Tiêu Mộc Diên vốn thấy hơi chút đói bụng, nhưng lúc cô chuẩn bị động đũa, cô bỗng dưng nhớ tới món ăn mà Thịnh Trình Việt đã nấu cho mình lần trước, lúc đó mình còn phải nhập viện. Không biết lần này mình có may mắn thoát được kiếp nạn này không, cho nên cô không thể không thả chậm động tác của mình.

Lúc động tác chậm lại, cô không cầm lòng được mở miệng hỏi: “Những món trong bữa sáng này đều do anh nấu sao?”

“Không phải, vì vậy em cứ yên tâm ăn đi. Những món này đều do anh bảo người giúp việc chuẩn bị đó! Vì vậy em không cần phải lo lắng.” Thịnh Trình Việt biết Tiêu Mộc Diên vẫn còn sợ hãi về chuyện mình nấu cơm lần trước, dù sao thì lần đó còn làm cho cô phải ngộ độc thực phẩm. Chỉ có điều anh bảo đảm, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ cố gắng bảo vệ cô thật tốt.

Tiêu Mộc Diên sau khi nghe anh nói như vậy, không thể chờ đợi được nữa, cầm dao nĩa bắt đầu ăn ngon lành.

“Thế nào?Ăn ngon không?” Thịnh Trình Việt nhìn đôi môi anh đào của Tiêu Mộc Diên đang ra sức nhai thức ăn, cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Tại sao cô làm bất kỳ động tác gì, anh cũng cảm thấy nhìn rất đẹp mắt.

Có lẽ đây chính là yêu.

Sau khi Tiêu Mộc Diên tiêu diệt toàn bộ mới phát hiện trò của Thịnh Trình Việt, từ đầu tới cuối đều chống cằm nhìn cô đến phát ngốc, chẳng lẽ nhìn mình sẽ ăn no sao? Vì vậy Tiêu Mộc Diên tò mò mở miệng hỏi: “Tại sao anh lại không ăn?”

“Anh phát hiện ra em ngày càng xinh đẹp…” Thịnh Trình Việt vừa nhìn Tiêu Mộc Diên vừa nói.

“Không cần anh phải luôn khen tôi, anh cũng nên ăn đi.” Vào lúc này nụ cười của Tiêu Mộc Diên có chút hoài nghi.

Thịnh Trình Việt nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đang dùng giấy ăn lau miệng, trong lòng lại nảy sinh một ý tưởng rất đáng yêu, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên nói: “Nếu không thì em đút anh ăn đi.”

“Hả?” Tiêu Mộc Diên thật sự nghi ngờ rằng tai của mình đã nghe nhầm rồi.

Anh không bị bệnh cũng không phải trẻ con, tại sao lại muốn mình đút anh ăn chứ?

Nói tới bữa ăn, Tiêu Mộc Diên lập tức nghĩ tới những đứa con của mình, không biết mấy đứa nhỏ đã ăn cơm chưa, hình như đã lâu rồi mình không nhìn thấy mấy đứa nhỏ.

Sau khi nghĩ tới điều này, Tiêu Mộc Diên lập tức đứng lên: “Em thật sự rất nhớ tụi nhỏ, hay là thì chúng ta trở về thôi.”

Tiêu Mộc Diên cảm thấy có lẽ bà ngoại cũng rất lo lắng cho mình, sau khi trở về nhất định sẽ bị bà hỏi tội.

Lúc Tiêu Mộc Diên đang muốn đi về phía cửa, bỗng dưng tay của cô bị một bàn tay lớn kéo lại: “Đợi lát nữa rồi trở về, nhưng điều kiện tiên quyết là em phải đút anh ăn xong bữa sáng này trước đã.”

Bây giờ Thịnh Trình Việt đang dùng một vẻ mặt dễ thương để nhìn cô, làm cho Tiêu Mộc Diên lập tức sửng sốt, không nghĩ tới anh đã lớn như vậy rồi còn tỏ vẻ dễ thương với cô.

Lúc đầu Tiêu Mộc Diên thật sự rất nhớ tới những đứa nhỏ mà đi thẳng một mạch, nhưng suy cho cùng trong lòng cô vẫn không yên tâm với đứa bé to xác đang ngồi trước mặt này.

Vì vậy cuối cùng Tiêu Mộc Diên vẫn bị khuất phục, bắt đầu đút cho Thịnh Trình Việt từng miếng một.

Nhưng khuôn mặt của Thịnh Trình Việt lại nhìn cô rất hưởng thụ, chỉ trong chốc lát đã ăn xong bữa sáng.

Sau khi ăn xong Tiêu Mộc Diên bắt đầu nhìn xung quanh: “Thật kỳ lạ, không phải anh nói ở đây có người tới làm sao? Nhưng tại sao em không nhìn thấy ai hết vậy?”

“Sau khi bọn họ làm xong bữa sáng sẽ tự động rời khỏi đây.” Sao anh có thể để cho những người giúp việc đó tới phá hoại thời gian tốt đẹp của hai người chứ.

“Hóa ra là như vậy.” Tiêu Mộc Diên gật đầu hiểu rõ.

Cuối cùng dưới sự thúc giục của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt vẫn theo Tiêu Mộc Diên leo lên chiếc xe mà hai người đã lái tới đây. Sau đó bắt đầu khởi động xe.

“Sau này mỗi tuần chúng ta sẽ đến đây nghỉ ngơi một lần đi.” Thực ra Thịnh Trình Việt muốn dành nhiều thời gian cho thế giới hai người.

“Điều này… em cần phải suy nghĩ một lát.” Tiêu Mộc Diên cố ý học theo dáng vẻ lúc trước của Thịnh Trình Việt, cố ý thừa nước đục thả câu.

Nhưng sau đó Thịnh Trình Việt lại đạp phanh xe.

“Tại sao anh lại đột nhiên dừng xe vậy?” Tiêu Mộc Diên có chút giật mình nhìn Thịnh Trình Việt.

Ai biết Thịnh Trình Việt lại bất ngờ ném ra một câu.

“Nếu em không đồng ý với anh, bây giờ anh sẽ không để em rời khỏi đây.” Thịnh Trình Việt dùng vẻ mặt rất nghiêm túc nói với Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy Thịnh Trình Việt thật sự ngày càng ấu trĩ. Lại thông qua phương thức này để uy hiếp mình. Chỉ có điều chính mình quả thật đã bị anh đánh bại.

“Tôi đồng ý với anh.” Lúc này cô còn thể làm được gì đây? Ngoại trừ việc đồng ý với anh, Tiêu Mộc Diên cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

“Vậy đóng dấu trước đi.”

Tiêu Mộc Diên vẫn không phản ứng lại, lúc trước khi nói những lời này đến cuối cùng vẫn bị ăn, xảy ra chuyện gì cô biết rõ, kết quả vẫn bị anh hung hăng chặn miệng cô.

Chỉ có điều anh rời môi cô rất nhanh, sau đó đạp chân ga.

Tiêu Mộc Diên nhìn nụ cười dương dương tự đắc trên mặt Thịnh Trình Việt, tại sao cô lại cảm thấy mình giống như bị tính kế vậy?

Chỉ có điều khi cô nhớ lại, quả thật Thịnh Trình Việt đã trở nên có chút dính người, chẳng lẽ bởi vì lần này bản thân mình chỉ nghĩ tới công việc, đã không để ý tới anh sao? Mỗi tuần cùng anh đi tới bãi biển, ở đó nghỉ ngơi một ngày cũng coi như bồi thường cho anh một chút.

Không lâu sau, hai người bọn họ đã trở về nhà của mình.

Lúc này có lẽ bọn trẻ đã sớm đi học rồi. Nhưng khi hai người bọn họ đi vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt u ám của Lưu Mỹ cũng đang nhìn bọn họ. Ánh mắt giống như thợ săn nhìn thấy con mồi vậy.

“Con trở về rồi đây.” Tiêu Mộc Diên cúi đầu, giống như một đứa bé đã làm sai chuyện. Bởi vì bây giờ cô không dám nhìn thẳng vào mắt của Lưu Mỹ.

“Cuối cùng cũng chịu trở về rồi sao? Bà còn tưởng rằng con vẫn còn muốn chơi trò mất tích nữa. Con có biết bà đã gọi cho con bao nhiêu cuộc không?” Lưu Mỹ tức đến nổ phổi, bây giờ mũi bà cũng sắp phun ra lửa rồi đây.

“Á?” Lúc này Tiêu Mộc Diên mới phản ứng lại, lấy điện thoại ở trong túi ra nhìn một lát. Hình như từ ngày hôm qua, sau khi cuộc thi quốc tế kết thúc, cô vẫn chưa xem qua điện thoại của mình. Không ngờ, Lưu Mỹ lại gọi cho mình nhiều cuộc như vậy.

Trong nháy mắt, Tiêu Mộc Diên cảm thấy vô cùng hổ thẹn: “Con thực sự không cố ý. Con thật sự là không nhìn thấy…”

“Con chỉ biết nói dối để lừa gạt bà thôi, công việc của con bận đến như vậy sao? Bận đến mức con cả đêm không trở về?” Lưu Mỹ không nghĩ ra đạo lý này.

“Em trở về phòng nghỉ ngơi một lát đi.” Thịnh Trình Việt nhìn thấy sáng vẻ hung dữ của Lưu Mỹ, anh thật sự không thể nhìn nổi nữa.

Anh còn không nỡ hung dữ với người phụ nữ của mình? Cho dù Lưu Mỹ đứng trước mặt có là người thân của cô cũng không được!

“Nhưng mà...” Tiêu Mộc Diên có chút xoắn xuýt nhìn Thịnh Trình Việt, lại có chút sợ sệt nhìn Lưu Mỹ.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play