Cuối cùng Thảo An cũng hoàn hồn, mỉm cười nói:

“Có chuyện gì vậy chị dâu?”

“Em… em bị tên đó bỏ bùa mê thuốc lú hay sao?” Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Thảo An với ánh mắt tràn trề sự thất vọng.

Thịnh Thảo An hét lên: “Nhưng bây giờ phải làm gì cơ chứ? Em thực sự rất muốn tìm anh ấy.”

Tiêu Mộc Diên khổ não mà day day lông mày suy nghĩ: “Đợi khi cuộc thi kết thúc, chị sẽ bảo anh trai em phụ giúp cùng tìm hắn ta.”

“Chị dâu, chị nói thật ạ? Chị không lừa em đấy chứ?” Thịnh Thảo An kích động hỏi.

“Chị đâu có lừa em bao giờ, nhưng trước hết em hãy chuẩn bị tinh thần thi cho tốt đã.” Lúc này, Tiêu Mộc Diên chỉ mong Thảo An có thể bình tĩnh để tham gia cuộc thi.

“Được, em hứa với chị.”

Sau đó, hai chị em bắt đầu thảo luận về bản thiết kế.

-

Trên bàn ăn bày ra toàn là cao lương mỹ vị.

Ba đứa trẻ giống nhau như đúc ngồi vào bàn ăn. Lưu Mỹ nhìn trên bàn toàn là tác phẩm của mình nên rất mãn nguyện. Nào là sườn sào chua ngọt, cá nấu dưa, gà xào ớt,… tóm lại là tất cả những món sở trường của bà.

“Các con còn đợi gì nữa? Không mau ăn đi cho nóng.” Lưu Mỹ giục mấy đứa trẻ.

“Vậy tụi con không khách sáo nữa.” Ba đứa trẻ đồng thanh, nhưng trước khi ăn chúng đều không quên gắp thức ăn cho bà.

Lưu Mỹ ngạc nhiên khi thấy mấy đứa nhỏ lễ phép như vậy.

Lưu Mỹ cảm thấy được an ủi phần nào: “Các con ngoan quá. Nhưng không cần phải gắp thức ăn cho bà nữa, các con mau ăn đi.”

“Ngon quá, bà thực rất ngon.” Nguyệt Nguyệt vừa ngầu nghiến ăn, vừa không ngớt lời khen.

Viễn Đan liền huých nhẹ vai Nguyệt Nguyệt: “Rốt cuộc em ăn nói kiểu gì vâỵ? Làm sao chúng ta có thể ăn bà được?”

“Ý của em là cơm bà nấu rất ngon.” Nguyệt Nguyệt lên tiếng bào chữa rồi trợn mắt nhìn Viễn Đan - người anh này lúc nào cũng đối phó với cô.

Thịnh Tuấn Hạo ngồi một bên vừa ăn, vừa nhìn bà cười vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Tuấn Hạo được nếm thử những món ăn do đích thân bà nấu nên dẫu có chút tủi thân nhưng cũng thấy rất ấm cúng. Cậu bé đột nhiên cảm thấy bản thân rất may mắn vì không chỉ được sống trong tình yêu của cha mẹ, mà còn được bà thương yêu, chăm sóc.

“Ha ha ha…” Lưu Mỹ cười không ngớt, cả bữa cơm tràn ngập tiếng cười.

“Ăn xong cơm thì mau đi nghỉ, ngày mai các con còn phải đi học.” Lưu Mỹ nhắc nhở lũ trẻ khi thấy thời gian đã muộn.

“Nhưng tại sao mẹ vẫn chưa về ạ?” Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhớ tới mẹ. Viễn Đan nghe xong liền véo Nguyệt Nguyệt một cái ra hiệu bảo con bé không được nói gì nữa. Tuy nhiên Nguyệt Nguyệt lại không hiểu ý của anh trai, liền lớn tiếng trách Viễn Đan: “Sao anh lại véo em?”.

“Phải rồi, đã muộn như vậy mà sao Diên Diên vẫn chưa về nhà? Chẳng lẽ mẹ con không biết là không nên qua đêm ở bên ngoài sao?” Lưu Mỹ bắt đầu phàn nàn.

Viễn Đan ôm đầu, không ngờ bao công sức đánh lạc hướng bà lại bị câu nói của Nguyệt Nguyệt làm cho hỏng cả.

“Thôi cũng không còn sớm nữa, các con mau đi ngủ đi. Bà sẽ ở phòng khách đợi mẹ các con.”

Viễn Đan lắc đầu bất lực, không tin được rằng bà vẫn cứ khư khư không chịu thay đổi thói quen cũ

Tiêu Mộc Diên và Thịnh Thảo An bận rộn cả ngày, mệt quá nên đã ngủ quên ở bàn làm việc từ lúc nào không hay.

Lúc này, Thịnh Trình Việt mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, cởi áo khoác ngoài đắp cho Thảo An, rồi đi đến ôm Tiêu Mộc Diên.

Mộc Diên giống hệt như một chú cừu bông ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Trình Việt.

Thịnh Trình Việt hạnh phúc khẽ cười, lẽ nào chỉ có khi ngủ cô ấy mới ngoan ngoãn như vậy sao? Bình thường, lúc làm việc đều rất cứng nhắc.

Thịnh Trình Việt vốn định đưa Mộc Diên về nhà, nhưng sau một hồi suy nghĩ thấy ở nhà thực sự có quá nhiều “bóng đèn”, thêm nữa còn có cả Lưu Mỹ nên có chút phiền phức. Vì thế, anh ấy quyết định đưa Mộc Diên đến khách sạn gần công ty thuê một phòng VIP.

Trình Việt nhẹ nhàng đặt Mộc Diên lên chiếc giường lớn mềm mại, rồi nằm bên cạnh lặng lẽ quan sát cô.

Sáng hôm sau, vài tia nắng sớm từ ngoài chiếu vào lên gương mặt dễ thương của Mộc Diên.Tiêu Mộc Diên mở mắt thấy mình đang nằm trên giường nên cảm thấy kì lạ, không hiểu sao hôm qua lại ngủ say đến thế.

“Tỉnh rồi sao?” Tiêu Mộc Diên vừa tỉnh Thịnh Trình Việt đã ngay lập tức nhận ra. Mặc dù ngày nào cũng nhìn thấy Mộc Diên trong bộ dạng ấy nhưng Trình Việt không cảm thấy chán.

“Tại sao em lại ở đây?” Tiêu Mộc Diên ngạc nhiên, rõ ràng đêm qua cô vẫn còn đang ngủ ở bàn làm việc. Nhưng cô không muốn suy nghĩ quá nhiều, ngồi bật dậy. Kết quả lại bị Thịnh Trình Việt kéo lại ôm vào lòng.

“Em định vội vàng chạy đi đâu chứ?” Thịnh Trình Việt hỏi.

“Hôm nay em nhất định phải hoàn thành sản phẩm mới để cho ra mắt.”

Thịnh Trình Việt cau mày: “Rốt cuộc là công việc quan trọng hơn hay là anh quan trọng hơn?”

“Hiện tại…hiện tại thì cuộc thi quan trọng hơn.” Tiêu Mộc Diên không dám nhìn thẳng vào Trình Việt.

“Vả lại, có lẽ Thảo An đang ở công ty đợi em.”

“Chả lẽ trong lòng em bây giờ chỉ có Thảo An thôi sao? Hoàn toàn không có anh.” Thịnh Trình Việt cau có, giở tật xấu. Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy những lúc như thế Thịnh Trình Việt rất đáng yêu. Mộc Diên liền tiến đến nhẹ nhàng thơm Trình Việt: “Đương nhiên là anh quan trọng hơn, nhưng Thảo An là em gái anh, nên em cũng phải đối xử tốt với cô ấy.”

“Không cần, em chỉ cần đối xử tốt với anh là được.” Thịnh Trình Việt ngon ngọt nói, siết chặt tay Mộc Diên.

“Chi bằng sau này em đừng đi làm nữa, chỉ cần ở bên cạnh anh, anh sẽ nuôi em.” Trình Việt không muốn Mộc Diên vì công việc mà chạy đôn chạy đáo, lúc thì cuộc thi quốc tế, lúc thì lại buổi họp gì đó, gần như chẳng lúc nào được nghỉ ngơi.

“Ngoan đi, đợi em hoàn thành xong cuộc thi lần này em sẽ dành nhiều thời gian bên anh, có được không?” Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình Việt ngày càng trở nên cảm tính nên cô dỗ anh ấy hệt như dỗ một đứa trẻ.

“Đợi khi cuộc thi kết thúc chúng ta sẽ cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật.” Trình Việt nhân cơ hội bày tỏ nguyện vọng của bản thân. Anh ấy rất muốn có thêm con với Mộc Diên. Nếu như lại là sinh ba thì nhà sẽ càng thêm náo nhiệt.

“Cái này thì…” Mộc Diên có chút đắn đo khi sự nghiệp đang trên đà phát triển mà lại có con thì…

Thịnh Trình Việt tỏ ra không vui: “Em do dự gì chứ?”

“A.” Tiêu Mộc Diên chưa kịp phản ứng gì đã thấy mặt của Trình Việt tối sầm lại. Nhìn bộ dạng tức giận của chồng, Mộc Diên không còn cách nào khác, đành dỗ ngọt: “Thôi được, em đồng ý.”. Dù sao thì lúc đó công việc cũng đã giải quyết xong xuôi, các con có bà chăm sóc chu đáo, cũng không có việc gì vướng bận.

“Như vậy mới ngoan chứ.” Thịnh Trình Việt liền dùng một tay nâng nhẹ mặt Mộc Diên rồi hôn vào cổ cô. Như thói quen, tay còn lại của anh sờ soạn khắp thân thể Mộc Diên. Nhưng khi tay anh ta đưa xuống phía dưới, đã ngay lập tức bị Mộc Diên ngăn lại. Đúng là mất hứng. Nếu biết trước như vậy thì nên tranh thủ lúc cô ấy ngủ rồi.

“Cuộc thi vẫn chưa kết thúc, cho nên chuyện này chúng ta hãy đợi đến kỳ nghỉ trăng mật đi…” Tiêu Mộc Diên mỉm cười ra hiệu với Trình Việt.

Lúc ấy, Thịnh Trình Việt chỉ còn cách đi tắm để làn nước lạnh dập tắt đi dục vọng sôi sục trong anh lúc nãy.

Tiêu Mộc Diên cũng hiểu điều đó, cô tranh thủ lúc Thịnh Trình Việt đi tắm liền âm thầm trốn về công ty. Cô yêu cầu bộ phận sản xuất đẩy nhanh tiến độ may bộ quần áo đã hoàn thành ở bản thảo. Khi Mộc Diên cùng Thảo An thảo luận về cuộc thi, Thảo An nhìn chằm chằm vào cổ của cô. Mộc Diên vốn nghĩ đó chỉ là vết tích nhỏ mà Trình Việt để lại, nhưng cuối cùng không nhịn được liền hỏi: “Tại sao em cứ để ý cổ chị vậy?”

“Chị dâu, đêm qua anh trai em hơi hung bạo rồi. ” Thịnh Thảo An nói một cách kì cục.

Nghe xong, Mộc Diên liền chạy thẳng vào nhà vệ sinh soi gương, lúc ấy cô mới hiểu những gì Thảo An nói. Không thể tin được là cái tên Thịnh Trình Việt đó lại để lại một vết cắn rõ mồn một trên cổ của cô. Thực là làm người khác xấu hổ mà.

“Chị dâu, của chị này.” Thảo An từ đằng sau đưa cho Mộc Diên một chiếc băng vết thương nhỏ. Mộc Diên vội vàng dùng băng che lại vết cắn, xong liền thở dài một tiếng.

Khi hai người vào trong phòng làm việc, Thịnh Thảo An liền nói: “Tối qua anh hai quả là mạnh bạo quá. Anh hai đúng là chẳng thương hoa tiếc ngọc gì hết, chị làm việc vất vả như vậy mà anh hai không thể nhẫn nại một chút sao?”. Thảo An không ngừng trách móc anh trai mình. Sáng sớm tỉnh dậy cô không thấy chị dâu, thì ra là bị anh hai “bắt cóc”.

“Bây giờ em phải đến bộ phận sản xuất để xem tình hình.”. Thịnh Thảo An đứng phắt dậy, vỗ nhẹ vào vai Mộc Diên. Nhưng khi Thảo An vừa đi đến cửa liền đứng ngây người, bởi Thịnh Trình Việt đang đứng trước cửa phòng, vậy tất cả những lời chửi bới lúc nãy của cô anh ấy đều đã nghe thấy hết. Lúc này, Thảo An mới hiểu thế nào là vách tường có mắt. Sắc mặt của Thịnh Trình Việt rất xấu, nên Thảo An chỉ còn cách chuồn nhanh ra ngoài.

Tiêu Mộc Diên quay ra nhìn thấy Trình Việt, nhớ đến vết cắn trên cổ hồi sáng nên không nói năng gì.

“Diên Diên, anh chuẩn bị đồ ăn sáng cho em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play