuộc Đường Lực đang giở trò quỷ gì vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT