“Nhưng chuyện này rất quan trọng với em, nếu anh không tìm cô ấy, vậy em chỉ đành tự mình ra tay. Vì hạnh phúc một đời của con, em nhất định sẽ làm như vậy.” Tiêu Mộc Diên không ngờ Thịnh Trình Việt lại phản ứng quá như vậy, cô mới cố ý tránh mặt đi, giả vờ đang tức giận.

Thịnh Trình Việt có chút không vui, giọng điệu hơi tủi thân: “Bà xã, em không thể vì hạnh phúc cả đời của con mà đẩy chồng em ra ngoài chứ.”

Tiêu Mộc Diên suýt nữa thì bị Thịnh Trình Việt làm cho bật cười.

“Vậy rốt cục anh có nghĩ cách giúp em hay không?” Tieu Mộc Diên cố ý bướng bỉnh nói.

Nói rồi, Tiêu Mộc Diên liền muốn đứng dậy. Thịnh Trình Việt vội kéo tay cô lại: “Vợ anh nói gì thì là thế đó.”

“Nhưng…chuyện này giao cho anh là được rồi. Không cần phiền vợ phải ra tay, em cứ ngoan ngoãn ngồi đây hưởng thụ là được rồi.” Thịnh Trình Việt kéo Tiêu Mộc Diên vào lòng mình, rồi nghịch ngợm mà chạm vào chóp mũi cô.

“Anh nói đấy nhé.” Tiêu Mộc Diên chu môi.

Sau đó, cô bỗng nhớ ra Thịnh Thắng, liền nói: “Hôm nay ba anh đến tìm anh có việc gì đó?”

“Ông ta muốn anh rút tiền ra giúp tập đoàn Thịnh Thắng, ông ta nói tập đoàn Thịnh Thắng sắp phá sản rồi.” Thịnh Trình Việt bình thản nói, dường như đang thuật lại một câu chuyện nhỏ nhặt vậy.

Tiêu Mộc Diên lúc này bỗng ngồi nghiêm chỉnh lại: “Vậy sao anh vẫn bình tĩnh như vậy? Chúng ta mau rút tiền ra giúp ông ấy đi, sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ?”

“Bà xã đại nhân của tôi ơi, sao em lại lương thiện như vậy? Nghe nói bọn họ bị thế lực xấu công kích, tình hình cụ thể như thế nào, anh cũng rất muốn tìm hiểu.” Thịnh Trình Việt nói, dáng vẻ trở nên nghiêm túc.

Chú ý đến sự thay đổi của Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên không nhịn được cười, Thịnh Trình Việt lại nghi ngờ nhìn cô: “Sao bỗng dưng em cười?”

“Em biết, thực ra trong lòng anh vẫn rất quan tâm tập đoàn Thịnh Thắng đúng không? Nhưng anh lại nghĩ một đằng nói một nẻo.” Tiêu Mộc Diên nói rồi lấy tay đấm nhẹ vào ngực anh.

Thịnh Trình Việt ngẩn ra một chút, anh thể hiện ra rõ như vậy sao?

“Chỉ là không hy vọng ông ta sẽ đến làm phiền chúng ta thôi.” Thịnh Trình Việt che giấu nói.

“Anh cứ giả vờ tiếp đi!” Tiêu Mộc Diên nghịch ngợm nháy mắt.

“Nói thế nào thì ông ấy cũng là ba ruột của anh, thế nên, con trai giúp ba ruột là đạo lý thường tình, tuy rằng ông ấy trước kia đã làm nhiều chuyện quá đáng với chúng ta, nhưng hổ dữ không ăn thịt con. Có lẽ bây giờ ông ấy đã biết sai rồi.” Tiêu Mộc Diên cọ cọ vào lòng Thịnh Trình Việt, sau đó ôm cứng lấy anh.

“Vợ, em đúng là hiểu lòng người. Không hổ là Diên Diên anh yêu nhất.” Nói rồi anh đưa môi tới.

“Này...đợi một chút…” Tiêu Mộc Diên vừa định nói mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

“Anh đợi không được nữa rồi, anh muốn em an ủi anh ngay bây giờ.”

Kết quả, một giây sau đã bị Thịnh Trình Việt ‘ăn sạch’.

Tiêu Mộc Diên ức chế, đây là cái loại an ủi gì chứ?

Sáng ngày hôm sau.

Nguyệt Nguyệ ở trong phòng mình hét lớn: “A! Không thấy cụ đâu nữa rồi!”

Mọi người nghe tiếng chạy đến, tìm cả căn biệt thự cũng không thấy bóng dáng của Lưu Mỹ đâu.

Tiêu Mộc Diên lòng như lửa đốt, trong miệng cứ lẩm bẩm: “Bà ngoại đi đâu mất rồi? Chắc không phải rời đi thật rồi chứ?”

“Diên Diên, đừng lo, anh sẽ phái người đi tìm ngay.” Thịnh Trình Việt đang ôm Tiêu Mộc Diên trong lòng, an ủi cô.

“Mẹ…” Nguyệt Nguyệt ôm chân Tiêu Mộc Diên khóc: “Mẹ, tại sao lại không thấy cụ đâu nữa? Có phải tại Nguyệt Nguyệt không ngoan hay không?”

Viễn Đan đi tới, nghẹ nhàng xoa lưng Nguyệt Nguyệt, nói: “Chắc cụ chỉ ra ngoài đi dạo để giải tỏa tâm trạng chút, cụ sẽ về sớm thôi.”

Thịnh Trình Việt hắng giọng nói: “Các con, mau đi học ngay đi, sau khi mấy đứa về, là có thể gặp được cụ rồi.”

Anh thề, anh nhất định sẽ tìm được Lưu Mỹ về. Anh không thể để vợ con của mình phải đau lòng.

Bọn trẻ tuy rằng rất lo, nhưng cuối cùng vẫn đi học theo lời ba.

Tiêu Mộc Diên thấy trong điện thoại có một tin nhắn chưa đọc. Tin nhắn này không ngờ là của Lưu Mỹ gửi đến.

Tin nhắn viết: “Diên Diên à, bà được cùng các cháu tạo ra những hồi ức vui vẻ như vậy, đã rất mãn nguyện rồi. Bây giờ bà không muốn đi du ngoạn quanh thế giới nữa, bà chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, sống những ngày tháng yên bình, cháu cũng không cần tới tìm bà. Bà xuất phát lúc nửa đêm, sẽ tới một nơi các cháu không thể tìm được.”

Tiêu Mộc Diên đọc được tin nhắn, khóc rất thương tâm.

“Bà, vậy mà bà đi thật rồi.” Tiêu Mộc Diên không thể tin được mà nhìn điện thoại. Cô bắt đầu tự trách bản thân mình, bà đã nói với cô là bà muốn đi, nhưng cô lại không nhìn ra, cũng không níu kéo, bây giờ bà đã đi mất rồi, cô phải làm sao?

Thịnh Trình Việt đi tới, nhìn điện thoại của cô, một lúc sau, mặt đầy nước mắt mà nhìn Tiêu Mộc Diên.

Tieu Mộc Diên nhào vào cái ôm của Thịnh Trình Việt.

Lúc này chuông điện thoại của cô rung lên. Tiêu Mộc Diên thấy màn hình hiển thị tên của Lưu Mỹ, tập tức kích động mà nghe điện thoại.

“Alo, bà, bà bây giờ đang ở đâu?”

Nhưng đầu bên kia điện thoại, lại là một giọng nam trầm: “Tiêu Mộc Diên, lâu ngày không gặp.”

Cái gì?

“Anh rốt cục là ai? Sao anh lại gọi cho tôi bằng số của bà tôi?” Trong lòng Tiêu Mộc Diên dấy lên cảm giác bất an mãnh liệt, lo lắng như kiến trong chảo nóng, hơn nữa, giọng nói của người đàn ông trong điện thoại khiến cô có cảm giác hơi quen.

“Cô không nhớ giọng của tôi nữa rồi sao? Con dâu.”

Tiêu Mộc Diên nghe xong sợ đến nỗi cả người lùi ra sau mấy bước: “Là ông?”

Không ngờ lại là Thịnh Thắng.

Cái người ngày hôm qua tới trước cửa nhà họ. Cha ruột của Thịnh Trình Việt.

“Ông rốt cục muốn làm gì? Ông đã làm gì bà tôi?” Tiêu Mộc Diên hiện giờ vô cùng kích động, cô hét vào trong điện thoại.

Thấy dáng vẻ như sắp tan vỡ của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt không nhịn được nữa, lập tức cướp lấy điện thoại, nói với người trong điện thoại: “Nói! Ý đồ của ông là gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play