Cô biết, cô không có bất cứ tình cảm gì với Thịnh Trình Việt, bởi vì anh sẽ không hứa hẹn gì với cô, cô cũng sẽ không trở thành gì của anh. Cô chỉ muốn yêu đơn giản, muốn một mái ấm hạnh phúc, mà Thịnh Trình Việt nào cho cô được điều đó, anh càng không cho cô được một cuộc hôn nhân. Cho nên cô cũng không cầu mong xa xôi gì, chỉ muốn khiến một tháng này trôi qua nhanh chút.
Tiêu Mộc Diên càng chống cự, Thịnh Trình Việt càng hôn Tiêu Mộc Diên điên cuồng, nụ hôn ngang tàng như vậy giống như đang nghiêm khắc trừng phạt cô không yên phận vậy.
“Đừng quên thân phận của em!” Thịnh Trình Việt vừa hôn Tiêu Mộc Diên vừa nói một câu mơ hồ, cũng chính câu nói đó đã khiến cô dừng lại mọi sự giãy giụa. Đúng vậy, lúc nào anh cũng nhắc đến thân phận của cô, lúc nào cũng sẽ khiến cô nhớ tới cô đang chịu sỉ nhục dưới người anh.
Thịnh Trình Việt thấy đột nhiên Tiêu Mộc Diên ngừng chống cự, trong đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên một tia sáng, bàn tay nhất thời đã phủ lên người cô, nhưng nhìn bộ dạng Tiêu Mộc Diên yên lặng như vậy, anh đột nhiên không còn hứng thú gì. Đột nhiên, anh có chút nhớ nhung cô của ngày xưa thường hay giãy giụa, cô như vậy càng khiến anh có khát vọng chinh phục.
Đúng lúc này Thịnh Trình Việt bất chợt dừng tay lại.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên hiện lên vẻ nghi hoặc, anh định tha cho mình sao?
“Lấy lòng anh đi!” Quả nhiên câu nói tiếp theo chấn động đến mức Tiêu Mộc Diên trợn to mắt mà nhìn Thịnh Trình Việt. Đúng vào khoảnh khắc ấy, trong lòng cô bất chợt hiện lên sự thất vọng. Vừa rồi cô còn đang hy vọng viển vông gì chứ, làm sao Thịnh Trình Việt có thể tha cho cô, cô là món đồ chơi mà anh đã tốn ba mươi lăm tỷ để mua về đấy.
Tiêu Mộc Diên không nói gì thêm mà chậm rãi định cởi quần áo của mình. Trước mặt Thịnh Trình Việt, cô không có lấy một chút năng lực phản kháng, bất cứ lúc nào cô cũng phải ghi nhớ, cô chỉ là người tình mà anh mua trong một tháng, người tình lấy lòng anh, chẳng phải là thứ gì khác.
Cơ thể của Tiêu Mộc Diên nhanh chóng hiện ra trước mặt Thịnh Trình Việt, toàn thân cô từ trên xuống dưới đều hoàn hảo đến cực hạn. Ngay khoảnh khắc này, máu nóng toàn thân lập tức dâng lên cuồn cuộn.
Tiêu Mộc Diên nhìn thoáng qua thân dưới đã có phản ứng của Thịnh Trình Việt, nhếch miệng nở một nụ cười trào phúng. Cô vươn bàn tay bé nhỏ, bắt đầu cởi quần áo cho Thịnh Trình Việt, mở cúc ra, lòng cô trầm xuống. Cuối cùng cũng cởi xong áo, bàn tay nhỏ bé của lần xuống kéo khóa quần của Thịnh Trình Việt, tim cũng đột nhiên đập thình thịch.
“Anh làm như vậy có xứng với vợ chưa cưới của anh không?” Tuy cô hận Âu Đan, nhưng là một người phụ nữ, nhìn thấy chồng chưa cưới của mình sung sướng với người phụ nữ khác, cho dù ai cũng sẽ hận thôi.
Thịnh Trình Việt khẽ nheo mắt lại, cô gái này nói những lời đó là có ý gì?
“Không phải em đang trả thù Âu Đan sao? Nếu để Âu Đan biết anh ngủ với em, vậy chẳng phải em nên vui mừng sao?”
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy toàn thân đều truyền đến cảm giác run sợ, đột nhiên cứng đơ lại.
Tiêu Mộc Diên cảm giác Thịnh Trình Việt không có động tác tiếp theo nữa, cô chỉ cười khổ một tiếng, sau đó tiếp tục cởi quần áo cho Thịnh Trình Việt, hai người nhanh chóng trần truồng giống nhau.
“Hôn anh!” Thịnh Trình Việt lại ngang tàng ra lệnh, đôi mắt lạnh lẽo, sâu không thấy đáy.
Ngay khoảnh khắc này, Thịnh Trình Việt đột nhiên ấn một cái nút, ghế ngồi trên xe đột nhiên biến thành một chiếc giường lớn, hai người cùng ngã xuống.
Tiêu Mộc Diên cứ như vậy mà bò lên người Thịnh Trình Việt, rõ ràng cô cảm nhận được nơi đó của anh đã để ở chỗ đó của cô. Mỗi lần vào lúc này cô đều cảm thấy tủi nhục, nhưng nghĩ đến số tiền kia, cô vẫn vươn cái đầu nhỏ ra hôn lên bờ môi mỏng của Thịnh Trình Việt, lập tức một mùi chanh bao vây lấy cô.
Cô chính là bẩn như vậy, thấp hèn như vậy. Vì tiền, cô bán đứng thân thể và lòng tự tôn của mình, thậm chí cô còn cảm giác đến linh hồn cô cũng đã ô uế. Tại sao cô có thể dơ bẩn như vậy chứ.
Bàn tay Thịnh Trình Việt dạo chơi trên người Tiêu Mộc Diên, đối với sự khiêu khích kém cỏi của cô mà anh cũng có thể bị ngọn lửa ham muốn thiêu đốt trái tim, anh cảm thấy giống như anh đã trúng bùa của cô. Chỉ cần nhìn thấy thân thể cô, cơ thể của anh tự nhiên có phản ứng. Anh phát hiện, bây giờ anh cũng không thể khống chế được cơ thể mình nữa, anh vẫn luôn rất giỏi tự chủ, còn về vì sao lại như vậy, ngay bản thân anh cũng không hiểu được.
Thịnh Trình Việt không đợi nổi nữa, anh đột nhiên xoay người một cái, áp Tiêu Mộc Diên dưới người. Rõ ràng anh đã làm chuyện này với cô nhiều lần, nhưng mỗi lần đều sẽ giống như thằng nhóc mới ra đời.
“Để anh dạy em làm thế nào để sung sướng!” Thịnh Trình Việt vừa dứt lời đã hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tiêu Mộc Diên, nụ hôn của anh chạy thẳng một đường xuống phía dưới…
Mỗi một động tác của cô đều có sức hấp dẫn trí mạng đối với anh.
“Em có muốn không…” Anh biết từng điểm nhạy cảm trên người cô.
Quả nhiên toàn thân Tiêu Mộc Diên bỗng run lên từng hồi, nhưng cô cắn chặt răng lại không để mình phát ra bất cứ âm thanh nào, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận cô muốn.
Thịnh Trình Việt tiếp tục trêu chọc Tiêu Mộc Diên, cánh môi mỏng đột nhiên ngậm lấy bầu ngực cô. Rõ ràng thân thể cô gái này có phản ứng, tại sao cô không chào đón anh, lẽ nào lúc làm chuyện này cô không hạnh phúc sao?
Thịnh Trình Việt có biết rằng, trong lòng cô, nỗi nhục đã vượt lên tất cả, ngoài tủi nhục ra, cô chẳng cảm thấy gì cả.
Lần này Thịnh Trình Việt dịu dàng lạ thường, dạo đầu đủ rồi anh mới tiến vào, hơn nữa động tác của anh rất nhẹ nhàng, khiến Tiêu Mộc Diên không cảm thấy đau đớn.
Tiêu Mộc Diên nhắm thật chặt mắt lại, chuẩn bị nghênh đón nỗi đau đớn ùa tới, nhưng khi anh tiến vào cơ thể cô lại không đau đớn như cô dự đoán. Đó là cảm giác trước nay chưa từng có, khiến cô không khỏi muốn nhiều hơn nữa.
Dần dần, trên trán Tiêu Mộc Diên dính đầy mồ hôi, toàn thân đều là mồ hôi, trong cơ thể còn có chút kích thích mơ hồ, cảm giác này khiến cả người cô đều có chút hưng phấn.
Rốt cuộc Tiêu Mộc Diên cũng thật sự cảm nhận được cảm giác trước đây chưa từng có.
Thịnh Trình Việt ôm Tiêu Mộc Diên vào lòng thật chặt, cảm giác vừa rồi khiến anh như cảm nhận được đêm của sáu năm về trước. Càng lúc anh càng cảm thấy Tiêu Mộc Diên này rất giống cô gái sáu năm trước.
Toàn thân Tiêu Mộc Diên mất sức dựa vào lòng Thịnh Trình Việt, cô đã sử dụng hết sức lực toàn thân, không còn tí sức nào nữa rồi.
“Cảm giác thế nào? Cảm giác như vậy có tốt không?” Thịnh Trình Việt thì thầm bên tai Tiêu Mộc Diên, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Tiêu Mộc Diên khiến gương mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên đỏ ửng lên.
Tiêu Mộc Diên chỉ đỏ mặt, cô không nói gì cả. Cô không thể không thừa nhận, cảm giác vừa rồi là thứ chưa bao giờ cô được trải nghiệm, nó khiến cô có cảm giác bay bổng như tiên, nghĩ lại cũng khiến nhịp tim cô bất chợt đập mạnh.
“Em có quan hệ gì với viên ngọc này?” Đây chính là điều mà Thịnh Trình Việt muốn biết nhất, sở dĩ vừa rồi anh rời đi cùng Tiêu Mộc Diên chính là muốn hỏi lại cô, rốt cuộc viên ngọc đổi vận này có liên quan gì tới cô.
Sắc mặt Tiêu Mộc Diên hơi biến đổi, anh lại hỏi đến vấn đề này, lẽ nào anh đã điều tra được gì rồi sao? Trong lòng cô bỗng sốt sắng.
“Chỉ là tôi thích kiểu dáng của nó, không có ý gì khác. Nếu tổng giám đốc Thịnh không muốn cho tôi viên ngọn này thì thôi vậy, không cần vì thế mà tìm cớ gì khác.” Tiêu Mộc Diên không nhúc nhích mà nằm im trong lòng Thịnh Trình Việt, nhưng giọng nói đã lạnh lùng hơn nhiều.
Thịnh Trình Việt phát hiện, chỉ cần vừa nhắc đến viên ngọc này, Tiêu Mộc Diên sẽ không do dự mà phủi sạch quan hệ. Phải biết rằng có bao nhiêu cô gái muốn giả danh để làm nữ chủ nhân của viên ngọc này, còn cô lại muốn gạt bỏ mối quan hệ đó, cô muốn rời xa anh đến như vậy sao?
“Nếu em là người mang thai hộ sáu năm trước…”
“Tôi đã nói rồi, tôi không phải người phụ nữ mang thai hộ gì đó, trước giờ tôi cũng chưa sinh con thay ai. Nếu tổng giám đốc Thịnh muốn tìm người, vậy thì tìm người khác đi.” Giọng điệu của Tiêu Mộc Diên lạnh lùng, dường như cô có một cảm giác vô cùng mâu thuẫn đối với chuyện này.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt lập tức lạnh lại, cô gái này lại dám cắt ngang lời anh, lần đầu tiên có một cô gái dám kiêu ngạo trước mặt anh như vậy, trước giờ cũng chưa có ai dám cắt ngang lời anh.
Đương nhiên, cô càng phủ định chuyện này, anh lại càng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc. Dường như anh có thể mơ hồ cảm nhận được nỗi sợ trong lòng cô, cô đang sợ điều gì? Cô sợ anh biết được gì?
“Trong thế giờ của em chỉ còn lại bóng lưng của anh…” Đúng lúc này, di động của Tiêu Mộc Diên vang lên, mà nhạc chuông của cô là chính cô hát. Lúc đó cô dẫn theo con mình rời đi, bởi vì cô đã không còn mẹ, ba lại bán cô đi, cô vô cùng đáng thương. Cho nên, cô viết ra một bài hát, tự mình phổ nhạc, thiết kế thành nhạc chuông của mình. Nhưng chỉ có lúc bọn trẻ gọi điện tới mới vang lên khúc nhạc này.
Lúc Thịnh Trình Việt nghe thấy tiếng chuông, rõ ràng anh cũng sửng sốt. Tiếng hát này tuyệt đối là giọng của Tiêu Mộc Diên, không ngờ giọng của cô lại hay như vậy, chỉ là trong đó ẩn chứa một chút đau thương.
“Mẹ, mẹ ở đâu thế, sao mẹ không đến đón chúng con?” Rõ ràng giọng nói của Viễn Đan có chút bất mãn, cậu đã đợi mẹ ở đây nửa tiếng rồi, sao mẹ vẫn chưa đến.
Tiêu Mộc Diên giật mình, Viễn Đan vẫn ở trường học sao? Sao thằng bé không về? Không phải tài xế của Thịnh Thị đã đến đón bọn trẻ rồi sao? Lẽ nào Viễn Đan không lên xe?
“Con không đi cùng Nguyệt Nguyệt sao? Không phải tài xế đã đi đón Tuấn Hạo rồi ư? Con cứ lên xe với Tuấn Hạo là được.” Tiêu Mộc Diên nghĩ một chút rồi nói, dù sao có tài xế riêng còn oai hơn cô đi đón nhiều.
“Mẹ, sao mẹ cứ mở miệng ra là Thịnh Tuấn Hạo vậy, con không thèm ngồi xe của Thịnh Tuấn Hạo. Con không cần cuộc sống ăn nhờ ở đậu này. Ngôi biệt thự đó cũng không phải của chúng ta, sau này con cũng không muốn quay lại đó nữa. Nếu mẹ không có thời gian đến đón con, vậy con ở lại trường học là được.” Viễn Đan lộ vẻ tức giận, nhưng cậu không hét lên, chỉ nói một cách nhã nhặn. Trong lòng cậu lại có chút đau, từ nhỏ cậu đã không có ba, lẽ nào bây giờ lại mất cả mẹ sao?
�������
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT