“Thảo An, chị hi vọng đây là lần cuối cùng em đề cập chuyện này với chị, bởi vì chị tuyệt đối sẽ không cho phép các con của chị bước vào giới giải trí.” Lúc nói lời này vẻ mặt của Tiêu Mộc Diên vô cùng kiên quyết.

“Em...” Thịnh Thảo An vốn còn muốn nói gì, thế nhưng lúc này Tiêu Mộc Diên đã tức giận đến mức xoay người rời đi.

Thịnh Thảo An vẫn còn hơi sợ hãi nhìn bóng lưng của Tiêu Mộc Diên. Thật sự cô không nghĩ tới chị dâu lại tức giận như thế. Xem ra chuyện này phải tạm gác lại một khoảng thời gian rồi.

Nguyệt Nguyệt mới vừa đi vệ sinh xong bước ra, trùng hợp cô bé nghe thấy hết những lời này.

Trong lòng cô bé cảm thấy mất mát, chỉ có điều cô bé cũng không muốn chọc cho mẹ không vui. Vì vậy cô bé cũng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, trở về phòng ngủ.

Ngày hôm sau lúc sáng sớm Đường Lực lái xe đến cửa biệt thự nhà họ Thịnh.

Sau khi Thịnh Thảo An nhận được điện thoại của Đường Lực, cô vô cùng phấn khởi lao ra khỏi nhà.

“Đường Lực, em không ngờ anh lại sẽ đến đón em đi làm đấy.” Vốn là Thịnh Thảo An còn cảm thấy chuyện xảy ra ngày hôm qua giống như một giấc mơ, không ngờ đến hôm nay Đường Lực đã xuất hiện trước mắt cô giống như thật. Vì vậy, đương nhiên cô cảm thấy vui như mở cờ trong bụng.

Đường Lực mỉm cười, thong thả mở miệng nói: “Bạn trai đưa bạn gái đi làm vốn là chuyện đương nhiên.”

“Tuy rằng nói vậy không sai, nhưng có thể nhìn thấy anh ở đây thật sự em rất vui.” Thịnh Thảo An đã sớm kích động đến độ nói năng lộn xộn.

Đường Lực nhẹ nhàng vươn tay ra xoa đầu cô.

Khoảnh khắc Thịnh Thảo An bước lên xe đúng lúc bị Tiêu Mộc Diên vừara cửa nhìn thấy.

Tiêu Mộc Diên vừa vặn chạm phải ánh nhìn của Đường Lực, cô nhìn thấy khóe miệng của Đường Lực cong lên một độ cong kỳ lạ, nhất thời cả người cô đều nổi gai ốc.

Tại sao cô luôn cảm thấy người đàn ông này khủng bố đến như vậy?

Nhưng Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Thịnh Thảo An đứng bên cạnh Đường Lực dáng vẻ rất vui thì cô lại càng lo lắng hơn. Bởi vì cô sợ người đầu tiên bị tổn thương chính là Thịnh Thảo An.

Sau đó Thịnh Trình Việt cũng bước ra từ trong phòng, anh nhìn thấy bộ dạng tâm sự nặng nề, khuôn mặt ngập tràn lo lắng của Tiêu Mộc Diên, anh còn cho rằng cô đang lo lắng cho chuyện của Lưu Mỹ.

Thịnh Trình Việt bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng dùng tay gỡ mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô. Sau đó, anh dịu dàng nói với cô: “Em đừng lo lắng, chuyện của bà ngoại cứ để anh lo là được rồi.”

Sau khi nghe được giọng nói của anh, Tiêu Mộc Diên mới gượng cười nhìn anh.

“Bây giờ chúng ta phải mau chóng đến công ty thôi.” Trong lòng Tiêu Mộc Diên vừa nghĩ đến chuyện cá cược giữa Thịnh Trình Việt và Âu Vũ Đình kia là cô lại càng sốt ruột hơn. Hơn nữa cô cũng hy vọng công ty càng ngày làm càng tốt.

“Hôm nay chúng ta đi công viên trò chơi thôi.” Ma xui quỷ khiến thế nào Thịnh Trình Việt lại tung ra một câu như vậy khiến Tiêu Mộc Diên lập tức bị giật mình.

Sau đó ba đứa bé núp bên cạnh cũng nhảy vọt ra.

Ngay lập tức Nguyệt Nguyệt bước lên, vỗ ngực nói: “Ba nói muốn cùng chúng con và cụ đi công viên trò chơi.”

Tiêu Mộc Diên không vui nhìn Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt lộ ra dáng vẻ mau khen tôi đi: “Anh cảm thấy bình thường áp lực của chúng ta cũng quá lớn, đã đến lúc phải thả lỏng một chút rồi.”

“Nhưng mà...” Thật ra trong lòng Tiêu Mộc Diên vẫn không yên lòng chuyện công ty.

Thịnh Trình Việt chỉ cần nhìn đã biết tâm tư của Tiêu Mộc Diên. Sau đó, anh hờ hững nói: “Bà xã đại nhân của anh ơi nếu em vẫn không yên tâm chuyện của công ty vậy thì chỉ có thể sai anh trở về công ty tăng ca mà.”

Nói xong, Thịnh Trình Việt cố làm ra vẻ giơ chân lên chuẩn bị đi ra cửa. Bọn trẻ vô cùng phối hợp với anh bước lên chụp lấy cánh tay của anh, không để cho anh đi.

“Ba ơi, chúng con muốn cả nhà chúng ta đi công viên tròchơi, như vậy mới vui.” Nguyệt Nguyệt là người đầu tiên hô lên.

“Mẹ ơi, mẹ khuyên ba đi, chúng con cũng xin nghỉ rồi.” Thịnh Tuấn Hạo cũng tận tình khuyên nhủ nói.

“Đúng rồi, con cảm thấy chơi cùng ba mẹ còn cả cụ nữa như vậy mới vui.” Tiêu Viễn Đan cũng nói bổ sung.

Bọn trẻ ở nơi đó anh một câu, em một câu, vô cùng rôm rả. Tiêu Mộc Diên cũng phì cười. Lúc này Lưu Mỹ cũng đi ra.

“Lẽ nào bây giờ ngay cả lời nói của bà già này con cũng không nghe sao? Bà nói hôm nay tất cả chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi.” Lưu Mỹ lộ ra sắc mặt nghiêm túc nhưng khóe miệng lại dạt dào nụ cười hạnh phúc.

Tiêu Mộc Diên đúng là hoàn toàn bị mấy người bọn họ đánh bại rồi.

“Bà ngoại à, sao ngoại cũng hồ đồ giống bọn họ thế?”

Lúc này Lưu Mỹ lại hắng giọng, gióng trống khua chiêng nói: “Vốn dĩ chuyện này là do bà sắp xếp mà.”

Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe nói như thế cũng giật cả mình, thế nhưng vì để Lưu Mỹ có thể vui vẻ, cô cũng chỉ có thể nghe theo. Cuối cùng cô cũng đành phải đáp ứng thôi.

“Quá tuyệt, cuối cùng chúng ta cũng có thể đi công viên trò chơi chơi rồi.”

Mấy đứa trẻ vui vẻ nhảy cẫng lên trong đó nhảy lợi nhất chính là Nguyệt Nguyệt.

Vốn là trong lòng Tiêu Mộc Diên còn có nhiều chuyện buồn phiền, sau khi bị bọn trẻ nháo như vậy cô cũng cảm thấy vui vẻ theo. Đúng là cô phải cố gắng chơi đùa thỏa thích một trận cùng bọn trẻ mới được.

Thế là mấy người xuất phát đi đến công viên trò chơi.

Bọn họ chơi đủ loại trò chơi với nhau. Chỉ có điều đều là những loại trò chơi giống nhau ví dụ những loại trò chơi nhỏ như xe điện đụng, vòng xoay ngựa gỗ v.v

“Mẹ con rất muốn chơi tàu lượn siêu tốc.” Nguyệt Nguyệt nhìn thấy tàu lượn siêu tốc bay tới bay lui ở phía trên, trong lòng cô bé sớm đã kích động không thôi. Tuy cô bé cảm thấy hơi sợ hãi nhưng vẫn rất thích loại cảm giác kích thích này.

Tiêu Mộc Diên vội mở miệng từ chối cô bé: “Nguyệt Nguyệt, mẹ nói nghe này, trẻ con không chơi đượctrò này.”

Sau khi Nguyệt Nguyệt nghe được, mặc dù cô bé hơi không vui, bĩu môi ra, nhưng lại không dám cãi lời mẹ.

“Vậy chúng ta có thể vào nhà ma không?” Bây giờ Nguyệt Nguyệt chỉ có thể từ bỏ ý muốn chơi tàu lượn siêu tốc. Nhưng cô bé lại nhìn thấy bên cạnh có ngôi nhà ma chơi rất vui thế là cô bé nhịn không được động lòng.

Tiêu Mộc Diên lại lắc đầu bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống xoa trán Nguyệt Nguyệt, cô nghiêm túc: “Những thứ trò chơi quá kích thích kia không thích hợp cho trẻ con chơi, đợi sau này con lớn lên mẹ lại sẽ dẫn con đến đây chơi, có biết không? Hơn nữa bây giờ nếu một mình con đi vào trong cũng không an toàn lắm.”

Sao đứa bé Nguyệt Nguyệt này lại thích những thứ kích thích đến thế chứ?

“Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng vấn đề này. Con có thể bảo vệ Nguyệt Nguyệt thật tốt.” Thịnh Tuấn Hạo vỗ ngực nói.

Viễn Đan cũng không cam lòng yếu thế: “Con cũng có thể bảo vệ Nguyệt Nguyệt thật tốt.”

Lúc này mấy đứa trẻ này là cùng một giuộc với nhau mà. Tiêu Mộc Diên cảm thấy cô sắp nói không lại bọn chúng rồi.

“Các con không nghe lời mẹ phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play