Lúc này Thịnh Thảo An cảm thấy mình sắp điên rồi, sao mà giống như ở bất cứ nơi nào cũng có bóng dáng của anh cô hết vậy?

“Các con hãy tha thứ cho cô đi, sau này cô bảo đảm sẽ không mắc những sai lầm giống như thế nữa. Cô bảo đảm sẽ dẫn các con đi ăn ngon, đi chơi vui.”

Thịnh Thảo An cảm thấy bây giờ mình chỉ có thể liều mạng xin lỗi, cô ấy không thể nào đắc tội ba vị đại phật này. Dù sao chuyện tối nay vẫn cần bọn trẻ giúp mình giữ kín như bưng. Nếu anh trai cô biết được, cô chắc chắn sẽ chết rất khó coi.

“Món ngon gì? Chơi vui gì ạ?” Sau khi Nguyệt Nguyệt nghe được những lời này, cô bé lập tức trở nên rục rà rục rịch.

“Nguyệt Nguyệt, em có thể có chút tiền đồ được không?” Viễn Đan nhìn Nguyệt Nguyệt với vẻ ngao ngán.

Sau khi Nguyệt Nguyệt nghe thấy lời của Viễn Đan, cô bé lại cúi đầu không lên tiếng.

Thịnh Thảo An cả kinh, quả nhiên Viễn Đan này rất có phong độ của đại tướng, Nguyệt Nguyệt nghe cậu bé chỉ đâu đánh đó.

“Bình thường chúng con đều được ăn ngon, cô nói cụ thể một chút có gì chơi đặc biệt vui thì con mới suy nghĩ tới việc sẽ không nói chuyện hôm nay cho ba mẹ biết.” Viễn Đan sớm đã nhìn rõ được tâm tư nhỏ của cô út này.

Trời ơi! Lẽ nào Viễn Đan có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác sao? Cậu bé hình như đều biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Đột nhiên giờ phút này Thịnh Thảo An phục sát đất mấy đứa bé này. Bởi vì cô cảm thấy mình bị bọn chúng chế ngự đến độ trở nên ngoan ngoãn. Xem ra, nếu cô muốn lấy lòng bọn trẻ thật sự không phải chuyện dễ dàng gì.

“Xem như cô nợ các con một ân tình, sau này các con bảo cô làm gì, cô đều đồng ý.” Sau khi Thịnh Thảo An suy nghĩ đăm chiêm một hồi cuối cùng cũng nghĩ ra một cách tốt.

“Những gì cô nói đều là thật sao?” Lúc này Nguyệt Nguyệt càng trở nên kích động hơn.

Thịnh Thảo An gật đầu: “Đây đều là sự thật.”

“Vậy con muốn đi công viên trò chơi.” Bây giờ toàn bộ tâm trạng của Nguyệt Nguyệt đều bị công viên trò chơi lắp đầy.

Rõ ràng Thịnh Tuấn Hạo không quá hứng thú với lời hứa này của Thịnh Thảo An, vì vậy cậu bé nhìn về hướng cửa sổ, duy nhất chỉ có Viễn Đan từ tốn mở miệng: “Nợ ân tình này của cô cứ để đó trước đi.”

Ồ! Thịnh Thảo An không thể không mở to mắt nhìn Viễn Đan, thật sự là phải nhìn cậu bé với cặp mắt khác xưa, bởi vì mưu kế tính toán của cậu bé quá hay.

“Được rồi.” Dưới tình huống bắt đắc dĩ, Thịnh Thảo An không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Ai bảo nhược điểm của mình nằm trong tay mấy đứa bé này chứ?

Sau đó không lâu xe đã dừng lại, Thịnh Thảo An liền dẫn mấy đứa bé này xuống xe, vừa đi vào phòng khách cô ấy đã nhìn thấy một khuôn mặt dữ dằn xuất hiện trước mặt mình.

“Bà già, bà đứng ở đây muốn dọa chết người à?” Nhìn khuôn mặt đen đến đáng sợ kia của Lưu Mỹ, Thịnh Thảo An cảm thấy mình đúng là bị dọa hết hồn. Thế là cô ấy vội vàng dùng tay vuốt ngực, để cho tâm trạng mình bình tĩnh lại một chút.

Sau đó ánh mắt của bà già dừng lại trên người mấy đứa bé đứng sau lưng Thịnh Thảo An, sắc mặt bỗng thay đổi mạnh mẽ, bà dùng giọng điệu lo lắng hỏi: “Rốt cuộc mấy đứa các con chạy đi đâu vậy?”

“Cô út dẫn chúng con ra ngoài chơi...” Viễn Đan mỉm cười trả lời Lưu Mỹ.

“Lần sau có ra ngoài chơi thì nhớ nói với bà một tiếng, nếu không bà sẽ rất lo.”

Sau khi nói xong, Lưu Mỹ liền giục bọn trẻ trở về phòng của mình.

Khi Thịnh Thảo An chậm rãi xoay người chuẩn bị trở về phòng của mình thì bị Lưu Mỹ gọi lại.

“Cô đứng lại đó cho tôi.” Lưu Mỹ tức giận nói với Thịnh Thảo An. Lúc này giọng điệu của bà mạnh mẽ hùng hồn, bởi vì bà thật sự rất tức giận.

Bây giờ cả người Thịnh Thảo An đều phờ phạc, hôm nay bị giày vò một ngày, sao mà bà lão này vẫn chưa tha cho mình nữa chứ?

“Cô đã dẫn bọn trẻ đi đâu?” Lưu Mỹ sẽ không trút giận lên người mấy đứa bé, nhưng bà sẽ không bỏ qua cho người lớn trước mắt này, hoàn toàn không có chừng mực.

Thịnh Thảo An liền nhìn bà bằng ánh mắt ý ‘liên quan gì đến bà’.

“Đúng là đứa con gái chết tiệt không biết trời cao đất rộng, đã trễ như vậy rồi cô còn dẫn mấy đứa bé ra ngoài là chuyện rất nguy hiểm.” Lưu Mỹ cảm thấy hôm nay bà bắt buộc phải nhắc nhở Thịnh Thảo An này đàng hoàng một chút.

Thịnh Thảo An lại cũng không nhịn được ngáp một cái. Bây giờ cô đã học được cách tự động ngăn chặn lời nói của bà lão này rồi. Dù sao cho dù Lưu Mỹ có nói gì bên tai cô, cô cũng sẽ giống như nước đổ đầu vịt.

Lưu Mỹ nói liên thanh một tràng bên tai cô, nhưng Thịnh Thảo An hoàn toàn không có phản ứng.

Lúc Lưu Mỹ đã nói mệt rồi, Thịnh Thảo An lại uể oải nhìn bà nói: “Bà già, bà đã nói xong rồi chứ? Nếu bà nói xong rồi, tôi sẽ đi về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đây, đợi khi nào bà rảnh lại đến lải nhải với tôi nữa nhé.”

Sau khi nói xong câu đó, Thịnh Thảo An đóng sầm cửa lại.

Lưu Mỹ muốn kéo Thịnh Thảo An lại, nhưng bất đắc dĩ lúc nãy mình nói nhiều quá, sớm đã miệng đắng lưỡi khô, bà đành phải tạm thời bỏ qua cho cô một lần.

Cuối cùng bà chỉ có thể tự âm thầm xỉa xói mình một câu đúng là giận quá mất khôn.

Lưu Mỹ nhìn đồng hồ trong phòng khách, phát hiện vẫn còn hai người lớn vẫn chưa về. Sau khi uống một ngụm nước, sắc mặt của bà càng trở nên đen hơn, đúng là người lớn trong nhà này ai nấy đều kỳ cục.

Ngồi trong phòng khách đợi người, bà không tin bọn họ cũng không trở về.

Lúc không đợi được nữa, Lưu Mỹ liền lấy điện thoại trong tay gọi cho Tiêu Mộc Diên.

Nhưng không nghĩ tới bà gọi vài lần cũng chẳng có ai bắt máy.

“Đúng là phản rồi.” Nhất thời Lưu Mỹ tức giận đến nổ phổi, lẽ nào bà hoàn toàn không có chút uy nghiêm nào trong nhà này sao? Trong lòng bà đúng là nuốt không trôi cục tức này. Lúc nào thì những người này mới nghe bà chủ trì đại cuộc một lần chứ?

Lúc Lưu Mỹ tức giận đùng đùng nằm ngủ trên sofa đột nhiên có một đôi tay nhỏ bé lắc lắc cánh tay của bà.

“Con muốn ngủ với cụ...” Một cánh tay của Nguyệt Nguyệt dụi mắt mình, bàn tay còn lại kéo cánh tay của Lưu Mỹ.

Vốn dĩ Lưu Mỹ muốn từ chối, nhưng nghĩ đến cơ thể mình thật sự quả mệt mỏi, cộng thêm Nguyệt Nguyệt yêu cầu bà hết lần này đến lần khác vì vậy bà cũng ngại từ chối, thế là bà trực tiếp đi theo Nguyệt Nguyệt trở về phòng ngủ.

Sau khi trở về, Nguyệt Nguyệt ra dấu OK với Viễn Đan, sau đó lên giường ngủ với Lưu Mỹ.

Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, còn không phải bởi vì Viễn Đan cứng rắn đánh thức cô bé, bảo cô bé đi ngủ cùng cụ, nếu không sao cô lại đi làm loại chuyện này chứ.

Sớm muộn gì cô cũng sẽ cẩn thận tính sổ với anh Viễn Đan.

Sau đó, cô bé liền tiến vào mộng đẹp.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play