Tiêu Mộc Diên đi vào trong nhà, nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người mình, chính bản thân cô cũng cảm thấy hơi bất ngờ, cô dùng tay phủi bụi trên người rồi nói: “Em đã trở về.”

Sau đó tất cả mọi người đều đi đến vây xung quanh cô, giống như đã trải qua sinh ly tử biệt vậy.

Bọn họ có cần khoa trương như thế không?

“Mọi người không cần lo lắng, em không sao.” Tiêu Mộc Diên nghĩ đến chuyện mình đã mất tích lâu như thế, bọn họ lo lắng cũng là chuyện bình thường, cô có thể hiểu được hành động hiện tại của bọn họ.

“Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ đi đâu thế? Cả nhà đều lo lắng cho mẹ, vừa rồi anh và ba suýt nữa đã vì mẹ mà đánh nhau đó.” Nguyệt Nguyệt thiếu chút nữa đã diễn tả lại cảnh tượng đó.

Hai mắt Tiêu Mộc Diên mở to, nhìn hai người với vẻ mặt nghi ngờ: "Chẳng lẽ hai người thật sự đã làm sai chuyện gì sao?"

Tiêu Mộc Diên cảm thấy kỳ lạ nhìn hai người, hai người bọn họ giống như đứa nhỏ đã làm sai chuyện gì đó.

Thịnh Trình Việt dường như không dám tin, anh đi lên, kéo Tiêu Mộc Diên vào trong ngực mình, ôm chặt lấy cô.

“Đây là sự thật sao, Diên Diên của anh đã trở về rồi ư?”

“Anh không có nằm mơ, em đã trở về, hơn nữa em rất khỏe mạnh.” Tiêu Mộc Diên thật đúng là không chịu được vẻ mặt ngạc nhiên này của Thịnh Trình Việt, anh rõ ràng là một tổng giám đốc cao cao tại thượng, làm sao bây giờ lại giống như một tên ngốc vậy.

Bọn nhỏ có dáng vẻ này còn chưa tính, anh lớn như vậy còn có bộ dạng này.

“Anh không tin, anh muốn kiểm tra.” Không biết Thịnh Trình Việt nghĩ đến điều gì, anh đột nhiên lắc đầu.

“Em nói này, có phải anh chán sống rồi không?Em đã trở về, anh còn dám nghi ngờ đó không phải là em à.”Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình sắp bị làm cho tức chết.

Cuối cùng Thịnh Trình Việt cũng nghe được giọng điệu quen thuộc.

“Chỉ cần đó là em, vậy thì tốt rồi.” Thịnh Trình Việt ôm chặt Tiêu Mộc Diên, không chịu buông ra.

“Ba mẹ ơi, con cũng muốn được ôm.” Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh nũng nịu.

Cho nên người một nhà bọn họ cùng một chỗ ôm nhau.

Bọn nhỏ được Lưu Mỹ đưa về trong phòng.

Tiêu Mộc Diên nhanh chóng đưa Tiêu Mộc Diên về phòng ngủ, sau đó đè cô xuống giường.

“Thịnh Trình Việt, bây giờ anh muốn làm gì?” Từ trong ánh mắt của anh, Tiêu Mộc Diên nhìn ra được sự sắc bén.

“Bây giờ anh phải kiểm tra một lần!” Thịnh Trình Việt nhìn cô không chớp mắt.

Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên mờ mịt: “Anh kiểm tra cái gì?”

“Dùng cơ thể để kiểm tra, xem em có đúnglà Diên Diên của anh không?” Thịnh Trình Việt đặt hai tay của cô lên trên đỉnh đầu, không cho cô cơ hội phản kháng.

Tiêu Mộc Diên không biết nói gì.

“Thịnh Trình Việt, tên lưu manh này, chẳng lẽ ngay cả vợ mình, anh cũng không nhận ra được sao? Hơn nữa vừa rồi, anh đã nói, anh chắc chắn đó là em rồi mà…” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể lớn tiếng nói với Thịnh Trình Việt.

“Vừa rồi là vì có bọn nhỏ ở đó, cho nên anh không vạch trần em, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, cho nên…”

Tiêu Mộc Diên chú ý đến ánh mắt nguy hiểm của anh: “Anh…”

“Cho nên bây giờ anh chỉ có thể dùng phương pháp này thôi.”

Sau khi nói xong, Thịnh Trình Việt hôn xuống môi Tiêu Mộc Diên.

Thật tốt, hương vị quen thuộc.

Lúc đầu, Thịnh Trình Việt chỉ muốn khẽ hôn lên môi cô, nhưng hương vị của cô khiến cho anh vô thức làm cho nụ hôn này trở nên sâu hơn.

Tiêu Mộc Diên cũng đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào này.

Mỗi một nụ hôn đều mang theo nhớ thương.

Sau cùng, ngay lúc Tiêu Mộc Diên thiếu chút nữa đã không thở nổi, Thịnh Trình Việt mới lưu luyến không rời buông cô ra, anh còn cảm thấy chưa đủ, dùng đầu lưỡi liếm lên môi mình.

“Anh là cái đồ lưu manh!” Tiêu Mộc Diên bị chọc giận, Thịnh Trình Việt thích hôn người khác một cách bừa bãi lắm nhỉ? Giống như anh vừa mới nói, anh làm thế là để kiểm tra, vậy sau này mỗi khi anh nhìn thấy người phụ nữ nào có dáng dấp giống cô, anh đều đi lên hôn thử à.

Nghĩ đến đây, Tiêu Mộc Diên càng thêm tức giận.

“Vợ ơi, vừa rồi anh chỉ trêu em thôi, em đừng tức giận.” Thịnh Trình Việt ôm eo Tiêu Mộc Diên, dỗ dành cô.

“Anh đừng đụng vào em!”

Tiêu Mộc Diên cảm thấy hổ không dữ thì bị xem thành mèo rồi.

“Vợ ơi, anh nhớ em lắm.” Thịnh Trình Việt để Tiêu Mộc Diên nằm trên lồng ngực của mình, dùng tay vỗ về cô: “Em có biết, anh rất lo lắng cho em không?”

“Anh lo lắng cho em ư? Em cảm thấy trong lòng anh rất vui thì đúng hơn! Nếu em không ở đây, anh có thể đưa rất nhiều phụ nữ về, hơn nữa còn không ai quản lý anh.” Tiêu Mộc Diên bĩu môi nói.

Thịnh Trình Việt xoay người, đè Tiêu Mộc Diên ở bên dưới, dịu dàng giữ lấy cằm cô: “Có phải em đang ăn giấm không hả?”

Ăn giấm em gái anh!

“Anh vui vẻ cái gì?” Tiêu Mộc Diên biết rõ người đàn ông này đang suy nghĩ gì.

Thịnh Trình Việt chuyển sang giọng điệu làm nũng, anh vùi đầu vào cổ cô, nói: “Vợ ơi, anh sai rồi, anh vui vì em đã trở về, em nhanh nói những chuyện mà em đã gặp phải cho anh biết đi.”

“Em không muốn nói cho anh biết.” Tiêu Mộc Diên cố ý hừ một tiếng.

Thịnh Trình Việt chớp mắt: “Nếu em không nói cho anh biết, anh sẽ không khách sáo với em!”

“Không khách sáo?”

Tiêu Mộc Diên còn chưa kịp phản ứng, Thịnh Trình Việt giống như chết đói, nhào về phía cô.

Hai người triền miên cho đến hừng đông, Thịnh Trình Việt vẫn để Tiêu Mộc Diên nằm trên người mình.

Tiêu Mộc Diên thật vất vả mới từ trong ngực anh đi ra, kết quả lại bị một đôi bàn tayto kéo về, giọng điệu đầy từ tính của Thịnh Trình Việt vang lên: “Vợ ơi, em còn chưa nói cho anh biết, em trở về bằng cách nào?”

Giọng điệu này của anh, giống như Tiêu Mộc Diên nhất định phải nói ra, cho nên cô liền đơn giản kể lại mọi chuyện cho Thịnh Trình Việt nghe một lần.

“Những lời em nói đều là thật?” Mặc dù vẻ mặt Thịnh Trình Việt không biểu tình, thế nhưng giọng điệu tràn ngập nghi ngờ.

Tiêu Mộc Diên bĩu môi: “Chẳng lẽ em nói dối anh sao? Anh nhanh bỏ tay ra, bây giờ em muốn đi nấu bữa sáng cho bọn nhỏ.”

“Em chỉ lo cho bọn nhỏ, vậy anh thì sao?” Thịnh Trình Việt ủy khuất nói.

“Cái gì mà anh thì sao? Anh đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ ngay cả chuyện nhỏ như ăn sáng, còn muốn em giúp anh à?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy sớm muộn mình cũng bị người đàn ông trước mặt này làm cho tức chết, làm sao từ sáng đến tối, anh đều ăn giấm với bọn nhỏ?

“Sao em có thể bất công như thế? Trong lòng em chỉ nghĩ đến bọn nhỏ.” Thịnh Trình Việt dứt khoát bày ra dáng vẻ cố tình gây sự.

Hiện tại Tiêu Mộc Diên chỉ có thể cho anh một ánh mắt xem thường.

Thật đúng là trẻ con!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play